Juliet Thành Bạch Vân

Chương 2: Vô tình mất nửa cái mạng!!!




- AAAA…AAA….. Lão già chết bằm ….muốn…. giết ….người …diệt …khẩu …&$@$$¥£%#

Gió vù vù quất vào mặt bỏng rát, không gian tối sầm không thể nhìn thấy gì. Ngoại trừ thét chói tai nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt cảm nhận định luật vạn vật hấp dẫn của Newton, trong lòng thầm tính toán với tốc độ rơi này mình sẽ bị nát thành n mảnh và văng ra xung quanh n mét!

- Lậy chúa Jesu, lậy thánh Ala, lậy đức mẹ Maria, lậy phật tổ Như Lai hay bất kỳ ai cũng được! làm ơn làm phước phù hộ cho con được toàn thây…… AAAAAA….AAAAA

Ầm…

Nàng lảo đảo đứng vững mở choàng mắt ra suy nghĩ đầu tiên là ” Con mẹ nó! Ta là siêu nhân! Cư nhiên rớt từ trên trời xuống mà vẫn đứng vững oa kaka” suy nghĩ thứ 2 là “Wow”

Trước mắt nàng là một đôi phượng mâu ẩn ẩn chua xót đang khép dần lại, lông mi dài rủ chậm xuống! Vì khoảng cách rất gần nàng còn có thể thấy rõ từng sợi lông mi vừa dài vừa dầy, đuôi mắt hơi xếch lên…mùi hoa mai thoang thoảng lạnh lẽo phả vào mặt nàng!

Lạnh

Sau lưng nàng chợt lạnh xuyên suốt đến trước ngực! Nàng kinh ngạc tròn mắt nhìn xuống…thấy 1 lưỡi kiếm ở giữa ngực mình lạnh lẽo phát ra ánh sáng hồng hồng mơ hồ do dính máu của nàng. Ngay lập tức nó đc rút ra từ phía sau, dòng máu nóng bỏng tràn ra ngay, nhìn theo những giọt chất lỏng mầu đỏ tiêm nhiễm thấm vào y bào mầu trắng của người trước mặt nàng ngước mắt lên. Đôi phượng mâu từng nhẹ nhàng hạ xuống giờ đang mở lớn bàng hoàng nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm những giọt máu lớn nhỏ như hoa lửa nở rộ trên nền tuyết băng giá…

Đau…tê tâm liệt phế đau! Nàng cuối cùng cũng đã hiểu cái cảm giác đau như bị chẻ làm 2 là thế nào, sau cái lạnh buốt là ngọn lửa bùng lên thiêu đốt từ giữa ngực lan ra toàn thân rút đi tất cả sinh lực, trước mắt mờ dần…nàng khuỵ xuống rơi vào một vòng tay vững trãi thanh lãnh, hương hàn mai và ngọt ngấy của máu tràn ngập khứu giác ,nàng mất đi ý thức với suy nghĩ ” Đen đủi! ta ko phải siêu nhân, cứu mai tiên này một mạng không hiểu có được bảo vật gì không…”

Đùng…Ầm Ầm…Rắc….

Một đạo sấm sét bổ xuống đúng chỗ nàng vừa đứng làm sụp 1 mảng ngói lưu ly lớn, cả 3 người rơi xuống phía dưới! Nói thì chậm mà sự việc xảy ra lại rất nhanh, từ lúc nàng thét chói tai rơi xuống đến lúc đạo sấm sét này đánh xuống cũng chỉ vài giây đồng hồ. Tất cả mọi người không ai kịp hiểu điều gì thì đã rơi vào 1 đống hỗn độn, nam nhân áo trắng ôm lấy nàng nhẹ nhàng đáp xuống đại điện vàng son xa hoa phất tay áo che cho nàng khỏi những mảnh vụn của mái điện. Xoay người tránh sang chỗ khác, nhanh tay che lại huyệt đạo trước ngực nàng cầm máu, ôm sát nàng vào ngực rồi ngước lên nhìn 1 nam nhân áo trắng khác đang cầm kiếm trước mặt mình gật đầu 1 cái liền vung kiếm nhẩy vào cuộc chiến với rất nhiều hắc y nhân xung quanh.

=========== Ta là phân cách tuyến hôn mê hớ hớ ^^!============

Chòng chành, chòng chành… Nàng mơ màng mở mắt ra, lờ mờ thấy xung quanh không gian hẹp, phủ toàn gấm lụa mềm mại. Nàng cũng đang nằm trong ổ chăn lông cừu ấm áp, một bàn tay vén vải rèm dầy nặng rồi cả thân hình cao lớn mang theo gió tuyết bước lên, nàng thấy trầm xuống thì biết là đang nằm trên xe. Nam nhân này mặc 1 thân y bào mầu nguyệt bạch, thắt lưng tuyết trắng khảm tử ngọc viền thêu bạch vân bằng chỉ bạc. Ngọc bội hình mây ánh lên ánh sáng trong trẻo theo mỗi bước chân của hắn. Nhìn lên phía trên, tóc hắn dùng 1 dải lụa bạch thắt một nửa hờ hững đằng sau, những sợi tóc đen như mực tuỳ ý tản trên vai, chảy dài xuống đến thắt lưng làm cho người ta có cảm giác phiêu dật. Hắn cởi áo choàng lông cừu viền vai lông bạch hồ để sang 1 bên ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn nàng, nàng nhận ngay ra đôi mắt này, đôi phượng mâu dài hơi xếch lên phía đuôi mắt, lông mi dài và dày ,đen thẫm. Tròng mắt như hắc ngọc lạnh lùng nhưng linh động toả ra vô hạn quang mang cùng uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng vào nhưng nàng không phải người khác! Nàng từng nhìn thẳng vào đôi mắt này, thấy nó ấn chứa chua xót rồi kinh ngạc, bàng hoàng! Mày kiếm anh tuấn hơi nhíu, sống mũi cao thẳng kiên ngị chạy dọc xuống phía dưới là đôi môi mỏng hồng nhuận, đường nét cứng rắn như dao tạc thành, khoé miệng hơi nhếch như cười mà không phải cười khẽ mở.

