Juliet Thành Bạch Vân

Chương 37: Bình giấm đổ




Mỗ phu nhân đang phẫn trư giả ngủ, vô hạn yy trò chơi Bách Hợp bỗng cảm thấy có điều gì đó không được ổn lắm. Mỹ nhân sau khi phân chia thứ bậc với tướng công nhà nàng thì cũng nên quay lại chú ý tới nàng chứ, sao lại…..càng lúc mùi JQ trong không khí càng đậm nhưng sao có cảm giác chả chút liên quan đến nàng là thế nào?

Chú ý một chút, ngữ khí của tướng công nhà nàng có vẻ không đúng lắm thì phải. Nó có chút…..nhu hơn, mặc dù luôn không thích vẻ băng lãnh của tướng công mình nhưng khi hắn như vậy với người khác nàng lại thấy có cảm giác nao nao trong người. Đột nhiên bao nhiêu hứng thú đều bay biến sạch, nàng bắt đầu chú ý hơn đến chuyện bọn họ đang nói. Không phải chứ? Nói nói cười cười hoàn toàn không để ý đến nàng là sao? Tướng công từ khi nào thì có thể vui vẻ thoải mái với người khác như vậy? Giọng nói cũng không còn áp lực nữa mà có một cỗ sủng nịnh nhẹ nhàng, hơi hé mắt ra một chút.

Diệp Cô Thành không biết từ lúc nào đã đi ra phòng khách bên ngoài ngồi trên ghế dựa xoay lưng lại với nàng, bờ vai rộng rãi và tấm lưng vững trãi hơi nghiêng nghiêng tựa khửu tay vào thành ghế. Nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng nàng biết hắn không hề thấy khó chịu với nữ nhân kia, nàng ta đã tiến gần tướng công của nàng hơn một chút. Đôi mắt ướt át và gò má hồng hồng, đôi môi nhỏ nhắn chúm chím nhẹ nhàng mấp máy nói nhỏ điều gì đấy. Tướng công nhà nàng khẽ gật nhẹ đầu và nàng nghe không lầm thì hắn có cười ra tiếng, mỹ nhân….không là Thiên Diện Bồ Tát đôi mắt sáng bừng hơi cúi xuống dùng khăn tay lụa bạch thêu hồng mai che miệng cười nhẹ. Nàng luôn thích nhìn mỹ nhân hé miệng nở nụ cười nhưng không hiểu sao lần này nụ cười của Thiên Diện Bồ Tát lại khiến nàng cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng….châm chọc.

Nàng không chút để ý rằng mình đang đi chân trần tựa đầu vào bình phong nhìn ra bọn họ ở phòng ngoài, trong ánh sáng ấm áp mờ nhạt của chiều cuối thu hai hình dáng một uy nghiêm tuấn lãng một yểu điệu e lệ. Nàng từng hi vọng sẽ có một nữ nhân khác ở bên cạnh hắn khi nàng trở về nhưng….mới chỉ nhìn hắn thoải mái với nữ nhân khác một chút ngực nàng đã tưởng như có con mèo cào qua cào lại, càng lúc càng khó chịu. Cái này chính là “bỏ thì thương, vương thì tội” trong truyền thuyết sao? Vẫn nghĩ mình là một nữ nhân tiêu sái cầm được thì cũng buông được, gặp dịp thì chơi nhưng không ngờ cũng có lúc rơi vào tình cảnh này. Lại nhìn bên ngoài, cả hai đều bạch y bất nhiễm bụi. Nam anh tuấn, nữ diễm lệ hảo cho một câu ” yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” để hình dung lúc này. Nhìn lại mình, một thân nam trang vải thô toàn những máu và bùn đất, thậm trí còn bốc mùi chất nôn tanh nồng. Đôi chân nhỏ lấm lem, bàn tay vịn trên cửa cũng cáu bẩn xước xát…. Đang định quay người đi vào bên trong thì giọng nữ nhân phảng phất nhẹ nhàng pha chút nũng nịu làm nàng nhíu mày khựng lại.

-…..dưới trù phòng chắc cũng đã chuẩn bị song, Thành đại ca đợi một lát Thuý Miên kêu người mang lên….

“…dưới trù phòng….” Cách nhấn trọng âm là lạ này nếu không tinh ý sẽ không nhận ra, đôi mắt xẹt qua một chút mờ mịt sau đó sáng bừng lên sắc lạnh, đôi môi đầy đặn của nàng vẽ lên một nụ cười nhạt nhẽo. Thật sự nàng cũng sẽ bỏ qua nếu như tự động ghi nhớ những chi tiết nhỏ không phải bản năng của nàng, không để ý đến một ánh mắt liếc về phía mình nàng lại nhẹ nhàng bước về phía giường nằm khép mắt lại.

