Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 3-5




Bài diễn văn dài của bộ trưởng kết thúc, và phần bắt đầu của cuộc thi đấu lớn chính thức tuyên bố. Các đấu thủ tách ra, tiến về đấu trường đông và tây. Yorda không thể chịu đựng việc quan sát họ đi, và vì vậy cô bước khỏi sân hiên trở lại phòng mình.

Khuya đêm đó cô thức dậy thấy mình nằm trên giường, với nữ hoàng ngồi cạnh cô. Chỉ cần duy nhất một cái nhìn vào nụ cười nhạt của mẹ cô để nhận ra điều mình đã thấy ở dưới nghĩa địa không phải là một cơn ác mộng.

“Có lẽ điều đó hơi làm con sốc một chút,” nữ hoàng nói, giọng của bà không khác biệt hơn việc nếu họ là hai cô gái trao đổi những bí mật dưới mấy tấm chăn là bao. “Ta đã hy vọng con sẽ có thể dành thêm một chút thời gian để quan sát công trình do chính ta tạo ra.”

Nữ hoàng nói với cô rằng bà không tạo ra phòng trưng bày bí mật vì sự trừng phạt. Nếu Yorda nhìn lâu thêm một chút, cô sẽ thấy rằng rất nhiều những bức tượng là những người chiến thắng từ những cuộc thi đã qua.

“Khi những kẻ chiến thắng được chọn, chúng sẽ được đối xử như hoàng thân – đúng với lời hứa của chúng ta. Trong một lúc, chúng hưởng thụ vị trí của chúng như những sĩ quan, và đúng thời điểm chúng sẽ được gửi đến một pháo đài khác trong lãnh địa của ta, ở đó phụng sự như đội trưởng. Trong khi ở đó – cho là, có lẽ một năm – chúng huấn luyện binh lính bằng kỹ thuật của mình. Sao đó, khi những điều kiện thích hợp, ta triệu hồi chúng lại lâu đài.”

“Mẹ biến họ thành đá ở đâu? Tại sao? Tàn nhẫn như thế có lợi gì?”

“Một chiến binh đá không thể xoay sang chống lại chủ nhân của hắn,” bà đáp không chút chần chừ. “Chiến tranh chẳng có gì hơn là một trận đụng độ giữa lính và lính. Nếu một trong những người tài năng như thế rơi vào tay kẻ thù của ta, ta sẽ bị hủy diệt.”

Khi được biết rằng cuộc thi đấu là một đường tắt đến vinh quang trong vùng đất của nữ hoàng, những chiến binh tự tin đến từ khắp mọi nơi – ngay cả từ bên ngoài biên giới của vương quốc. Và vì vậy bà ấy làm suy yếu sức mạnh của những hàng xóm của mình mà không khiến họ nghi ngờ.

“Và khi họ biến mất? Chắc chắn họ phải có vợ và con cái, anh chị em, bạn bè. Mẹ chưa bao giờ nghĩ về việc những người này sẽ lo lắng như thế nào, hay nỗi buồn phiền của họ ư?”

“Ta e là con đã mắc sai lầm, con của ta,” nữ hoàng nói. “Chưa một lần nào có bất cứ ai hỏi về chỗ ở của một trong những kẻ chiến thắng. Con biết đấy, chúng là kiểu người phiêu lưu. Không ai quan tâm, không ai nhớ nhung chúng. Nếu bất cứ ai có, tại sao, ta đơn giản là nói chúng rằng người chúng tìm đã chết vinh quang trong chiến trận. Điều đó sẽ làm hài lòng tất cả trừ những kẻ tò mò nhất.”

Yorda không thể tin vào điều mình đang nghe. “Mẹ đã tự mình nghĩ về kế hoạch này ư, Mẹ? Đây là ý tưởng của mẹ ư?”

“Tại sao con hỏi thế?”

“Con muốn biết.”

Nữ hoàng đặt một ngón tay lên cằm mình. “Com muốn ta nói rằng đó không phải là ý tưởng của ta ư? Rằng đây là kế hoạch nào đó được các bộ trưởng của ta, một trong những mưu mẹo của Thầy Suhal, tưởng tượng ra ư? Hay có lẽ nó đã bắt đầu từ chúc thư của người cha quá cố của con.”

