IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 190: Cướp của, giết thần




Ethania chợt ngẩng đầu lên bầu trời, ánh mắt màu vàng kim chớp động, một tia ưu thương nhàn nhạt lóe lên.

Lục Vân Tiên nhạy cảm phát hiện được sự bất thường này, liền hỏi: 

“Sao vậy!?”

“Thần mạch... đang khóc. Dù không còn là một phần của nó, nhưng ta vẫn cảm nhận được.” Ethania khẽ trùng mý mắt xuống, nhẹ giọng nói.

“Thần mạch có ý thức sao!?” Lục Vân Tiên kinh ngạc nói. Bảo vật định giới mà có ý thức thì vô cùng phiền phức. 

Mỗi một bảo vật đều là xương sống hình thành nên đại thế giới, nếu chúng có thể tùy ý loạn chuyển, vậy chẳng phải là vũ trụ này lộn tùng phèo lên à.

Ethania liếc hắn, không mặn không nhạt đáp: “Thần mạch là tập hợp ký ức tế bào hoạt tính của thần tộc, mang trong mình nhiều sinh mệnh như vậy, có ý thức thì thế nào!? “ 

“Có ý thức thì sẽ phải trải qua sướng vui buồn khổ.” Lục Vân Tiên nhún vai đáp. “Với những thực thể vĩ đại như chúng nó, đây chẳng phải là sự tình gì tốt đẹp.” 

Ethania nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ vậy.”

Lục Vân Tiên lại hiếu kỳ hỏi:

“Lại nói, tại sao mà nó khóc!?”

“Lại có chủ thần ngã xuống, đối với thần mạch, giống như là cắt đi một miếng thịt lớn của nó, dĩ nhiên là đau khổ.” Ethania vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho hắn.

“Chủ thần ngã xuống!?” Lục Vân Tiên nhíu mày: “Bao nhiêu người!?”

“Không biết, với khả năng của ta bây giờ không cảm nhận được, có lẽ không chỉ có một.” Ethania thử thử dùng chân lý truy cập thần mạch, nhưng không còn tế bào thần tính ủng hộ, tất cả kết nối đều bị gạt bỏ.

“Chiến tranh với ai rồi sao!? Hoặc là… ừm, thời điểm cũng vừa khớp.” Lục Vân Tiên trầm ngâm rồi nói:

“Thiên phạt hẳn là cũng bắt đầu rồi.”

“Có lẽ vậy, chúng ta ở quá xa, không thể cảm nhận được gì…”

“Ây ây, hello, hai người đang nói gì thế!? Nếu không phải chuyện gì riêng tư thì cho hóng hớt một chút được không!?”

Lục Vân Tiên và Ethania quay sang, chỉ thấy Mặc Sương Vũ đang giật giật ống tay áo của Hoài Nam liên tục, nháy mắt ra dấu loạn xạ, chỉ tiếc là gã thanh niên này chẳng thèm quan tâm, ngọn lửa bát quái trong người hắn đang bốc cháy hừng hực.

Ethania cười nhạt, lười tiếp chuyện hắn, Lục Vân Tiên thì vẫn rất tử tế, giải thích tiếp chuyện dang dở:

“Mỗi một thế giới đều có một cơ chế phòng vệ tự động, xuất phát từ bảo vật định giới, cậu biết về bảo vật định giới rồi đúng không!?”

“Không!!” Hoài Nam hồn nhiên đáp.

Từ lúc quen biết cho đến hiện tại, hắn phát hiện Lục Vân Tiên, con hàng này, là một gã thừa mứa lòng tốt, kiên nhẫn có thừa, lại rất chịu nói chuyện. Muốn hóng chuyện bát quái tất tần tật, chỉ cần hỏi là gì hắn cũng kể. Nên dần dần Hoài Nam chai mặt, chẳng ngại ngùng gì sất.

