Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 3-1: Lồng thời gian




Yorda đã sống trong sự cô độc dai dẳng và hoàn toàn đến nỗi nó đã ăn sâu vào người cô, trở thành máu thịt của cô.

Khi cô nhìn thấy bản thân mình trong gương hay được phản chiếu trên bề mặt của một hồ nước tĩnh lặng, cô thấy không phải một con người mà là một bộ da mỏng căng ra bên ngoài một khoảng không cô độc. Mình là một vật chứa, mình là một cái bình rỗng, một bộ sưu tập của hư không.

Trong thế giới của Yorda, thời gian bị dừng lại. Thời gian là nhà giam của cô. Nó đã giam giữ cô lâu đến nỗi cô không còn nhớ được nó bắt đầu khi nào, lần đầu tiên cô nhận ra số mệnh của mình khi nào. Tuy nhiên cuối cùng cô đã hiểu được. Thời gian không giam cầm mình, mình giam cầm thời gian. Thời gian là thứ bị mình giam cầm. Mình là người giữ chìa khóa cô độc, tự do sống ở đây miễn là mình không từ bỏ vị trí của mình. Tại đây mình đã ở lại lâu đến nỗi thời gian trở thành vô nghĩa.

Tại sao lại vậy?

Ai khiến mình làm điều này?

Mình ở đây bởi mệnh lệnh của ai?

Cô đã quên. Để đổi lại cho sức mạnh giữ lại thời gian, cô đã mất khả năng để đánh dấu sự trôi qua của nó. Qua những năm dài, sự lãng quên này trở thành một điều may mắn với cô, sự thanh bình duy nhất mà cô có thể đòi hỏi.

Một biển lãng quên, một rào cản sự thật, bao bọc lấy cô. Cô trở thành một viên sỏi tròn trịa nhỏ bé, bị chìm xuống tận đáy của nó. Ở đây chỉ có sự thanh bình và yên tĩnh. Mặc dù những đợt sóng nghi ngờ và không thoải mái có thể vỗ lên bề mặt nước ở phía trên cao cô, chúng sẽ không bao giờ chạm xuống tới đáy nơi cô sống.

Một giấc ngủ vĩnh cửu, không giống như cái chết.

Khi nào nó sẽ kết thúc?

Ai sẽ kết thúc nó?

Nó sẽ dừng lại theo mệnh lệnh của ai?

Ngừng thời gian có nghĩa là ngừng trái tim cô. Không có gì thay đổi, không có gì chuyển động. Không có gì được sinh ra, không có gì bị mất đi. Bởi vì nó đã luôn tồn tại. Bởi vì nó sẽ luôn tồn tại.

Ít nhất, điều đó là cách nó có ý nghĩa để -

“Yorda… đó là tên cậu ư?” Một giọng nói, đang gọi cô. Đôi mắt đen nhìn lên cô. Sự ấm áp của một người khác đứng gần, âm thanh của hơi thở của họ.

Ở đâu có sự sống và họat động, thời gian không thể duy trì sự tĩnh lặng. Những cánh cửa của cái lồng phải mở và để người bị giam cầm của chúng được tự do.

Yorda… phải. Đó là tên mình.

Yorda đang mơ. Cô mơ về những mảnh vỡ dường như đến và đi tùy ý chúng khi cô nằm trong cái lồng trên đỉnh tháp trên phòng bệ cột. Cô đã nằm ở đây bao lâu? Những giấc mơ của cô không theo con đường logic, cô cũng không thể chắc chắn chúng là những giấc mơ trong giấc ngủ của cô hay những giấc mơ thức giấc trong đầu cô. Thường xuyên, cô đã hồi tưởng lại cùng một giấc mơ nhiều lần.

Bởi vì cái chết và sự lãng quên có quan hệ gần gũi với nhau, vì vậy cái chết và những giấc mơ cũng thế. Ai có thể thực sự nói rằng người chết không mơ? Mình là người chết đang mơ về cuộc sống ư? Hay mình là người sống đang mơ về cái chết?

Trong giấc mơ của cô, ai đó trèo lên cái cầu thang xoắn ốc uốn lượn lên ngọn tháp. Trong giấc mơ của cô, cô nghe thấy những bước chân, thấy một cái bóng trên cầu thang. Cô nhìn lên và thấy hình dáng tiến tới. Nhưng sau khi cô chớp mắt và nhìn lại, cô nhận ra nó chỉ là một cảnh mộng không có vật chất.