Yorda biết cha mình sẽ không bao giờ làm một điều như thế. Đôi mắt cô đẫm nước mắt khi cô nhìn nữ hoàng.

“Yorda đáng yêu, khờ dại của ta. Con có một linh hồn ngây thơ. Mặc dù vùng đất của chúng ta có vẻ thanh bình, hãy nhìn gần lại và con sẽ thấy chiến tranh và xung đột – ngay cả sự ganh đua về của cải tàn bạo giữa những thương gia của chúng ta. Nếu nó phục vụ để bảo vệ những vùng đất của chúng ta khỏi những con mắt cảnh giác của những hàng xóm của chúng ta, không có biện pháp nào là quá cả.”

“Nhưng, Mẹ!” Yorda nhảy cẫng lên. Cô siết chặt cánh tay mẹ mình, nhưng nữ hoàng lướt qua một bên và đứng dậy. Bà đi về phía cửa sổ.

Nét mặt nhìn nghiêng của nữ hoàng tỏa sáng như thể nó bắt được ánh sáng một bên của mặt trăng. “Con quen với thái bình và lờ đi những sự thật trong thế giới của chúng ta. Vinh quang và sự an toàn không thể có được mà không trả giá. Đây là một bài học mà con phải học.”

“Mẹ có quyền năng vĩ đại, thưa Mẹ,” Yorda nói với một giọng run rẩy. “Con đã nghe điều đó từ Đội trưởng đội Bảo vệ và cả Thầy Suhal. Họ nói nó ngoài sức tưởng tượng, mặc dù không ai nói cho con biết như thế nào. Vậy thì tại sao mẹ lại sợ những người hàng xóm của chúng ta? Nếu họ xâm lược, mẹ không thể tự mình đẩy lùi họ ư?”

Tiếng cười vui vẻ của nữ hoàng làm cô ngạc nhiên. “Đó là sự kính trọng mà ta nghe thấy trong những lời của con ư?”

Yorda siết chặt mép mấy tấm màn lụa của mình. “Không,” cô yên lặng nói. “con sợ người, thưa Mẹ.”

Nữ hoàng kéo lại tấm mạng đen của bà, vuốt thẳng mái tóc bà và xoay sang Yorda. “Nói hay lắm. Ta là một người phụ nữ đáng sợ.” Bà nghe có vẻ hài lòng. “Ta được sinh ra với phép thuật vĩ đại, và dưới sự bảo vệ của Thần Bóng tối nó đã phát triển thành thứ gì đó thậm chí còn hùng mạnh hơn. Quả thật, ta có thể tiêu diệt thế giới nếu ta muốn thế. Tuy nhiên ta đã thề là không bao giờ dùng quyền năng của ta trừ khi thực sự cần thiết.” Bà nâng một tay lên, chỉ về phía bầu trời. “Quyền năng của ta không phải là quyền năng của thanh kiếm, Yorda. Đó là lý do ta chỉ bảo vệ vùng đất của mình, và không bao giờ đi xâm lược… Chưa đến lúc cho điều đó.”

Chưa đến lúc?

“Những kẻ này sợ ta triệu hồi lại những việc có liên qua trong quá khứ xa xôi khi ta thể hiện những quyền năng của ta lên một bộ lạc thô lỗ cố gắng thành lập một đất nước của riêng chúng quá gần biên giới của chúng ta, và một lần nữa sau đó khi một trong những hàng xóm của chúng ta trở nên quá quá tham lam vì lợi ích của riêng chúng.”

“Mẹ đã làm gì với họ?”

“Ta đã biến chúng thành đá và để chúng sụp đổ thành bụi.”

Yorda tưởng tượng cảnh đó trong mắt của tâm trí cô. Toàn bộ một thị trấn biến thành đá, một bộ lạc thô lỗ đang kêu thét đóng băng khi tiến lên giữa chừng. Họ có lẽ đứng đó nhiều năm trời, đến khi gió xói mòn hình dáng của họ thành cát.