Diệp Cô Thành mất kiên nhẫn nhịp nhịp ngón tay nơi thành ghế, hắn nhận thấy nàng do dự nhưng không ngờ nàng lại quay vào. Đã đến thế này chẳng nhẽ nàng vẫn không nhận ra? Hay….nàng thật sự không quan tâm đến hắn? Bàn tay không ý thức nắm lấy ngực áo bên trái siết nhè nhẹ, cho đến khi cảm thấy khó chịu mới giật mình thở ra. Từ khi nào hắn lại để cảm xúc chi phối hành động của bản thân của mình như vậy? Nhớ lại trước đây chạy đến thấy nàng bị hắc y nhân bắt đi trong hỉ phòng người hắn lạnh như băng, đến hắc phong thành thấy tên vương gia kia ép buộc nàng đầu hắn như nổ tung vì phẫn nộ, thấy nàng mông lung nhìn mình tim hắn như ngừng đập. Giống như lần đầu tiên nàng mở to mắt nhìn thẳng vào hắn khi nhận một kiếm định mệnh ấy, nhìn những giọt máu bắn ra từ ngực nàng đỏ tươi nhiễm lên y bào trắng như tuyết của mình. Nhìn tơ máu uốn lượn theo bờ môi nàng tràn ra chảy xuống dưới chiếc cằm khéo léo trắng bệch ,khi ấy lần đầu tiên tim hắn đã đập sai một nhịp. Từ khi nàng từ không trung xuất hiện hắn bắt đầu có thói quen đưa tay lên ấn trụ chỗ trái tim, là hắn bị bệnh sao? Hay là ngay cả bản thân mình hắn cũng đã không thể tự chủ được nữa… Cười khổ! Hắn nghĩ hắn để ý nàng, ko muốn nàng cách xa khỏi hắn, đau nàng, sủng nàng, có tình cảm với nàng cũng là vì một kiếm kia nhưng càng ngày hắn càng nhận ra nàng có ý nghĩa với hắn thế nào. Dường như mọi thứ với hắn bây giờ chỉ xoay quanh nàng mà thôi, khi nàng ngoẻn cười hắn cũng muốn dương khoé môi, khi nàng chau mày hắn bỗng thấy mọi vật dường như thất sắc. Nhưng nàng….

- Thành đại ca….

….nàng luôn một bộ vô tâm vô phế như vậy, đơn giản đến mức tưởng như ngây ngốc như vậy nhưng kỳ thực hắn lại không thể hiểu được nàng. Hắn không hiểu đến cuối cùng tình cảm của nàng dành cho hắn là gì, hắn không hiểu đến cuối cùng nàng có đặt hắn tại trong tim nàng hay không….

- Thành đại ca….

-….hửm?

Tuấn mâu lạnh lùng nhíu lại liếc nhìn nữ nhân một bộ nhu nhu nhược nhược trước mắt mình, hắn bắt đầu cảm thấy không thú vị chút nào với trò chơi này nữa. Giọng nói quay trở lại với vẻ băng giá thường ngày, hạ lệnh trục khách khiến cho Thiên Diện Bồ Tát cũng phải ngơ ngác. Một khắc trước hắn vẫn còn vô cùng nhẹ nhàng mỉm cười tựa gió xuân vậy mà chỉ chớp mẮt đã thành băng sơn vạn năm, trở mặt không khỏi cũng….quá nhanh đi.

Thuý Miên tiểu thư của chúng ta chớp chớp mắt nhìn cánh cửa cạch một cái khép lại trước mũi mình, khó hiểu quay người bước xuống lầu. Người ta nói nữ nhân tính tình đỏng đảnh sớm nắng chiều mưa bây giờ mới thấy cũng không ăn thua gì với vị Diệp thành chủ đỉnh đỉnh đại danh này.

Bên trong phòng.

Diệp Cô Thành nhớn mi nhìn phu nhân của mình đang lúng túng bên dục bồn chỉ còn âm ấm, không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh một con mèo ướt sũng nhỏ nhếch nhác những bùn đất đang cố gắng liếm sạch bộ lông của mình bên đám tuyết tan. Nhẹ nhàng đến phía sau, vươn đôi tay ôm lấy thân hình kiều nhỏ của nàng vào trong lòng giọng hắn có chút trầm xuống.

