Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 1-6




Trưởng lão thức dậy cảm thấy thậm chí còn kiệt sức sau một đêm ngủ chập chờn hơn ông có khi ông nằm xuống vào đêm hôm trước. Đôi mắt ông mở ra ngay tiếng hét đầu tiên ở cửa của ông.

“Trưởng lão! Chúng tôi đã tìm thấy thằng bé! Chúng tôi đã tìm thấy Toto!”

Ông ngồi dậy và mời người đàn ông vào. Gương mặt của một trong những thợ săn già dặn xuất hiện ở cửa ra vào của ông. “Giờ họ đang mang thằng bé vào.”

Một nhóm tìm kiếm đã ra ngoài vào lúc bình minh đã phát hiện ra Toto đang nằm trên một cánh đồng.

“Thằng bé thế nào?”

“Quá yếu để có thể nói chuyện. Nhưng đôi mắt nó vẫn mở, và nó có thể nghe thấy chúng ta.”

Trưởng lão nhanh chóng mặc quần áo và đi ra ngoài nhìn thấy một sự rối loạn ở cổng làng. Nhóm tìm kiếm đã trở về, mang theo Toto giữa họ trên một tấm ván gỗ lớn. Oneh chạy ra từ phía sau, nhưng trưởng lão xua bà đi. “Đến phòng dệt, ngay bây giờ.”

“Nhưng –”

“Bà không phải làm điều gì ngoài việc dệt tấm Phù hiệu. Ta yêu cầu điều đó.”

Đôi vai gầy của Oneh rũ xuống và bà lui đi.

Trưởng lão nhanh chóng đến nhà Toto. Cha của Toto là một thợ săn và ngoài ra là một thợ thủ công, khéo léo tạo nên những dụng cụ cần thiết để đi săn. Ông không phải là một người đàn ông dễ dàng hoảng sợ, nhưng gương mặt ông tái nhợt và cứng ngắc khi ông thấy những người khác mang con trai mình qua cánh cửa. Trưởng lão đoán rằng người phụ nữ mà ông có thể nghe thấy tiếng kêu khóc từ bên trong nhà là mẹ Toto.

“Mọi người đã gọi bác sĩ chưa?” ông hỏi một trong những người đàn ông đang đứng đó.

“Chúng tôi đã gửi một người đàn ông cưỡi Sao Bạc để đưa ông ấy về, Trưởng lão.”

Bên trong, những người mang Toto nhẹ nhàng nâng cậu lên giường. Cha cậu vuốt ve mái tóc của Toto và mẹ cậu ôm cậu, vẫn đang khóc, trong khi em trai và em gái cậu chen lấn qua đám người, khóc lóc và kêu gào tên của Toto.

Đôi mắt Toto run rẩy, và trưởng lão thấy môi cậu chuyển động, nhưng không có âm thanh. Mặc dù cậu bị phủ trong bụi bặm và những vết cào xước, cậu không có bất cứ vết thương nghiêm trọng nào. Hai chân cậu đặt mềm rũ trên giường và hai cánh tay cậu đang siết chặt trên ngực.

Trưởng lão chú ý rằng Toto đang ôm thứ gì đó. Ông hít một hơi thở, và bằng một giọng to, rõ ràng, thông báo, “Mọi người, cảm ơn vì đã mang Toto trở về cho chúng ta một cách an toàn. Đây là lúc cho tất cả vui vẻ. Tuy nhiên, ta phải yêu cầu rằng, trong một lúc, mọi người hãy để ta một mình với thằng bé. Có vài điều rất quan trọng ta phải thảo luận với cậu ấy.”

Thậm chí hầu hết những người đàn ông không nhận ra trưởng lão đang ở trong số bọn họ đến khi ông lên tiếng. Nhanh chóng, họ bước khỏi để ông có thể tới chỗ thằng bé, nhưng cha mẹ Toto sẽ không rời khỏi thằng bé.

“Ta xin lỗi,” trưởng lão xin lỗi họ, “nhưng bổn phận của ta yêu cầu rằng ta phải nói chuyện riêng với Toto.” Trưởng lão lần lượt nhìn từng gương mặt của họ. “Bác sĩ sẽ nhanh chóng ở đây. Ta chỉ cần một lúc trước khi ông ấy đến.”

Số mệnh của làng chúng ta có thể sẽ phụ thuộc rất lớn vào điều đó, ông nghĩ.

Cuối cùng, họ dường như hiểu được. Cha Toto nhẹ nhàng chạm vai vợ ông và họ đứng dậy. Nước mắt chảy từng dòng trên gương mặt bà, mẹ cậu sờ đầu và má Toto trước khi bà rời đi.