Đó là cái cách mà nó luôn như thế. Cô luôn luôn ngủ trở lại, tìm kiếm giấc mơ tiếp theo.

Trong giấc mơ này, cô thấy một cái bóng màu đen lớn lên trên bức tường phía sau hình dáng đang trèo, kéo nó vào trong, hấp thụ nó. Hình dáng không nói gì, chỉ co rúm lại trong nỗi sợ hãi khi bóng tối mang nó đi. Một cơn bão lớn cuồng nộ bên ngoài ngọn tháp. Cô có thể cảm thấy gió trên mặt mình và những giọt nước mưa mát lạnh. Những giấc mơ của cô thường không thể phân biệt với thực tại.

Hình dáng bị những cái bóng bắt đi – nó là một cậu bé. Nỗi sợ khủng khiếp của cậu ta thấm vào cô. Đôi mắt cô mở to hoảng hốt. Sau đó, cô thật thấy ai đó đang trèo lên những cầu thang của ngọn tháp của cô. Đang đi vòng quanh, chạy lên cầu thang xoắn ốc với một tốc độ kinh khủng.

Đây là một giấc mơ ư? Đó là hình dáng mà mình đã thấy trước đây trong giấc mơ ư? Cái nào là cuộc sống, và cái nào là cái chết?

Sao đó cô nghe thấy một gọi nói gọi cô. “Có ai ở trên đó không?”

Yorda ngồi dậy nửa người. Đó là một cậu bé, dựa vào lan can, nhìn lên cô. “Cậu đang làm gì ở đó?”

Cô có thể thấy cậu với đôi mắt của mình. Cô có thể nghe thấy giọng cậu trong đôi tai của mình.

Yorda không thể tin được điều đó. Mình vẫn đang mơ. Đây là một hình ảnh tưởng tượng mà trái tim mình đang cho mình xem. Một lời nói dối dịu dàng, dễ chịu. Đó là tất cả.

Bây giờ cậu bé đang đứng trên đầu ngón chân, với cao hết sức có thể, và gọi lớn. “Đợi chút. Tôi sẽ đưa cậu xuống.”

Cậu lại bắt đầu leo lên cầu thang. Yorda có thể quan sát cậu chạy bằng đôi mắt mình. Cậu đang mặc một bộ quần áo màu đỏ lạ lùng – mặc dù, một màu thật đẹp. Cô tự hỏi về tấm vải nằm trên ngực và lưng cậu, được trang trí với những họa tiết phức tạp. Khi cậu chạy, tấm vải bay phần phật và cuộn như một lá cờ.

Ngay sau đó, cô không còn có thể thấy cậu. Trông như thể cậu ta đã bò lên một trong những ô cửa sổ cao hơn trong ngọn tháp trong giấc mơ của cô. Đúng vậy. Mình vẫn đang mơ. Mình không thể quên đi.

Không có điều gì xảy ra sau điều này cả. Không có gì thay đổi. Mình sẽ ngủ trở lại.

Cái lồng rung lắc quanh cô.

Yorda tóm lấy những chấn song, bám lấy vì cuộc sống thân yêu. Sự rung động tiếp tục, và sau đó, làm cô ngạc nhiên, cái lồng bắt đầu rơi chầm chậm. Cái bục tròn ở xa phía dưới cô trở nên lớn hơn.

Một giấc mơ phức tạp. Một giấc mơ được dệt nên từ những hy vọng điên cuồng nhất của mình.

Nhưng cái lồng không xuống thẳng tới cái bục. Thay vào đó, nó dừng lại ngang độ cao của cổng tượng. Ở đó nó rung lắc một lần nữa, và Yorda đứng dậy, nắm những chấn song.

Cô có thể thấy mấy cái đầu của những bức tượng ở dưới chân mình. Bốn bức đứng im lặng canh gác lối ra.

Cô tự hỏi làm thế nào cô biết điều đó. Một cơn ớn lạnh chạy xuống sống lưng của cô, và Yorda thả những chấn song ra, lùi lại về giữa cái lồng. Một ký ức thoáng qua xuất hiện trong đầu cô.

“Những bức tượng này là những người bảo vệ của chúng ta.”