- Tỉnh?

Giọng nói trầm thấp hơi khàn đầy nam tính làm nàng giật mình! Ngũ quan sắc sảo, làn da ôn nhuận như ngọc…nàng nghĩ hắn là 1 mỹ nam ôn nhu hiếm có nhưng giọng nói và đôi mắt nghiêm khắc lại làm cho hắn toát ra một vẻ lãnh ngạo, quý khí bức người. Hắn đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp, mỹ nam đẹp nhất nàng từng thấy! Quăng hắn vào dàn super star của làng điện ảnh đảm bảo hắn làm bọn họ chìm xuống hết dưới khí chất uy nghiêm vương giả này! Tim nàng nảy một cái, theo bản năng nàng đưa tay lên che chỗ trái tim nhưng 1 cơn đau từ giữa ngực dữ dội truyền đến làm nàng không động được, mồ hôi lạnh túa ra, tay nàng rơi xuống giữa chừng nhưng được 1 bàn tay to lớn với những ngón ngọc thuôn dài thanh lãnh nắm lấy nhẹ nhàng đặt vào trong chăn.

- Đừng động, vết thương của cô rất nặng! Ta đã cho cô dùng “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” nhưng cũng chỉ được thế này, chúng ta đang trên đường đến Tranh Mệnh cốc của Đoạt tiên sinh… Cô…chịu khó nhẫn nhịn vài ngày.

” Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” là ” Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” kia có phải không? Cái ” Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” của Hoàng Lão Tà, Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa á? Nàng đây là lọt vào “Anh hùng xạ điêu” hay “Thần điêu hiệp lữ” đây? Nàng chớp mắt nhìn hắn, lại chớp, lại chớp… Chớp mắt ing~~~ hắn dĩ nhiên không phải con sâu trong bụng nàng để có thể hiểu nàng đang nghĩ gì nhưng cũng hiểu là nàng ấn tượng với cái ” Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” kia nên nhẹ giọng.

- Là ” Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” của Đoạt tiên sinh, có khoảng 7 viên tất cả…cô đã ăn 3 nên giữ được mệnh!

Nàng ngốc lăng nhìn hắn nghĩ nghĩ ” Là hàng hiếm nha,hàng limited nha… Ta dĩ nhiên ăn hẳn 3 viên mà hắn vân đạm khinh phong nói ra như hắn cho ta ăn 3 viên kẹo đường! Ói ra đổi vàng được không? Mà khoan, ko phải của Hoàng Lão Tà a~~~ tiếc quá ta muốn gặp Hoàng ca ca nga~~~”

Thấy ánh mắt nàng mông lung hắn hơi nhí nhíu mày! Lúc đầu hắn thấy nàng kinh ngạc tưởng rằng nàng bị doạ nhưng sau khi nghe thấy mình ăn 3 viên cũng chẳng có phản ứng gì, hắn thì không nói còn nàng chỉ là 1 cô nương nhìn chưa đến song thập ( 20 tuổi ạ em dùng lối nói của cổ nhân khi “cổ nhân” nói. Nàng nhân vật chính bê nguyên hiện đại đi) lại hoàn toàn không có võ công thì sao có thể tỉnh bơ như vậy. Nàng có vẻ cũng không phải không biết ” Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” giá trị ra sao! 1 cô nương không có võ công đột ngột rơi từ trên trời xuống nóc hoàng cung đại điện mà lại lông tóc vô thương nhưng lại chắn 1 kiếm cho hắn mà suýt mất mạng… Nàng….rốt cục là như thế nào đây. Nhưng nàng cứu hắn 1 mạng là thật, nếu nàng không có ý xấu thì hắn sẽ hảo hảo mà trả cho nàng cái ân này! Còn nếu nàng có ý gì khác thì… Hừ dù cứu hắn 1 mạng hắn cũng hảo hảo mà tiếp đãi nàng. Ánh mắt hắn xẹt qua 1 tia ngoan tuyệt rất nhanh rồi lại quay trở về vẻ tĩnh lặng. Mỗ cô nương kia thì vẫn đang chìm trong vô hạn yy về Hoàng ca ca của mình =.=!!!

Ngoài trời một đường gió tuyết, trong xe ngựa ấm áp 2 người 2 ngả suy nghĩ cứ vậy mà tiến về Tranh Mệnh cốc một nơi thâm sơn ít ng dám lai vãng.