JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 10: Phát sinh 10




Ngày hoàng đạo, nghi giá thú (thích hợp cưới hỏi).

Tiểu hoàng đế hạ xuống một quân cờ, cầu xin nhìn hoàng thúc phía đối diện: “Tiểu thúc, hôm nay Hộ bộ Tả thị lang thú thiên kim của Trung thư lệnh, ta muốn xuất cung xem.”

Vương gia hạ xuống một quân cờ, nâng mâu: “Cưới hỏi dân gian có gì hay?”

Tiểu hoàng đế cười như ánh mặt trời: “Không phải là bọn họ cầu ta hạ chỉ ban hôn sao, Thái phó nói như vậy giống như hồng nương!”

Vương gia cười lạnh: “Bọn họ sớm đã định ước, tìm ngươi bất quá chỉ là nghi thức, muốn chính thức cầu thân! Ngươi thực nghĩ mình là Nguyệt lão? !”

Tiểu hoàng đế nhụt chí: “Này… Ta cũng biết, chỉ là tò mò…”

Vương gia chậm lại ngữ khí: “Được rồi, ta không muốn mang ngươi xuất cung là vì nơi đó ngư long hỗn tạp bất lợi cho an toàn của ngươi, chuyên tâm chơi cờ đi!”

Tiểu hoàng đế vẻ mặt đáng tiếc: “Nga…”

Không bao lâu, Phùng công công cuống quít vào báo tin, Tiểu hoàng đế vận thụy bào (quần áo ngủ) đi ra ngoại điện.

Phùng công công quỳ xuống đất: “Bệ hạ, hỉ sự của Tả thị lang bị người phá !”

Tiểu hoàng đế ngạc nhiên: “Cái gì? !”

Phùng công công cuống quít: “Mới vừa rồi ngoài cung báo lại, tân nương tử cửa còn chưa qua cửa đã bị một người cướp mất!”

Tiểu hoàng đế nội tâm e sợ thiên hạ bất loạn, ngoài mặt nhíu mày: “Thật đúng là hoang đường! Ban ngày ban mặt mà dám cướp tân nương trẫm tứ hôn!”

Phùng công công run giọng: “Bệ hạ. . . Nô tài mới vừa rồi không nói rõ. . . Ngoài cung truyền tin rằng người bị cướp là Tả thị lang …”

Tiểu hoàng đế vẻ mặt cổ quái: “Ngươi nói cái gì?”

Phùng công công run giọng: “Người bị cướp không phài là thiên kim Trung thư lệnh, mà là Tả thị lang Quý đại nhân Quý Minh Ngọc…”

Sau khi nghe xong, lại trèo lên nhuyễn tháp.

Tiểu hoàng đế sầu khổ: “Tiểu thúc ngươi cũng nghe được đi, ta đây làm hồng nương thất bại .”

Đối phương từ sách ngẩng đầu, trầm ngâm: “Ta hỏi ngươi, đợi lát nữa Trung thư lệnh hướng ngươi đòi giải thích, Trình tướng quân đến vì con của hắn cầu tình, ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

Tiểu hoàng đế nghiêng đầu, đầy mắt nghi hoặc: “Chuyện này liên quan gì đến Trình tướng quân? Hắn vì cái gì muốn tới thay con cầu tình?”

Vương gia cười lạnh: “Bởi vì kẻ đoạt Quý Minh Ngọc không phải người khác, chính là Trình thiếu tướng Trình Khai.”

Tiểu hoàng đế mắt chớp a chớp: “Hắn vì cái gì muốn cướp Tả thị lang?”

Vương gia nhíu mày, cảm thấy khó giải thích được: “Bởi vì đời trước của Tả thị lang nợ hắn!”

Tiểu hoàng đế ánh mắt trong veo như nước tràn ngập tò mò: “Nợ cái gì? Trình thiếu tướng làm vậy là tốt hay xấu?”

Vương gia giận tái mặt: “Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm! Nói xem ngươi sẽ xử lí như thế nào!”

Tiểu hoàng đế chần chờ: “Để cho… Tả thị lang trả nợ cho Trình thiếu tướng?”

Vương gia âm trầm: “Ngươi nói cái gì? !”

Tiểu hoàng đế co rúm lại: “Không đúng sao? Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa…”

Vương gia tức tối: “Thật sự là trẻ con không thể dạy!”

Tiểu hoàng đế truy vấn: “Không đúng sao?”

Vương gia ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm: “…”

Tiểu hoàng đế bị dọa, ngập ngừng: “Có lẽ. . . Ta sai rồi. . . cứ giao cho tiểu thúc xử lí đi.”

Vương gia lạnh lùng nhìn tiểu hài tử một cái: “…”

Tiểu hoàng đế rụt bả vai: “…”