- Nàng sao không đợi ta vào?

-…..

Nàng hơi cứng người lại, vai động một chút ý muốn tránh đi.

- Sao vậy? Ta làm nàng đau?

Biết rằng nàng đây chỉ là giận dỗi nhưng hắn cũng sợ mình thật sự chạm vào vết thương của nàng nên lỏng tay để nàng được thoải mái hơn.

- Không có gì, trên người ta…không được sạch sẽ. Chỉ sợ làm chàng….

Không chút nào để ý đến bàn tay nơi hông mình siết nhẹ, nàng đượm bước định ra bên ngoài nhưng không ngoài dự đoán lại bị một lực nhẹ kéo về phía vồng ngực rộng lớn, hơi thở thanh mát vờn nơi vành tai nàng chêu chọc.

- Sợ ta làm sao?

Những ngón tay không yên phận đã phất qua đỉnh đầu lấy đi dải lụa làm búi tóc của nàng buông xuống, Thuỷ Linh cắn cánh môi nhịn đau gạt tay hắn ra giọng không được tự nhiên.

- Để bọn Thanh Y giúp ta thay đồ thì hơn, tướng công cũng đã không ngủ cả đêm rồi. Chàng… nên đi nghỉ sớm…

Cổ tay nàng bị nắm lại, lực đạo mạnh hơn rõ ràng ngữ khí tuy vẫn như trước nhưng nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm trông thấy.

- Tay nàng…

Thuỷ Linh thót người, nàng đã quên mất tướng công nhà mình nhãn lực tốt thế nào. Tưởng rằng bùn đất bên ngoài sẽ che lấp được máu đã khô cứng nhưng không ngờ hắn vẫn có thể nhận ra, nàng vội thu hai tay lại giấu ra phía sau không nhìn hắn cười gượng.

- Không sao, xước vài vết thôi bôi dược qua loa là được.

Mi tâm Diệp Cô Thành nhíu càng chặt, bất chấp nàng tỏ ý gượng gạo nhưng vẫn ôm lấy nàng đặt trên đùi mình ngồi xuống ghế. Trong im lặng, chỉ có tiếng những giọt nước róc rách rơi xuống, dưới chân ghế là những chiếc khăn lẫn mầu đen đỏ của máu và bùn đất. Không hề rên lấy một tiếng, nàng để mặc cho hắn nhẹ nhàng chà lau từng chút từng chút trên những ngón tay rồi đến cổ tay, cánh tay…. Y bào cũng dần được kéo ra cho đến khi nàng chỉ còn lại bộ trung y mỏng manh trắng muốt bên trong, lúc hắn đặt nàng lên giường cúi xuống tháo giầy và tất của nàng thì nàng mới phản ứng lại.

- Tướng công, không nên….

Hắn ngẩng lên nhìn nàng, khuôn mặt không một chút gợn sóng nhưng trong đôi mắt có vài phần cảm xúc kỳ lạ mà nàng không sao đọc được.

- Nàng giận ta sao?

Nàng giận hắn sao?

Là nàng giận hắn hay giận chính bản thân mình đây? Biết rõ bọn họ không có kết quả nhưng lại vẫn cố tình dấn bước, biết rõ người ở bên hắn đến cuối cùng cũng không phải là mình nhưng lại vẫn trao tâm ra. Hắn không phải là thần là thánh, cũng chỉ là phàm thân xác thịt với hỉ, nộ, ái, ố, sân, si như bao nhiêu người khác. Lại là một nam nhân mạnh mẽ tinh tráng thì sao có thể sống đến hết đời thanh tâm quả dục đươc?” Yêu chính là ích kỷ”, nàng bây giờ mới cảm nhận sâu sắc được ý này.

Mới chỉ nghĩ đến nam nhân mạnh mẽ này, tướng công của nàng đứng cạnh nữ nhân khác thôi mà lòng nàng đã khó chịu đến cồn cào. Vị toan sáp cay đắng toàn bộ dàn trải khắp thân thể, buồng phổi bỗng như bị thủng một lỗ thật to để mỗi nhịp hít thở đều là đau thắt tim. Ai bảo yêu là có thể nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác? Ai bảo yêu là có thể mỉm cười chúc phúc cho người kia? Ai bảo yêu là phải biết hi sinh và chấp nhận? Ai bảo….nàng có một ngày cũng sẽ phải như vậy?

- Tướng công, nếu như có một ngày thiếp đi mãi không về chàng…. sẽ nhớ thiếp sao?