“Trong những tên vua và tướng hàng xóm của chúng ta, có nhiều kẻ đã nghe về sức mạnh của ta. Vì vậy chúng thận trọng và không bao giờ trực tiếp chống lại chúng ta. Tuy nhiên, chúng chỉ sợ ta, không phải sức mạnh của quân đội của ta. Do đó vô số những trận chiến lẻ tẻ diễn ra ở biên giới của chúng ta, ta chắc chắn con biết điều đó.”

Thực sự, Yorda đã nghe nhiều từ những gia sư của mình về việc nhiều cuộc xung đột nhỏ nổ ra ở những nơi xa của vương quốc. “Phụ nữ không thích hợp để tiến hành chiến tranh,” nữ hoàng nói, giọng bà chán nản. “Và sức mạnh của ta chỉ là thứ của sự tàn phá, không phải chiến tranh. Vì vậy để giữ những hàng xóm của chúng ta sợ hãi ta, ta phải  đáng sợ. Ta không muốn đối mặt với chúng trong chiến trận mở ra. Đó là lý do ta nghĩ ra những chiến thuật này. Chọn lọc những chiến binh tài năng nhất chỉ là phần nhỏ nhất của kế hoạch của ta – một hành động biểu trưng, nếu con muốn. Ta đã gieo rắc rất nhiều kế hoạch mọc lên ở những nơi không thấy được. Hãy hỏi Thầy Suhal hay những bộ trưởng nếu con muốn. Họ sẽ nói với con khi ta cho phép họ được làm thế.”

“Vậy thì người muốn gì, thưa Mẹ? Tất cả những thứ này để bảo vệ đất nước của chúng ta ư?”

“Từ bây giờ, phải,” nữ hoàng nói.

Tầm nhìn của Yorda mờ đi. Cô không cảm thấy sợ hãi hay giận dữ, khiến chính cô ngạc nhiên, một nỗi buồn sâu thẳm. Mẹ mình muốn gì? Biết được sẽ đau khổ, nhưng cô phải biết. Nếu cô không hỏi bây giờ, có thể sẽ không bao giờ có một cơ hội thứ hai. “Và khi thời điểm đến,” Yorda nói, dồn hết can đảm, “điều gì sau đó?”

Nữ hoàng chậm rãi gật đầu. “Ta đã thực hiện một hiệp ước với Thần Bóng tối. Ta sẽ dùng quyền năng ngài ấy trao cho ta để xóa sạch thế giới này và tạo nên một vùng đất mới với Thần Bóng tối là đấng Sáng tạo thực sự của nó.”

Đấng Sáng tạo mà Yorda biết là Sol Raveh, Thần Mặt trời, người yêu thương và chăm sóc tất cả từ bầu trời trên cao. Đó là điều cô đã được dạy từ khi còn là một đứa nhỏ. Sự ấm áp của mặt trời trao cuộc sống cho tất cả những sinh vật sống, cùng với ánh sáng của nó bảo vệ chúng. Không chỉ vương quốc của cô, mà tất cả những vùng đất tôn kính vị Thần Ánh sáng này.

Không phải tín ngưỡng theo vị thần này và cầu nguyện với ngài được chính những tu sĩ của họ quản lý ư? Mẹ cô đã không thề lời thề hôn nhân trong một thánh đường to lớn với Thần Ánh sáng ư?

“Mẹ chống lại tín ngưỡng của chính chúng ta ư, Mẹ?”

Nữ hoàng hếch mũi lên với điều đó. “Đất nước cần tín ngưỡng của nó, điều đó đúng. Nếu nó giúp giữ đám dân thường theo trật tự, ta sẽ thừa nhận ngoài miệng bất cứ tín ngưỡng nào muốn ta làm vậy.”

Yorda cau mày. “Con không tin Thần Bóng tối tồn tại. Ngay cả nếu ông ấy có, ông ấy không thể chiến thắng Ánh sáng.”

“Con nói điều đó chỉ vì con không biết sự thật.” Nữ hoàng buông rèm xuống, chặn ánh trăng lại. Ánh sáng của ngọn nến đơn độc trong căn phòng sáng lung linh, làm những cái bóng nhảy múa trên mấy bức tường. Nữ hoàng đi đến chân giường của Yorda, nghiêng gần lại như một người chị đang chia sẻ một bí mật.