Khi mọi người đã đi khỏi, trưởng lão túm chiếc áo choàng của mình và vội vã đến bên giường của Toto nơi mà ông quỳ xuống.

“Toto. Cháu có biết ta là ai không?”

Đầu Toto gật nhẹ.

“Cháu có thể nói không?”

Đôi môi khô, nứt nẻ của cậu tách ra. “T-Trưởng lão…”

Trưởng lão đặt một bàn tay lên trán Toto. Nó ẩm ướt và lạnh lẽo như đất sét không bao giờ gặp ánh nắng mặt trời. Ông xoa người cậu và bàn tay ông cảm thấy được một lớp bụi xám bao phủ. Cảm giác của nó giữa những ngón tay của ông gửi một cơn ơn lạnh lên xương sống trưởng lão, và ông hồi tưởng lại những gì ông đã thấy từ khe núi trong Núi Cấm.

Trưởng lão chạm một tay lên cánh tay Toto sau đó đến hai chân cậu. Mọi chỗ ông chạm tới đều cảm thấy lạnh, và mọi chỗ bị bao bọc bởi cùng thứ tro bụi. Quần áo cậu ngấm mùi của thành phố đá.

“Cháu đã đi ra khỏi dãy núi.”

Toto chớp mắt và gật đầu.

“Cháu đã đi qua khe núi và xuống bên kia. Và sao đó vào thành phố.”

Toto lại gật đầu.

“Cháu đã thấy những người biến thành đá?”

Môi Toto tạo thành những từ Cháu đã.

“Vào cháu đã thấy gì đó khác. Gì thế?”

Để trả lời, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt của Toto, và toàn bộ cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.

“Cháu đã gặp ai đó, phải không? Ai? Cháu đã thấy gì trong thành phố chết chóc đó?”

Hơi thở của Toto nhanh mặc dù cậu đang cố gắng để nặn ra sức mạnh cuối cùng của mình từ cơ thể bé nhỏ của cậu. “G-gương mặt.”

“Một gương mặt? Loại gương mặt nào?”

“Một phụ nữ… một gương mặt phụ nữ. Cháu… sợ,” cậu cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt.

Lòng thương xót dâng lên trong trái tim trưởng lão, nhưng nỗi sợ của ông còn lớn hơn. Hai tay ông siết chặt thành nắm đấm. “Bà ta đã đuổi theo cháu à?”

Toto nhắm mắt và gật đầu. Máu của trưởng lão lạnh lại, và trái tim ông bắt đầu đập dữ dội trong ngực mình.

“Cháy đã đến nơi cháu không bao giờ nên đến và làm điều cháu không bao giờ nên làm.”

Răng Toto va lập cập. “Cháu – cháu xin lỗi.”

Toto cố gắng di chuyển hai cánh tay trên ngực mình, nhưng chúng có vẻ dính cùng nhau. Những cơ bắp mảnh khảnh của Toto căng ra và những lớp tro bụi phủ trên da cậu vỡ ra và bắt đầu bong ra, giống như gỉ rơi ra từ sắt.

“Cháu đã tìm thấy… cái này,” Toto nói, cuối cùng nới lỏng hai cánh tay đủ để trưởng lão có thể thấy chúng ôm cái gì.

Nó là một cuốn sách – một cuốn sách cổ.

“Cuốn sách…”

Trưởng lão nhẹ nhàng tóm lấy hai cổ tay Toto, giúp cậu giãn cái ôm ra.

“Cuốn sách đã bảo vệ cháu,” Toto nói với một giọng thì thầm khàn khàn, và đôi mắt cậu nhìn lên trưởng lão. Cậu đang cố gắng để đưa ông cuốn sách.

Khi mà trưởng lão giúp Toto tách hai cánh tay cậu đủ xa, cuốn sách dễ dàng trượt ra. Nhanh chóng, trưởng lão bắt lấy nó trong tay và nâng nó lên.

Bìa sách phủ trong bụi xám, nhưng trưởng lão có thể nói rằng mảnh vải buộc là một ánh sáng trắng. Mùi của bụi lấp đầy lỗ mũi của ông – cùng với mùi gió đã mang khi ông đứng nhìn xuống thành phố.

Trưởng lão cẩn thận phủi bìa trước và đọc những loạt chữ ngắn chạy trên nó.

Cuốn sách Ánh sáng.

Mắt ông nhíu lại. Làm sao có thể?

