Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 24: Kết quả




Viện trưởng (chú anh) vừa nghe tin cũng dừng công việc chạy xuống phòng, ông cũng bàng hoàng trước kết quả, nhưng ông đã cố gắng kìm lại vì còn để an ủi mẹ anh và Rin.

- Rick, tại sao lại có chuyện như vậy? Trước giờ không lẽ anh không có biểu hiện gì sao?- viện trưởng cũng không tin vào sự thật mà nói với anh.

- Không chú à, chỉ vừa phát khi nãy, khi đưa vào đây thì đã thế, đây là tình trạng hiếm khi thấy? - Rick buồn bã nói, mắt vẫn hướng nhìn vào phòng ba mình. Nơi có mẹ con Rin đang ở trong đó mà không kìm được nước mắt, Justy hay tin cũng vào với vợ mình.

- Còn Minh Hy, nó nghĩ thế nào? Không lẽ không có cách cứu chữa sao?- 

- Cô ấy đang ở trong phòng, cô ấy cũng vừa bị ngất...vẫn chưa tỉnh dậy..

- Haizzz....vậy con đi xem vợ con thế nào đi..để ta vào thăm anh một lát...cố lên Rick..- viện trưởng vỗ vai anh mấy cái như khích lệ động viên anh..anh cũng gật đầu sau đó cúi đầu rời đi, hướng đến phòng bệnh của nó.

Vừa vào phòng thì điện thoại của nó đã reo liên tục, nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại, anh đến gần thì thấy dòng chữ để tên hắn, thế là anh bắt máy.

- Alo...tôi là chồng Minh Hy..cô ấy đang có việc...- chỉ nói thế thôi sau đó anh tắt máy, nhưng anh nghĩ lại thấy có gì đó không đúng...Ngồi xuống ghế cạnh giường nó, anh chăm chú nhìn nó, nó vẫn đang ngủ say, đột nhiên điện thoại anh cũng reo lên, anh đứng lên nghe điện thoại nhưng thái độ không mấy dịu dàng như lúc nhìn nó.

- Vẫn không tìm được sao?? Dù lục tung cả Hàn Quốc, cậu cũng phải tìm ra anh ta....được rồi..- Rick bực dọc nhưng không quát lớn vì đây là phòng bệnh.

.......................................................................................................

Quay lại về phía hắn, sau khi nghe điện thoại thì thái độ hắn rất buồn, cũng không biết vì sao.

- Sếp....Win nói thế nào...- Jane hỏi, trong khi Zeny cùng đồng nghiệp của mình ngồi im lặng, vì Zeny biết kết quả thế nào. Nhưng câu nói của hắn làm Zeny bất ngờ.

- Cô Minh Hy...đã có chồng rồi sao?

- Phải...anh cũng có đến dự...-Zeny dường như lỡ lời nên vội xua tay giải thích, hắn cũng không muốn nghĩ nữa mà tập trung vào công việc.

- chúng ta họp thôi. - hắn không nghĩ đến chuyện gì hết chỉ nhập tâm vào vụ án mà thôi.

- Nạn nhân đầu tiên là Lâm Thương là trẻ mồ côi......

- Phía của madam có khoanh vùng được đối tượng chưa?

- chúng tôi xác định các 2 nạn nhân và 3 người bị bắt chưa rõ sống chết đề có chung 1 độ tuổi và đều sống trong trại trẻ mồ côi.

- Chỉ vậy thôi sao?.....- hắn suy nghĩ một lúc sau đó cũng giao nhiệm vụ cho từng người và nhanh chóng tan họp để thực hiện. Zeny và hắn cùng nhau đến hiện trường nơi tìm được 2 cái xác.

.......................................................................................................

Nó đã tỉnh dậy và cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhìn điện thoại..nó đã ngủ nhiều thế ư? Vậy công việc ở bệnh viện, việc của ba, thế nào...Nó nghĩ và ngồi bật dậy, đúng lúc có cô y tá đi vào.

- Bác sĩ Trần, cô đã tỉnh rồi.

- Trưởng khoa Tống đâu rồi? 

- Anh ấy đang ở phòng bệnh của..

- Cảm ơn...- cô y tá chưa nói xong thì nó đã choàng lấy áo blouse và điện thoại sau đó rời đi.

Nó chạy rất nhanh đến phòng cấp cứu nhưng lại hay tin ông Tống đã chuyển sang phòng đặc biệt, nó liền chạy thêm 1 vòng nữa. Đẩy mạnh cửa vào, mẹ và Rin liền nhìn thấy nó, Justy cũng từ ngoài đem nước vào. Nó thấy ông Tống vẫn hôn mê chưa tỉnh nên nó chỉ quan sát 1 lúc và nghĩ ra cách chữa trị.

- Chị Rin, báo cáo kết quả của ba đã có chưa? - nó chợt nhớ đến kết quả báo cáo, phải dựa vào đó nó mới có thể nghĩ ra cách.

- À...có...nhưng Rick nó đem đi rồi...// Em ra ngoài một lát...chị và anh chăm sóc mẹ nhé..- nó nghe Rin trả lời sau đó rơi khỏi và tìm Rick. Kết quả an giữ cũng đúng thôi, vì một phần anh là người nhà của bệnh nhân và vì một phần bản thân anh là bác sĩ nên cần xem xét và nghiên cứu.

...."cốc...cốc".....nó lịch sự gõ nhẹ cửa, Rick mở cửa cho nó, nó thấy anh có vẻ mệt mỏi vì trên tay anh là chiếc khăn lau mặt, có lẽ anh mới rửa mặt xong.

- Hy...em tỉnh rồi à...

- Vâng...em muốn xem kết quả của ba một chút...- nó đến bên bàn và lấy kết quả ra xem, nhưng nó cũng phải lặng người đi một chút.

- Sao tình trạng của ba lại nặng như vậy? - nó đã lường trước kết quả nhưng không ngờ kết quả lại ngoài dự tính của nó.

Rick buồn bã đứng lên, anh tỏ vẻ bất lực.

- Anh cũng không nghĩ tới bệnh của ba lại nặng như vậy và không có cách cứu chữa..giờ anh cũng không biết mình nên làm gì nữa...bản thân anh là bác sĩ nhưng lại bất lực không thể làm gì...- cái ôm từ phía sau làm anh bỏ dở câu nói, là nó đang an ủi anh sao? 

- Không sao.....ba sẽ không sao đâu....em sẽ ở cạnh anh, có anh và em chăm sóc cho ba....ba sẽ không sao..- giọt nước mắt đã rơi xuống áo Rick, anh xoay người lại và ôm nó. Nó cũng ôm anh thật chặt, hai tay anh đan sau lưng nó, nó không thấy ánh mắt anh đang nhìn chăm chăm vào chiếc tủ bàn làm việc mà cười nhạt, dù là vậy nhưng trong Rick có vẻ gì đó rất vui