“Như vậy à!?” Lục Vân Tiên thở dài đáp, mấy hôm nay hắn nói vs người này nhiều lắm, có chút mỏi mồm, nếu không phải niệm tình đồng loại, là hai trong ba gã nhân loại duy nhất ở ma giới này, Lục Vân Tiên thật có xúc động muốn đá văng hắn. Nhưng thuộc tính người tốt của Lục Vân Tiên lại tiếp tục tác quái, bất kể sự kháng cự yếu đuối của hắn, thế là Lục Vân Tiên lại kiên nhẫn giảng giải:

“Mỗi thế giới giống như một quả ngọt trên khắp vũ trụ này, có quy luật và hệ sinh thái của riêng mình, nhưng thứ quy định quy luật và hệ sinh thái của mỗi nơi là lõi của chúng nó, hay còn gọi là bảo vật định giới.”

“Ừm, rồi.” Hoài Nam gật đầu như gà mổ thóc, hắn tiếp thu vẫn là rất nhanh. Tranh thủ bóc một túi hạt dưa ra vừa cắn vừa nghe.

“Cái lõi này, không chỉ có thể kiến tạo, còn có thể hủy diệt. Trước đây có một thế giới gọi là Long Giới, người ở trên đó quá mạnh mẽ, lại quá hiếu chiến, gây chiến khắp nơi, tàn phá thế giới không chịu nổi, sinh linh chết đi vô số. Kết quả là cơ chế phòng vệ của thế giới được kích hoạt. Mười mấy hành tinh, một sóng quét sạch, chỉ chừa lại một tinh cầu duy nhất còn có sự sống….”

“Vãi… hung tàn như vậy à!?” Hoài Nam giật mình, hạt dưa đang cắn cũng gãy làm đôi.

“Cái hành tinh cuối cùng đó, chính là trái đất của chúng ta. Long giới khi đó, chính là nhân giới bây giờ.” Lục Vân Tiên tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Hoài Nam nuốt cả nửa hạt dưa chưa bóc vỏ vào họng, Mặc Sương Vũ cũng đã quên kéo áo hắn, miệng há hốc.

Lực lượng giết sạch sinh linh trên mười mấy hành tinh…

“…”

Nghĩ đến có chút đáng sợ.

“Vậy… cơ chế phòng vệ này, hiện tại…” Hoài Nam đầu óc vẫn rất tốt, mặc cho cơn chấn kinh đang hoành hành, hắn vẫn get vấn đề rất nhanh.

“Ừm, ở Tiên Giới, Thiên Phạt chính là cơ chế phòng vệ của nó. Nhưng khác biệt ở chỗ dưới sự dẫn đạo của Tiên Đế, lực lượng hủy diệt này sẽ chỉ nhắm vào kẻ ngoại lai.”

“Ồ, vậy thì may quá.” Mặc Sương Vũ thở phào, vuốt vuốt bộ ngực phẳng lì.

“Đùa cái gì vậy!? Nếu thế thì nhân loại ở tiên giới xong rồi!?” Hoài Nam giãy nảy lên nói.

“Ừm, tôi cũng là lo chuyện này sớm muộn gì sẽ xảy ra, nên khi ở tầng trời thứ nhất đã thử cản nhân loại lại, không ngờ người của Trường Sinh Đảo vẫn rất mạnh mẽ, haha, chút nữa giết chết được Phi Kiếm luôn.” Lục Vân Tiên cười khổ nói, sau đó lại bổ xung: “Ừm, Phi Kiếm là bạn tôi. Mạnh lắm đấy.”

Hoài Nam đổ mồ hôi hột, hình như hồi ở tầng trời thứ nhất, hắn có từng chỉ huy bắn giết một sinh vật cấp cao… ừm… tên là cái gì đó Kiếm thì phải…. 

Ây, những lúc này trí nhớ thật không tốt.

“Lục Vân Tiên đại ca, vì sao sau đó không tiếp tục cản nhân loại tiến lên!?” Mặc Sương Vũ thấy Hoài Nam tắt tiếng bất thường, liền thay hắn tiếp tục bát quái. Nếu nhân loại không tiến lên tầng trời thứ tư, chạy vào địa phận Mặc Vân Hải thì đã không phải đánh nhau vô ích rồi. Bản thân Mặc Sương Vũ bây giờ vẫn sẽ đang là công chúa nhỏ của Mặc Gia, nào có phải chạy đến đây vật lộn với ma thú, năm sương uống gió ngủ đất.