“Toto,” ông nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cuốn sách, “cháu tìm thấy cái này ở đâu? Cháu có thực sự tìm thấy cái này trong thành phố không?” Ông tóm lấy vai cậu và lắc, giọng ông trở nên lớn hơn. Nhưng đôi mắt Toto đã mất đi sự tập trung của chúng, và cánh tay cậu rớt xuống mềm rũ hai bên, nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành.

“Trả lời ta, cậu bé!”

Cái nhìn chằm chằm của Toto từ từ trôi đi, đi đến dừng lại một lát trên gương mặt trưởng lão. Miệng cậu chuyển động. “Ánh… sáng.”

“Ánh sáng? Điều gì về ánh sáng?” Trưởng lão đưa tai tới miệng Toto, căng ra để nghe. “Nói với ta về ánh sáng, Toto!”

Sau đó trưởng lão nghĩ ông nghe thấy thằng bé thì thầm Cháu xin lỗi, nhưng bất cứ điều gì cậu nói tiếp theo bị mất trong tiếng thét của trưởng lão.

Khi ông ngồi đó trên giường, cơ thể Toto bắt đầu cứng lại, bắt đầu ở những đầu ngón tay của cậu. Dường như một làn sóng xám cuốn qua cậu, phủ toàn bộ cơ thể cậu trong khi trưởng lão quan sát.

“Toto!” Trưởng lão với tới như thể tóm lấy Toto khỏi cơn sóng đó, nhưng nơi ông chạm vai của đứa trẻ nó đã lạnh và cứng rồi. Một hơi thở sau, cằm, mũi và má cậu biến thành đá.

Đôi mắt Toto mở to, mặc dù cậu thấy gì đó ở đó, treo trên cậu – nhưng trước khi có tập trung lại, con ngươi cậu co lại và biến thành đá. Trưởng lão ngay lập tức ngả người về phía cậu như thể ông có thể bắt được trong mắt cậu một ảnh phản chiếu của thứ Toto đang nhìn vào, nhưng trước đó, thậm chí tóc của cậu đã chuyển sang xám và cứng ngắt.

Cơn choáng váng đến với trưởng lão, và ông lảo đảo, đánh rơi cuốn sách trên hai tay và dựa vào giường đứa trẻ để chống đỡ. Cuốn sách nảy bật lên trên giường với một âm thanh nhẹ, sau đó nằm phẳng trên mặt sau cuốn sách bên cạnh má đứa trẻ.

Cuốn sách Ánh sáng.

Cuốn sách dừng lại, chạm bên mặt của đứa trẻ như thể để đánh nó lần cuối. Toto vẫn đang khóc khi phần da cuối cùng hoàn toàn biến thành đá.

Hai bàn tay run rẩy, trưởng lão cầm cuốn sách lên và siết chặt nó trong vòng tay, chặt như đứa trẻ đã làm cho đến một khoảnh khắc trước đó.

Nó không nên tồn tại. Ông đã nghĩ là nó đã mất tích từ lâu, mất vào một quá khứ xa xôi.

Nó đã bảo vệ thằng bé.

Trưởng lão nâng cuốn sách lên ngang tầm mắt. Nó tỏa sáng với một ánh sáng ổn định. Mặc dù nó bị bụi bao phủ từ đá bị nguyền của thành phố, bản thân ánh sáng của nó trong sạch và tinh khiết. Cuốn sách hít thở trong tay trưởng lão, rót sức mạnh nó giữ trong hai tấm bìa sang ông lão.

Trưởng lão cảm thấy cơn run rẩy trong tay chân ông dừng lại, và hơi thở của ông bắt đầu dễ dàng hơn khi ánh sáng thanh tẩy cậu bé đến cốt lõi bên trong của cậu.

“Thần Ánh sáng,” trưởng lão thì thầm. “Kiến thức cổ xưa, người giám hộ của sự thuần khiết bất diệt.”

Một giọt nước mắt rơi xuống gò má nhăn nheo của ông, nấn ná một chốc lát trên cằm ông trước khi rơi xuống giống như giọt mưa xuân đầu tiên rơi xuống vụ mùa sinh sôi rơi xuống ngay trên má phải Toto. Ông nhìn cuốn sách. “Người đã gọi Toto làm việc này.”

Ngài đã ẩn nấp nơi sâu thẳm, đợi chờ năm này sang năm khác đến khi thời gian thích hợp cho ngài trở lại để gặp tôi trong nỗi bối rối và sợ hãi.

Trưởng lão cúi đầu xuống để chạm vào bìa cuốn sách, và với tất cả cơ thể và tinh thần của mình, ông cầu nguyện. Khi cuối cùng ông nhìn lên, ông nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu Toto.

“Cháu đã làm điều đó, Toto gan dạ. Cháu đã làm điều đó.”