Mấy tấm màn lụa hơi hạ thấp xuống dưới sức nặng của bà. Đây là mẹ mình, Yorda tự nói với bản thân. Bà ấy là thật, không phải thứ gì đó được sinh ra từ bóng tối.

“Các vị thần tiến hành những cuộc chiến tranh liên miên trên trời, nhiều như người phàm làm ở trái đất bên dưới. Thần Ánh sáng con cầu nguyện chỉ hiện thời là người chiến thắng trong cuộc chiến này, vì vậy ông ta thống trị. Chỉ dưới sự chế ngự tạm thời của ông ta là vị thần của ta bị gọi là một yêu ma và buộc phải tránh khỏi vinh quang chính đáng của ông ấy. Một ngày, ta sẽ chiến thắng, con của Thần Bóng tối, và kéo Vua Ánh sáng khỏi ngai vàng của ông ta.”

Yorda rơi vào im lặng một lát, cân nhắc. “Thần Bóng tối này,” cuối cùng cô nói. “Ông ấy giống gì?”

Nữ hoàng mỉm cười, hài lòng với câu hỏi. “Ông ấy là một trong những người trao sự tự do thực sự cho những kẻ cư ngụ trên trái đất. Ông ấy cai trị bóng tối.

“Thứ ánh sáng sinh ra, bóng tối tiêu diệt,” nữ hoàng nói với cô bằng một giọng trầm bổng. “Đó là lý do tại sạo sức mạnh của sự phá hủy đã bảo trợ cho ta. Bóng tối, không phải ánh sáng, cai trị cuộc sống. Sao, nó thậm chí có thể dừng thời gian lại. Tin ta đi, con gái ta, mặc dù bây giờ chúng ta có thể nằm chờ đợi, những ngày vinh quang của chúng ta sẽ đến.”

Nữ hoàng mỉm cười. “Điều này không được viết trong cuốn sách lịch sử nào, và ta chắc chắn Thầy Suhal sẽ không nói với con, vì vậy ta sẽ thay ông ấy dạy con. Ta được sinh ra với lời chúc phúc của Thần Bóng tối, Yorda. Ngay vào lúc ta sinh, mặt trời trên bầu trời bị bóng tối che phủ, không thể tỏa sáng.”

Nhật thực. Yorda biết hiện tượng đó hiếm khi xảy ra. Các thầy tu và những cuốn sách sử nói rằng nó xảy ra khi Thần Mặt trời nghỉ ngơi. Vào những lúc ấy, tất cả những sinh vật trên trái đất dừng hoạt động của mình và nghỉ ngơi với ông ấy.

“Điều mà con biết được là một lời nói dối. Con người giải thích thế giới để phù hợp với chúng, ngay cả trong những vấn đề thần thánh,” nữ hoàng giải thích, sự khinh bỉ của bà lộ ra ngoài. “Ý nghĩa thực sự của nhận thực là Thần Bóng tối đang chống lại Thần Ánh sáng, cho ông ta thấy sức mạnh của ngài không bị tiêu tan hoàn toàn. Trong suốt khoảng thời gian ngắn đó khi Thần Ánh sáng bất lực, Thần Bóng tối gửi ta đến đây. Ta là con của ngài,” và nói với một niềm tự hào hiển nhiên.

“Mẹ ta, bà ngoại con, đã nói nó là một điềm gở cho một đứa trẻ hoàng gia được sinh ra mà không có sự chúc phúc của Thần Ánh sáng, và bà từng thử giết ta trong khi ra vẫn nằm trên giường sinh. Nhưng cha ta đã ngăn bà lại. Ông nói rằng một đứa trẻ sinh ra trong khi Thần Ánh sáng đang nghỉ ngơi sẽ được sinh ra với sức mạnh để hành động thay cho thần thánh. Cha ta đã tin tưởng điều đó đến tận ngày ông ra đi và yêu thương ta hơn tất cả những anh chị em của ta.”

Yorda chưa bao giờ nghe nói về ông ngoại mình, cũng không về các dì và các cậu. Trước khi cô được sinh ra, tất cả bọn họ đã qua đời từ lâu.