“Ta và người lãnh đạo nhân giới lúc đó có cãi nhau một trận, quan điểm của ta là những chuyện như đánh Tiên Đế, đỡ Thiên Phạt chỉ cần một nhóm người tinh anh đi làm là được rồi. Còn hắn vẫn kiên trì muốn kéo cả nhân loại tiến lên, mặc cho hi sinh. Sau cùng ta và hắn đánh nhau qua một trận, thật muốn dạy cho hắn biết quý trọng sinh mạng, nhưng sau đó ta thua đứt đuôi con nòng nọc, biến thành bộ dáng như bây giờ nè.” Lục Vân Tiên chỉ chỉ linh thể của mình uể oải nói. 

Hoài Nam yên lặng, nghĩ nghĩ một chút, cái vấn đề này cũng thật khó lựa chọn, nếu như Lục Vân Tiên làm theo ý hắn, thì nhân loại sẽ biến thành một lũ yếu gà chỉ chờ tập đoàn IMI che chở, chỗ tốt là không ai phải chết cả, an an ổn ổn vui sướng phát triển, chỗ xấu là, trở thành một lũ giòi ăn bám, IMI mà ngã xuống, lập tức thành dê béo chờ người giết mổ. Còn nếu như phản đối Lục Vân Tiên, haha, chính là phương pháp bọn họ đang làm bây giờ, kéo nhau lên trời, gây chiến như một đám thực dân, giết người, giết mình, đổ máu vô số, rốt cuộc sẽ phải đối mặt với Thiên phạt có tính diệt chủng.... Nếu bảo hắn chọn, hắn chọn không nổi. 

“Hơn nữa nhân loại có thể suýt nũa giết chết Kiếm Nhi với thực lực khi đó, cộng thêm sự giảo hoạt của gã kia, cửa ải này, bằng cách này hay cách nào đó đều sẽ có thể vượt qua thôi.” Lục Vân Tiên không để ý đến sự trầm mặc của Hoài Nam cười haha nói tiếp, giọng điệu tràn ngập lòng tin.

“Mấy người các ngươi tán chuyện xong chưa!? Đến nơi rồi đây.” Giọng Ethania ở trước quát khẽ, cắt ngang câu chuyện.

3 người lập tức ngậm miệng nhìn lại.

Phía trước là một ổ ác ma thực lực tiếp cận hóa hình kỳ.

Dưới sự chỉ huy của Ethania, cả bọn ngậm ngùi tiếp tục chăm chỉ luyện cấp.

Dùng cách nói của cô ta, cả đám thật sự quá yếu gà, muốn đi đâu trong Ma giới này cũng không nổi, chi bằng lợi dụng quy tắc nhược nhục cường thực ở chỗ này, mạnh lên một chút đã rồi nói sau.

Quy tắc ở ma giới, ăn thịt sinh vật khác đều có xác xuất nhất định đạt được một phần lực lượng của đối phương, xác xuất tăng dần theo tỷ lệ cấp độ của đồ ăn.

Nói chung là quái càng mạnh, exp càng cao.

Nhìn ba người mặt mày đau khổ lao vào đám quái cày cuốc, Ethania một mặt làm bảo mẫu trông chừng, một mặt tiếp tục thất thần nghĩ ngợi.

Những chủ thần đã ngã xuống là những ai đây!?

Liệu ta có nên tỏ ra thương cảm hay không!?



Trở lại tầng trời thứ mười bảy.

Hera đã bị ám sát.

Mũi tên ám sát này bao hàm thần lực của Athena trong trạng thái đỉnh phong lúc còn là một thành viên thần tộc, khi đó toàn trường không ai có thể trực tiếp đỡ được.

Lại dung hợp khí lạnh của chòm thủy bình, kết hợp với khả năng ngưng tụ và xuyên phá của chòm nhân mã xạ thủ. Vô cực cự giác băng tinh tiễn đã vượt qua đẳng cấp của cận giới hoàng.