Trưởng lão đứng dậy.

Không còn thời gian để trì hoãn. Trưởng lão gọi tất cả dân làng lại và nhanh chóng ra chỉ thị.

“Trong ba ngày tiếp theo, không có săn bắn gì cả. Đàn ông phải đứng ở bốn góc của làng với lửa được thắp sáng, canh gác theo ca. Lửa phải sáng cả ngày và đêm. Phụ nữ phải làm sạch cả làng bằng nước và muối, và hoạt động mỗi khung cửi chúng ta có. Trẻ em, khi mặt trời vẫn còn trên bầu trời, các cháu phải hát những bài ca hội hè. Những ai có thể chơi nhạc cụ, mang chúng đến và chơi. Khi mặt trời lặn và cổng làng đóng, tất cả phải ở bên trong, ngoại trừ những người canh gác, và không ai được gây ra một tiếng động. Để cơ thể mọi người nghỉ ngơi và ngủ với đôi tay nắm chặt, điều đó mọi người có thể ngăn chặn lối vào những cơn ác mộng đêm. Khi bình minh lên, chúng ta sẽ làm lại vào hôm sau những gì chúng ta đã làm hôm nay. Ba ngày tiếp theo này là quan trọng nhất.”

Dân làng nhìn trưởng lão hoang mang. Những chỉ thị của ông về việc hoạt động tất cả những khung cửi bay thẳng vào mặt của mệnh lệnh trước của ông rằng chỉ duy nhất khung cửi trong phòng dệt có thể được dùng trong suốt Thời điểm Hiến tế. Một số người tự hỏi liệu ông ấy có phát điên không – nhưng trưởng lão không cho phép thảo thuận.

“Ta cần mọi người thực hiện những mệnh lệnh mới này, và thực hiện chúng thật tốt. Vào buổi sáng của ngày thứ tư, chúng ta sẽ bắn lửa hiệu và gọi thầy tu từ nhà nghỉ của ông ấy. Ông ta sẽ đến vào ngày hôm đó và đưa Ico đi với ông ta tới Lâu đài trong Màn sương.”

“Nhưng, Trưởng lão, tại sao lửa canh gác thắp sáng quanh làng nếu chúng ta đang không chuẩn chị cho chiến tranh? Điều gì đang xảy ra? Tại sao phải làm những việc này mà không có lý do?”

“Có một lý do,” trưởng lão đáp lại kiên quyết. “Và đây  chiến tranh.”

Khi tất cả chỉ thị được đưa ra, trưởng lão rời đến phòng dệt. Không một lời, ông cầm tay Oneh khỏi con suốt và xé nửa tấm Phù hiệu đã dệt từ khung cửi, suýt nữa làm bà giật điếng người.

“Chồng này, ông đang làm gì đó?” bà kêu lên, gương mặt bà đỏ ửng lên. “Điều này có nghĩa là gì?”

Trưởng lão đặt hai tay lên vai Oneh. “Khi kiến thức và lòng can đảm từng bị chia tách giờ lại được ràng buộc với nhau, sau đó màn sương bị nguyền rủa từ lâu sẽ nâng lên, và ánh sáng từ cổ xưa sẽ tái sinh trên mặt đất.”

“Gì…”

Trưởng lão đưa tay vào bên trong áo choàng và lôi ra cuốn sách, mở bìa của nó ra và đưa cho bà thấy. “Nhìn xem. Thấy thiết kế được vẽ trên đây chứ? Nhìn xem nó giống tấm hình của tấm Phù hiệu ta đã đưa cho bà như thế nào?”

Oneh nhìn giữ chồng và cuốn sách mở. Ông đúng. Sự tương đồng với tấm Phù hiệu thật ấn tượng, mặc dù nó không phải là một sự phù hợp hoàn hảo.

Đây là tấm Phù hiệu bà phải dệt cho Toto. Ném tất cả những thứ bà đã làm tới giờ đi. Bà phải làm tấm Phù hiệu mới này nhanh hết sức có thể. Chúng ta không có thời gian. Chúng ta phải cùng nhau dệt nó trong khi sức mạnh của làng vẫn còn giữ được.”

Một tia sáng ánh lên trong đôi mắt chồng bà. Là ánh sáng đó, hơn cả những lời của ông, làm bà xúc động.

“Tấm Phù hiệu mới này sẽ cứu được Ico chứ?” Bà hỏi, tóm lấy ống tay áo của chồng bà.

Trưởng lão gật đầu. “Phải, ta cầu nguyện thế. Và sau đó Ico sẽ cứu tất cả chúng ta.”