“Các anh chị em của mẹ đã chết khá trẻ, phải không?” Yorda im lặng hỏi. Liệu mẹ cô, để đảm bảo sự yêu thích của cha bà, đã làm điều gì đó thực sự khủng khiếp –

“Dĩ nhiên, cha ta đã phạm sai lầm,” nữ hoàng nói, lờ đi câu hỏi. “Ông có một tâm hồn rất tử tế.” Khi bà nói, không có dù chỉ một dấu hiệu lờ mờ nhất của sự ấm áp hay yêu mến. “Ta không phụng sự cho Thần Ánh sáng. Ta cũng không phụng sự cho ông ấy. Ta sinh ra để chinh phục thế giới này và dâng nó cho Thần Bóng tối.”

Khi đó Yorda hiểu ra. “Mẹ đang chờ kỳ nhật thực tiếp theo, phải không?”

Nữ hoàng mỉm cười dịu dàng. “Con thật thông minh, con gái ta. Một đứa con gái đáng giá.”

“Khi nào điều đó sẽ xảy ra?”

“Ta tự hỏi,” nữ hoàng nói, nghiêng đầu, một đường cong tao nhã trên cổ bà.

Rõ ràng nữ hoàng biết. Dĩ nhiên bà ấy biết. Rất nhiều học giả trong lâu đài, Thầy Suhal trong số họ, có thể đọc được lịch vô hình của bầu trời và thu được từ kiến thức về bầu trời. Cô chợt nảy ra ý nghĩ là cô không thấy nhiều học giả giữa những bức tượng ở dưới nghĩa địa – mẹ cô khôn ngoan chia thể giới thành những người ba coi như kẻ thù và những người có những kỹ năng bà đòi hỏi.

“Một ngày nào đó ta sẽ chiếm được vị trí nữ hoàng của thế giới này. Đến khi đó, to chọn tránh những cuộc xung đột vô nghĩa, trở nên dịu dàng như bồ câu và lanh lợi như rắn. Nhớ kỹ điều này, nó cũng sẽ phục vụ con.”

Ngay sau đó, bà thu váy áo của mình lại và rời phòng Yorda.

Lại cô độc, những cảm xúc dâng lên bên trong cô, và trong một lúc, Yorda không thể làm gì ngoài cuộn lại thành một quả bóng, giữ chặt đầu gối với ngực cô. Cảm xúc mạnh nhất của cô là nỗi sợ hãi, nhưng là nỗi buồn không kiềm chế của cô làm cơ thể cô không ngừng run lên.

Khi cô cuối cùng bình tĩnh được, Yorda nhận ra cô vẫn có những câu hỏi. Cô tự hỏi liệu cha cô có biết về bản chất thực sự của mẹ cô không hay những hành động độc ác mà bà đã làm. Cô cũng tự hỏi liệu mẹ cô có lo lắng rằng Yorda có thể không thể sống để thấy kỳ nhật thực tiếp theo không.

Cả hai đều là những câu hỏi quan trọng. Câu đầu tiên sẽ giải quyết một sự bí ẩn còn rớt lại của người cha đã qua đời của Yorda, và câu hỏi thứ hai sẽ tiết lộ chính số phận của Yorda. Nhưng hai câu hỏi vẫn còn bên trong cô mà không thoát ra. Chúng ở cạnh trái tim cô, hút máu sự sống từ nó và lan tỏa những nhánh bóng tối chặn ánh sáng từ thế giới bên ngoài.

Khi một đấu thủ trong cuộc thi đấu ngã xuống, họ sẽ được ra lệnh rời lâu đài, và vì vậy với mỗi ngày trôi qua cùng với số chiến binh giảm đi là sự nhiệt tình của khán giả tăng lên.

Trừ khi họ đến từ một gia đình thương gia giàu có đặc biệt nào đó hoặc là những nghệ sĩ hoặc những học giả nổi tiếng, hầu hết những thường dân không có cơ hội xem cuộc thi đấu. Những gia đình quý tộc thường xoay kiếm của họ trong những trận đấu, và có nhiều quý cô mong chờ dịp này như một cơ hội để mặc những bộ đồ đẹp nhất của họ và phô mình ra với thế giới. Trong suốt những ngày này, lâu đài đơn giản thường đầy hoạt động bận rộn. Những hành lang đá của nó sống động với mái tóc lấp lánh và mùi của nước hoa của những quý cô ganh đua vượt lên lẫn nhau, trong khi mỗi sảnh ồn ào với cuộc trò chuyện sôi nổi.