Kèm theo khả năng phong tỏa không gian, làm mọi vật chất ngưng chuyển động và lâm vào trạng thái trì trệ, toàn trường không ai có thể kịp thời phản ứng.

Người duy nhất có thể thoát khỏi khí lạnh phong tỏa là Ares, thì cũng đã bị làm chậm, hắn chỉ kịp với tay ra, thì Hera đã bị mũi tên đâm xuyên qua ngực, bay vọt về phía sau, vượt khỏi tầm tay của hắn.

Sau đó vị mẫu thần của Olympus này cứ như vậy bị đóng thành một khối băng tinh mỹ, khuôn mặt vẫn còn đọng lại nét kinh ngạc ngỡ ngàng.

"Hera!!!"

"Bà già!!"

"Chủ mẫu!!"

Hàng loạt tiếng kêu thất thanh vang lên, nhưng Hera đã không còn nghe được gì, cho dù tế bào thần tính đang kịch liệt chống lại khí lạnh một cách bị động, thì bộ não vị nữ thần này đã bị đóng băng, toàn bộ suy nghĩ lâm vào trì trệ, ý thức rất nhanh đã chìm vào hắc ám.

"Khốn nạn. Ta sẽ cắt đầu của ngươi xuống, rút xương sống của ngươi ngâm rượu tế!!!" 

Ares gầm lên phẫn nộ, nhưng khi hắn quắc mắt đến chỗ hung phạm, ở đó chỉ còn một mảnh trống không.

"Người đâu!?"

"Phía trên!!" Aprodite hét lớn. Ares theo đó nhìn lại, một cỗ lửa giận trực thẳng lên đầu khiến mặt hắn đỏ bừng.

Bởi vì Hestia, đang bị ấn vào một cái thông đạo không gian, do một con rồng màu xanh cuộn mình tạo thành.

"Mũi tên chỉ là đánh lạc hướng, mục đích của bọn chúng là Hestia!!" Artesmis giương cung lên muốn bắn, nhưng phát hiện cơ thể đã trống không, thần lực cạn kiệt thấy đáy, nhất thời không thể phát lực.

"Nhân loại, các người quá mức rồi!" Ares gằn giọng, mặt đất dưới chân hắn nổ tung, gã này như một quả đạn pháo bay vút lên bầu trời.

Ở phía trên, Hestia một mặt tái nhợt, không ngừng bị đẩy lùi về đằng sau, phía đước có đệ tứ nữ hoàng của Trường Sinh Đảo ép tới, đằng sau cũng có một cỗ hấp lực muốn kéo đi, ở trên còn có một cái thiên phạt vẫn đang ầm ầm đánh xuống. Cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể tự chủ.

Thanh long cung đã biến thành một cổng không gian dẫn đến tầng trời thứ bảy, Linh không còn vũ khí nào khác, khả năng cận chiến của cô cũng chẳng tới đâu, chỉ có thể liều mạng đẩy Hestia về phía trước.

Càng lại gần thông đạo, thế giới lực từ King càng tác động mạnh mẽ, chỉ cầy đẩy Hestia một chút nữa, King sẽ tóm được nữ thần này, kéo tuột cô ta về tầng trời thứ bảy.

Nhưng Hestia cũng không phải nằm không chờ chết, tạm thời buông ra chưởng khống với thần điện, triệu hồi ra hai cây quạt lửa. Thần lực trong vóc dáng nhỏ nhắn bùng phát với lực lượng dọa người.

Hai cây quạt vẩy lên, một quả cầu lửa xuất hiện bao quanh Hestia, sau đó nổ tung.

Linh lập tức bị vụ nổ này đánh bay ra ngoài. Khuôn mặt ám khói đen, toàn thân bốc khói cháy xém.

"Nhân loại, đừng xem thường ta." 

Hai cây quạt xoay tròn, trôi nổi quanh người, vẩy lên từng ánh lửa sáng rực, Hestia lạnh giọng nói.