“Chúng sẽ bảo vệ chúng ta, cả hai ta, trong suốt thời gian vĩnh cửu chúng ta phải đợi ở đây trong lâu đài đến khi thời điểm của sự phục hưng nằm trong tay.”

“Ta là con, và con là ta. Ta là thứ đã lấp đầy con, và con là cái bình của ta.”

Yorda lắc đầu, để nó gục xuống yếu ớt trên cổ cô. Mình là chính mình. Đây là cơ thể của mình. Tay chân mình. Tóc mình. Mắt mình.

Có một tiếng ồn lanh canh lớn trên đầu cô, và cái lồng bắt đầu lắc như một con thuyền trên biển. Cô nhìn lên và thấy rằng cậu bé lúc trước đã hạ xuống trên cái lồng.

Cái lồng lắc, và Yorda bị ném vào những chấn song. Phía trên cô, cậu bé mất thăng bằng và ngã từ trên lồng với một tiếng kêu. Cái lồng lại lắc lư, lần này đột ngột hơn, và khoảnh khắc tiếp theo nó bắt đầu rơi. Sợi xích đã đứt!

Thậm chí không đủ thời gian để cô chớp mắt. Đáy của cái lồng đập vào cái bục với một tiếng lanh canh vang vọng, và trong một khoảnh khắc kinh hãi nó bập bênh, có dấu hiệu đổ, trước khi dừng lại trên mặt đất. Một hơi thở sau đó, Yorda nghe thấy một tiếng rền kim loại sắc bén khi cánh cửa lồng mở tung, khóa của nó bị bể.

Cậu bé đang ngồi trên sàn nhà không xa lắm. Sự im lặng trở lại căn phòng, và Yorda nghe thấy tiếng tanh tách của những ngọn đuốc và tiếng thở dữ dội của cậu ta.

Mình vẫn đang mơ ư?

Yorda bước chầm chậm ra khỏi cái lồng.

Cậu ta vẫn đang ngồi, há hốc với cô. Cậu ta trông còn nhỏ. Đôi mắt đen tròn nhỏ. Tấm vải lạ lùng mà cậu ta mặc tỏa ra một ánh sáng mờ mờ. Và cậu ta có sừng.

“Chúng ta sẽ cần những vật tế.”

Những mảnh ký ức nhảy múa trong đầu cô.

“Lâu đài trong Màn sương sẽ yêu cầu chúng.”

Mình đang mơ, Yorda nghĩ. Đây không thể là kiểu tiêu khiển nào đó mà đầu óc mình đã dệt nên cho mình. Mình đang lặp lại một ký ức cũ. Hẳn là vậy, bởi vì mình biết cậu bé có sừng này. Mình đã biết cậu ta từ rất lâu rồi. Cùng với nhau, chúng mình đã bước đi trong lâu đài này –

“Đó là lỗi của tôi khi mong muốn dùng sức mạnh của tiểu thư.”

“Nhưng đừng từ bỏ hy vọng. Ngày đó sẽ đến khi một đứa trẻ mang dòng máu của tôi sẽ đứng lên để cứu tiểu thư.”

“Và mẹ cô –”

Yorda tìm lại giọng nói của mình từ bên kia khoảng thời gian dài thăm thẳm. “Cậu là ai?” cô hỏi cậu. “Sao cậu vào được đây?”

Nhưng cậu chỉ nhìn cô ngây ra. Cô hỏi cậu lại, và đôi môi cậu ta chuyển động.

“Cậu… cậu là một Vật tế ư?”

Những từ đó có một tiếng ngân quen thuộc với đôi tai cô. Chúng không phải của cô, nhưng cô cũng biết rõ những từ đó. Chúng là những từ cậu đã dùng rất nhiều năm trước đó. Cô biết cô nhận ra chúng. Nhưng điều đó đã rất lâu trước đó. Và mặc dù cô có thể hiểu chúng, thật thất vọng khi cô không thể nói được chúng.

Những ký ức quét qua cô như những đợt sóng, hiện tại, không ngớt.

Cậu bé này không phải mơ, mình biết điều đó.

Yorda giơ tay ra và chạm vào má cậu bé. Mình muốn cảm nhận sự ấm áp của cậu ấy. Mình muốn chắc chắn. Hai vai cậu nâng lên và miệng cậu méo mó. Cậu ấy sợ. Đừng sợ. Nhưng tôi phải chắc chắn cậu ấy là thật.