Theo truyền thống nữ hoàng quan sát những vòng đấu cuối cùng vào ngày thứ tám từ trên ngai vàng của mình. Vào cuối cuộc thi đấu, ba năm trước, khi Yorda chỉ mới mười ba, cô đã mặc áo choàng rộng thùng thình và một tấm mạng qua mặt để quan sát màn biểu diễn bên cạnh mẹ cô. Tuy nhiên cô đã phát ốm với cảnh tượng những người đàn ông chiến đấu và máu bắn tung tóe trên mặt đất, nhiều đến nỗi cô đã bỏ lỡ việc xem the buổi lễ trang trọng mà chính nữ hoàng trao giải cho người chiến thắng.

Bây giờ Yorda vui vì cô đã bỏ lỡ nó. Nếu mình đã ở đó và chúc phúc cho nhà vô địch –

Bây giờ cô biết bản chất thật sự của cuộc thi đấu, cô sẽ đã bị lấp đầy với sự miễn cưỡng, thậm chí không thể ngẩng đầu lên khỏi gối.

Không biết những cảm xúc thật của cô, những người quanh cô cho là khi cô nói mình sẽ không tham gia trận đấu chung kết hay vũ hội sau đó, vì cô vẫn kinh hoàng với trải nghiệm của mình ba năm trước.

“Khi cháu lớn thêm một chút nữa, công chúa Yorda, những chiến binh dũng cảm này sẽ đánh cắp trái tim cháu đi,” bộ trưởng nói với một tiếng cười. “Chờ thêm ba năm nữa, và cháu sẽ cảm thấy khác về cuộc thi đấu.”

Ông sai rồi, Yorda nghĩ. Bây giờ cháu biết sự thật rồi. Những cảm giác của cháu sẽ không bao giờ thay đổi.

Nữ hoàng không ép buộc cô tham dự. Ba ngày thi đấu đầu tiên, Yorda lang thang trong những sảnh lâu đài như một hồn ma sống. Ngay cả trong phòng mình với những cánh cửa sổ đóng lại, cô vẫn có thể nghe thấy những tiếng hò hét từ sân vận động và những tiếng kêu la được gió mang đi. Chúng làm cô ghê tởm.

Thậm chí những khu vực trong lâu đài cô được phép đến bị hạn chế hiều hơn nữa trong suốt cuộc thi đấu. Mặc dù những người khách tham dự cuộc thi đấu chỉ bằng giấy mấy để cấm tầng lớp hạ lưu, nó sẽ không để lộ cô cho quá nhiều người, nữ hoàng nói, ngay cả nếu họ mang dòng máu quý tộc. Yorda biết những ngơi nào không bị giới hạn bởi những lính gác trước những hành lang cô thường đi và những cánh cửa cô thường mở. Nếu cô lang thang ở sân thượng bất cứ căn phòng nào trừ phòng mình, cô sẽ bị khiển trách và gửi lại phòng mình ngay lập tức.

Lính gác cũng kích thích với cuộc thi đấu. Sự thích thú của họ là bản chất, cho rằng họ sẽ phụng sự dưới quyền người chiến thắng, nhưng đó không chỉ là cuộc đánh cược duy nhất của họ trong cuộc thi đấu. Những người lính luôn bị kéo về phía sức mạnh và sự hăng hái của tinh thần. Việc cá cược rất phát triển cả trong và ngoài những bức tường của lâu đài, với hành động buôn bán như những người đánh cá ngựa thuê chuyên nghiệp, góp chung tiền từ những người bình thường và giữ tiền cá cược hứa hẹn.

Yorda chơi một trò chơi nhỏ là cô sẽ đi quanh lâu đài đợi để bị bắt gặp, dừng, và xoay lại. Ngay cùng lúc cô bước đi, vẫn trong khoảng cách nghe thấy được, những lính gác sẽ nói về những lựa chọn thi đấu của họ, say mê về màn biểu diễn của chiến binh này hay kia. Yora không muốn là một phần của trong nó. Cô muốn đi về phía những lính gác và cắt ngang trò đánh cược của họ để nói cho họ cuộc thi đấu thực sự có nghĩa là gì. Cô muốn hét lên từ cuống phổi. Nhưng cô biết không có gì xảy ra. Nữ hoàng sẽ chỉ ra lệnh nhốt cô lại, rên rỉ rằng con gái bà không thể chịu đựng nổi áp lực của sự kiện. Và điều đó sẽ là kết thúc mọi chuyện của nó.