Đúng lúc này, bên trong thông đạo xông ra hai bóng người.

Cùng lúc, Ares từ bên dưới cũng đã đánh lên.

Linh không đáp một câu, cũng lại một lần nữa nhào tới Hestia.

Hestia tóm lấy hai chiếc quạt, kéo theo một tẩng lửa dài, phất lên.

Một biển lửa xuất hiện trước mặt, ngăn cách hai người. Và một bóng người xé rách biển lửa xuyên qua trước ánh mắt kinh ngạc của Hestia. Trước khi cô ta kịp định thần, hai cổ tay nhỏ nhắn đã bị đối phương tóm chặt.

Toàn thân Linh còn đốt lên một tầng lửa, khuôn mặt đã đầy khói bụi, bả vai, bắp tay, và đùi, nhiều chỗ đã bị nung thành than hồng. Nhưng thời gian không cho phép, chỉ có thể liều mạng giữ chặt lấy Hestia.

Lúc này thì nắm đấm của Ares mang theo tầng tầng khí áp chấn vỡ hư không đánh đến.

Choang..

Không gian vang lên tiếng nổ chát chúa, sóng xung kích khiến cả Linh và Hestia đều bị chấn bay đi một đoạn dài. Định thần nhìn lại, ở vị trí cũ của hai người, Ren đã đứng đó, dùng hai tay chặn lấy một quyền đòi mạng của Ares.

"Cút ra cho ta!!!"

Gã này nghĩ cũng không nghĩ nhiều, mặc dù lúc này cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn muốn làm chỉ đơn giản là giết chết Linh, trả thù cho Hera. Bởi vậy dưới lửa giận bộc phát, nắm đấm của hắn hoa lên không ngừng.

Boong boong boong boong boong.

Ren cảm thấy toàn thân tê dại, lớp phòng ngự của Huyền Vũ bị đánh rung động liên tục, gã chiến thần đỉnh cao của Olympus toàn lực xuất thủ dưới cơn giận dữ, quyền lực không chút nào thua kém với Vương Tử Trực, cho dù núp dưới cái xác rùa cứng rắn nhất Lục Đạo, toàn bộ nội tạng đều chấn động muốn hộc máu.

Ares vẫn điên cuồng công kích, Hestia thì bị Linh kéo chặt không buông, Artesmis thì xụi lơ ngồi dưới mặt đất, Aprodite vẫn đang thay chỗ cô ta cung cấp năng lượng cho tiểu thần điện đỡ lấy Thiên Phạt.

Toàn trường còn nhàn rỗi và đủ nhãn lực chỉ có Herphateus, chỉ thấy hắn nghẹn ngào hô lớn:

"Cẩn thận, bọn chúng muốn cướp lấy thần điện nội năng!!"

Ares và Hestia giống như đều bị dột một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Ở đó, chỗ thần điện mà Hestia tạm buông quyền khống chế để đánh với Linh.

Phong đao nữ hoàng của Trường Sinh Đảo xuất hiện.

Phượng hoàng kiếm vung lên.

Đây là thanh vũ khí mang khái niệm cắt đứt, có thể chia lìa mọi mối quan hệ.

Thần điện nội năng của Hestia sau một đường chém, lập tức đoạn tuyệt khỏi nhất mạch của Olympus.

Tiểu thế giới do thần điện hình thành cũng nhanh chóng tan rã. Shaorin tiếp tục vung kiếm lên, toàn bộ vùng không gian của thần điện nội năng cũng bị cắt đứt. Sau đó Sâm La Vạn Tượng phát động.

Đây là khả năng chuyến biến vạn vật, có thể biến không thành có, biến cát thành vàng, dĩ nhiên có thể biến to hóa nhỏ.

Thần điện nội năng, trong phút chốc biến thành một mô hình đồ chơi mini, bị Shaorin bắt lấy, ném vào bên trong thông đạo.

Hết thảy chỉ trong phút chốc, mọi động tác, mọi siêu năng lực và thời điểm làm ra hành động đều hoàn mỹ, giống như đã diễn luyện qua rất nhiều lần.