Đó là khi chúng xuất hiện.

Yorda gọi chúng là những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc. Chúng là những cái bóng, được sinh ra từ những Vật tế. Những linh hồn của Vật tế đã được chuyển đi, bước vào phép thuật bóng tối, và biến thành những sinh vật không định hình. Mẹ của Yorda, nữ hoàng của Lâu đài trong Mà sương, gọi chúng là những nô lệ của bà, và bà nói chuyện với chúng bằng một giọng khinh bỉ khủng khiếp.

Những cái bóng đang tìm kiếm Yorda bởi vì nữ hoàng đang tìm kiếm Yorda. Yorda giữ thời gian bên trong người cô, những cái bóng giữ Yorda, và lâu đài giữ những cái bóng. Ngay cả bây giờ, nữ hoàng cai trị ba tầng canh giữ này.

Nhưng cậu bé bảo vệ Yorda khỏi những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc. Cậu nắm tay cô, bảo vệ cô, vung cánh tay gầy của cậu, và chiến đấu với cơ thể nhỏ bé của cậu, đánh lui chúng. Nếu những cái bóng kéo cô vào vương quốc của chúng, cô sẽ một lần nữa trở thành một tù nhân, và cậu bé sẽ biến thành đá, một món đồ trang trí buồn bã trong lâu đài. Yorda biết điều này. Nhưng cậu bé không – ngay cả khi cậu không biết rằng Yorda là tài sản của nữ hoàng của lâu đài – và cậu bảo vệ cô.

Phải, đây hẳn là một giấc mơ. Một giấc mơ được dệt nên bởi trái tim mình, để than khóc cho linh hồn đã chết của mình.

Người đàn ông đã hứa rằng một ngày nào đó cô sẽ được giải cứu. Nhưng dù cho ông hứa chắc chắn như thế nào, ông chỉ là một người đàn ông và sức mạnh của ông có hạn. Sau tất cả mọi chuyện, ông ấy đã đóng băng và mài mòn, sau đó biến mất mà không có một dấu vết nào.

Nhưng cảm giác của những ngón tay cậu bé cầm lấy tay cô và sự ấm áp của bàn tay cậu là có thật. Không nghi ngờ gì nữa cậu tồn tại, cháy lên với giận dữ, run lên với nỗi sợ hãi, thở dữ dội trong mớ hỗn độn, chiến đấu với những cái bóng nhảy quanh họ.

Khi cô bước đi lảo đảo, được cậu bé dẫn đường, cô có một ý tưởng. Cô kéo mạnh tay cậu. Cậu chống cự. Cậu không biến mất. Cô không thức dậy run rẩy để thấy mình vẫn ở trong cái lồng.

Đây không phải là một giấc mơ. Hãy tin điều này. Nó không phải là một giấc mơ. Thời điểm được hứa hẹn đã đến.

Yorda kéo mạnh tay cậu bé hết sức có thể, xoay về phía những bức tượng canh gác.

“Những bức tượng này bảo vệ con.”

Những người canh gác chú ý đến mệnh lệnh của người được bảo vệ. Mặc dù Yorda có thể thiếu sức mạnh để đẩy lùi những cái bóng, cô có thể mang ánh sáng để mở đường ra của nơi này.

“Không bao giờ di chuyển những bức tượng. Chúng ta phải bảo vệ lâu đài khỏi những kẻ dơ bẩn của thế giới ngoài kia đến khi sự phục hưng đến gần.”

Khi Yorda dùng chính sức mạnh của mình để di chuyển những bức tượng, những cái bóng biến mất từ phòng bục giống như khói trong một cơn gió mạnh.

“Sao cậu làm được thế?” cậu bé hỏi, liếc nhìn giữa gương mặt cô, căn phòng trống, và những bức tượng đã tách ra trước họ. Cô thấy những nghi ngờ tối tăm và những hy vọng rực sáng trong đôi mắt vô tội đang nhìn vào đôi mắt cô.

“Đi với tôi, được chứ?” cậu bé nói. “Cùng tìm đường ra.”

Cô nhìn vào đôi sừng mọc trên đầu cậu, sau đó cô nắm bàn tay đưa ra của cậu.