Có một kiểu sợ hãi mật thiết mà Yorda cảm thấy từ từ sự giam cầm và hiểu rằng nó có thể xảy ra với cô. Cảm giác không bao giờ hơn hơn so với khi cô đến ngọn tháp cao ngay phía sau pháo đài trung tâm của lâu đài. Chính thức được biết là Tháp Bắc, hầu hết mọi người gọi nó là Tháp Gió.

Ở trên đỉnh những vách đá tách biệt, lâu đài bồn bề được biển vây quanh. Tuy nhiên chỉ từ ngọn tháp ở phía bắc người ta có thể thấy những bãi cỏ phủ lấy nửa lục địa. Phía bắc là hướng của những kẻ xâm lược và man rợ, nguồn gốc của rắc rối. Đây là vị trí Tháp Gió.

Thầy Suhal từng giải thích điều đó một lần.

“Công chúa Yorda, lâu đài hùng vĩ và lộng lẫy của chúng ta được vị vua thứ năm của vùng đất chúng ta xây dựng. Bởi ông cố của cô. Tuy nhiên Tháp Gió được xây dựng ba mươi năm sau đó, để kỷ niệm chiến thắng những bộ lạc du mục cưỡi ngựa ở phía bắc, điều này đánh dấu một một sự mở rộng lãnh thổ của chúng ta.

“Những dân du mục cưỡi ngựa này tôn sùng một vị thần gió như vị thần bảo vệ của họ. Sức mạnh của gió hẳn là một biểu tượng rất lớn với những người cưỡi ngựa trên những cánh đồng, leo núi, và giữ những đồng bằng rộng lớn như pháo đài của họ. Khi vị vua thứ năm của chúng ta đánh bại họ, ông lấy được lòng tin của họ, và sức mạnh của thần gió họ thờ phụng, và thêm họ vào sự bảo vệ của vương quốc chúng ta. Tháp Gió được xây dựng để thờ phụng vị thần này.”

Trong trí tưởng tượng của Yorda, thần gió đã bị giữ lại trong nền móng của ngọn tháp. Cô chưa bao giờ nghe thấy bất cứ ai bị giam giữ trong ngôi nhà hoàng gia thế - là nó vì những lý do chính trị hay dịch bệnh – nhưng nếu một vị thần gió có thể bị bắt giam trong chính nhà của cô, cô thì sao?

Bây giờ, Tháp Gió chỉ là một phần khác của lâu đài, một nơi cô hiếm khi chú ý. Không có kiểu nghi lễ nào được tổ chức ở đó, thậm chí nó cũng không được dùng để ở. Mẹ cô đã ra lệnh như vậy từ khi bà lên ngôi. Yorda chưa bao giờ tự hỏi tại sao.

Nhưng bây giờ khi cô biết được bằng sự thú nhận của chính mẹ mình rằng bà đã lập một hiệp ước với Thần Bóng tối, Yorda có một sự giải thích khác cho thái độ của mẹ cô đối với ngọn tháp. Nữ hoàng sẽ không thể chịu đựng được tư tưởng của một vị thần khác sống trong chính lâu đài của bà, ngay cả vị thần đã bị giam giữ từ lâu được con người chế ngự. Điều đó khiến bà bực mình khi có một tù nhân ở trên đất của bà, ngay phía sau sảnh chính của bà. Bây giờ rằng bà, con gái của Thần Ánh sáng trong mắt của những bộ trưởng của bà, cai trị vương quốc, bà đã thuyết phục những thần dân của bà rằng không cần dựa vào sự bảo vệ của bất cứ vị thần nào khác hơn chính vị thần của họ. Mẹ sẽ phá hủy ngọn tháp nếu bà ấy có thể. Để nó sụp đổ là điều tuyệt vời nhất tiếp theo.