"Không...."

Hestia cảm thấy nhẹ bẫng, không chỉ vì Linh đã buông tay cô ta ra, mà còn vì liên kết giữa mình và thần điện bao nhiêu năm nay, đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Ares đã vằn đầy tơ máu trong mắt, muốn đuổi theo thần điện mini về phía bên kia thông đạo, nhưng Ren giống như một cánh cửa vừa cứng vừa dày, liên tục ngăn cản hắn.

Ở bên dưới. Aprodite khổ sở hét lớn:

"Không được, không có vật tham chiếu, thần điện của Hera không thể chiếu được thế giới. Thiên phạt muốn đánh xuống."

Tất cả mọi người đều trùng người xuống, những người đang bay giống như đều nhận phải trọng kích, lảo đảo muốn rơi. Ba cô gái của Trường Sinh Đảo chật vật bay về phía thông đạo, Hestia và Ares thì điên cuồng đuổi phía sau.

Linh ở gần Hestia nhất, mắt thấy mình chạy không thoát, liền dứt khoát quay lại đối mặt với hai chủ thần đầy sát khí giết tới.

Shaorin và Ren quay đầu lại, còn muốn nói gì, thì cô ta đã cướp lời nói trước:

"Đi đi, tôi cần phải ở lại giữ cổng Thanh Long, kiểu gì cũng chay không thoát."

Ren cắn răng, gật đầu lao vào thông đạo, Shaorin hít sâu một hơi, trước khi quay đầu bước vào, còn vung kiếm hai lần.

Kiếm khí trong veo sáng rực như trăng lưỡi kiềm phân biệt đánh vào Hestia và Ares đang đuổi tới, khiến cho Hestia sắp tóm được tay Linh bị đánh bật ra xa, và Ares phải khựng lại. 

Tranh thủ một khắc quý giá này, Linh vội vã nhảy vào trong thông đạo, ngay sau đó là Hestia, và Ares. 

Nhưng đúng lúc này, bầu trời truyền đến tiếng nứt vỡ thanh thúy.

Mặt đất phá toái, vô số thần chúng hét thảm rồi trực tiếp tan xác, nổ tung thành một vùng huyết vụ.

Bầu trời phía trên, đã sắp không giữ được.

Mặc cho Aprodite và Artemis liều mạng duy trì mô hình tiểu thế giới, cái thế giới bọn họ kiến tạo mất đi ảnh chiếu nguyên bản rốt cuộc đã không còn khả năng tái sinh.

Lực lượng thiên phạt đã dần lan xuống mặt đất.

Kèm theo đó là thế giới lực đa trọng áp bách nặng nề lên.

Ngay khi Hestia và Ares sắp sửa chạm đến cửa Thanh Long, cả hai liền bị thế giới lực ép xuống, lao hụt qua thông đạo này.

"Không... không không không...."

Hestia mở trừng mắt, không cam lòng hét lớn liên tục.

Đáp lại, chỉ có tiếng sấm rền ngày càng cuồng bạo lại gần, và cổng thanh long dần dần đóng lại.

...

Bên trong thông đạo của Thanh Long dẫn về tầng trời thứ bảy, Shaorin khoác tay Linh lên vai, kéo theo cô gái đã hư nhược vô cùng này đi, cảm nhận được cơ thể đối phương vẫn đang có nhiều đoạn bị đốt thành than hồng nóng rực, một bên dùng Sâm La Vạn Tượng xua đi nhiệt khí, vừa nghiêm giọng nói:

"Sau này đừng nói chuyện ngu ngốc như vậy, những người như chúng ta, trên thế giới chẳng còn mấy ai, cho dù không thích cô cỡ nào, chúng tôi đều sẽ không thể để mặc được."

Linh miễn cưỡng cười cười, trước khi lâm vào hôn mê, chỉ nghe ở phía trước thông đạo, tiếng của Ren "xùy" một cái.

Ừm, hẳn là đang bĩu môi đi, cô gái này vẫn luôn rất thành thật.

...