Pháo đài trung tâm và Tháp gió được chia tách bởi một vực thẳm có một cây cầu đá dài bắc qua. Yorda đứng ở giữa cầu, nhìn xuống mặt nước xanh lam hiền hòa xa phía dưới. Cô ngước nhìn lên ngọn tháp. Không được bảo dưỡng trong những năm gần đây, những tác động xói mòn hiện rành rành trên những bức tường của ngọn tháp. Nó trông nhiều hơn phần còn lại của lâu đài vài thập kỉ tuổi thọ. Hầu hết rèm đã không còn trên những khung cửa sổ xếp hàng trên ngọn tháp tròn, và một tấm rèm trắng đã bị bỏ sót lại trên mái bay phần phật thê lương, rách rưới và bẩn thỉu, giống như một hồn ma bị bắt giữ thế giới này và thế giới tiếp theo.

Không có lính gác tuần tra ở đây. Không có tia sáng màu sắc từ bộ áo giáp da mà những lính tuần tra mặc khi đi trong những khu vườn lâu đài và bức tường bên ngoài. Nó yên tĩnh, đó chính xác là điều Yorda muốn. Cô đã thường xuyên đến đây từ khi cuộc thi đấu bắt đầu.

Không phải là một nơi vui vẻ gì để đến. Những ý nghĩ của một vị thần bị giam giữ vĩnh viễn làm trái tim Yorda ớn lạnh. Và những thứ duy nhất để nhìn vào là ngọn tháp tan hoang và một bầu trời và biển rất xanh và rộng mênh mông cô mất đi khái niệm về khoảng cách. Đứng ở đó trên cây cầu, cô thường cảm thấy linh hồn cô đã lạc mất neo cố định của nó và bắt đầu trôi giạt về bầu trời. Cưỡi lên ngọn gió, linh hồn cô sẽ đi khỏi. Hoặc có lẽ nó sẽ bị kéo vào tòa tháp, để trốn trong cái bóng của tấm rèm rách bươm trên đỉnh, và từ đó nhìn xuống lãnh thổ của nữ hoàng.

Được khích lệ bởi những tưởng tượng, Yorda bắt đầu tự hỏi liệu cô thực sự có thể leo lên ngọn tháp. Cô thử tìm một đường lên. Tuy nhiên hai bức tượng kỳ lạ đứng chắn đường, và dù cho cô đẩy và kéo chúng thế nào, chúng không nhúc nhích.

Những bức tượng có một hình dáng kỳ lạ, mơ hồ có hình dáng con người, nhưng cục mịch và với tỷ lệ kỳ cục của những bức tượng gốc. Bụng của chúng có những hình chạm khắc riêng trên chúng – tượng trong tượng – một chiến binh cầm một thanh kiếm trên bức tượng bên phải, và một pháp sư cầm một cây quyền trượng bên trái.

Bất kể những bức tượng là cái gì, chúng là những người bảo vệ của tòa tháp, chặn lối vào. Không có một đòn kéo hay khóa, cô thậm chí không thể bắt đầu tưởng tưởng được làm sao có thể vào trong. Cô cũng không thể hỏi Thầy Suhal. Ông ấy sẽ chỉ khiển trách cô và nói với cô rằng Tháp Gió không phải là nơi cho công chúa đi tản bộ buổi chiều.

Khi cô dùng tay chạm hai bức tượng, cảm giác về sự giam cầm cô đã luôn liên kết với ngọn tháp đánh vào cô mạnh mẽ và lạnh lẽo hơn trước đây nhiều.

Ngọn gió quất quanh ngọn tháp thổi nặng nề. Có lẽ sức mạnh của vị thần gió bị giam bên trong không suy giảm hoàn toàn. Hoặc có lẽ sức mạnh của vị thần đã cạn kiệt từ lâu, và đâu chỉ là một hiện tượng tự nhiên, gió từ biển va vào những cơn gió từ những đồng bằng phương bắc.

Yorda cảm thấy những bức tượng phía sau, trở lại cây cầu đá. Cô chỉ đi được vài bước khi cô nhận ra một hình dáng đen cao đứng ở cuối cây cầu gần lâu đài. Đứng và quan sát.