Tay Diệp Cô Thành đang nắm băng vải băng chân nàng khựng một chút rồi lại tiếp tục, không ngẩng lên nhìn nàng giọng nhàn nhạt như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nàng nói cũng như ngữ điệu mềm mại bất ngờ.

- Sẽ không….

Ngực nàng trầm hẳn xuống, cổ họng bắt đầu dâng lên nghẹn đắng.

-…..bởi nàng tuyệt đối không có cơ hội ấy, trừ khi ta chết!

Vô cùng thản nhiên cũng vô cùng đương nhiên như thể hắn nói cho nàng biết đại dương là lam sắc và bầu trời mang mầu thanh thiên vậy. Thuỷ Linh cười khổ trong lòng một chút, nam nhân chết tiệt này là đang đùa giỡn nàng hay là đang công khai cảnh cáo nàng đây? Biết rằng hắn là kẻ bá đạo nhưng đến mức thế này không khỏi có cảm giác thực….giống tiểu hài tử đi.

- Thiếp nói là “nếu”, nếu như…thiếp hoàn toàn biến mất….

Diệp Cô Thành ngẩng lên, đôi mắt hắc ngọc vô cùng thanh minh nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc rồi mới nói.

- Chân trời góc bể, bất kể chỗ nào ta cũng có thể tìm thấy nàng.

Nàng tránh đi ánh nhìn của hắn thu đôi chân đã được băng bó cẩn thận lại, đầu hơi cúi xuống để rèm tóc che khuất khoé mắt phiếm hồng.

- Tướng công, thiếp sẽ phải trở về. Khi ấy chàng….không cần buồn, cũng không cần tìm bởi thiếp…. nhất định sẽ không nhớ đến chàng. Cứ coi như đây là một hồi mộng Nam Kha mà thôi, tỉnh lại chàng vẫn là Diệp thành chủ cao cao tại thượng lãnh tâm lãnh tình….

- Linh Nhi!

Diệp Cô Thành lần đầu tiên sẵng giọng với nàng, nhưng nàng cũng coi như không mà tiếp tục, cố tình pha chút đùa đùa.

-….a, chàng nên bớt lãnh đi một chút. Không phải ai cũng như thiếp không sợ bị chàng nhìn đông chết, nữ nhân luôn thích ôn nhu mà. Đúng rồi, Thiên Diện Bồ Tát Thuý Miên tiểu thư cũng rất được. Vừa là mỹ nhân yểu điệu vừa là nhân vật có tiếng trong giang hồ, võ công lại cũng khá. Chàng không cần phải nơi nơi bảo hộ, chỗ chỗ để tâm nữa. Như vậy không phải là rất tốt sao? Chàng cũng không cần áy này gì về thiếp, nơi thiếp sống rất văn minh tiến bộ. Nữ nhân thất thân vẫn có thể hẹn hò tìm bạn trai, vẫn có thể kết hôn….chính là thành thân đó, không bị dị nghị điều gì hết. Thiếp có công việc ổn định và tự chủ được nên cũng không cần phải tìm kim cương lão công làm gì, lúc nhàm chán có thể đi mua sắm, hát hò, đi du lịch. Khi buồn có thể coi phim, đọc tiểu thuyết…..đọc tiểu thuyết ….

- Đủ chưa?

Hắn ngắt lời nàng đứng dậy, bàn tay chắp sau lưng nắm chặt đến run run. Khuôn mặt đạm mạc không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng mong tìm ra điều gì đấy nhưng ngoài sự bình thản đến tức chết hắn ra thì không còn gì khác nữa. Nàng ngước lên trong suốt nhìn hắn, trong suốt đến không một tia tình cảm, đến như giữa bọn họ thật sự chính là như vậy. Trong suốt đến tâm hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo, người ta nói hắn là kẻ mang lãnh mâu nhưng dù có lạnh thế nào cũng không bằng một phần hắn cảm nhận được từ đôi mắt của nàng. Xoay người, hắn dứt khoát bước nhanh ra ngoài.

Cạch.

Tiếng cửa đóng lại khô khốc che đi tiếng tách rất nhỏ của giọt nước rơi xuống, nàng thì thào nốt lời vẫn còn dang dở.

-….đọc tiểu thuyết thì có thể thấy được bóng dáng của chàng….

Hôm sau Long Môn khách điếm bất ngờ đổi biển thành Bạch Vân, Kim lão bản nương trong một ngày đêm cũng vội vã ra đi. Đoàn thương nhân người hán kỳ lạ lại tiếp tục lên đường nhằm hướng Trung Nguyên trở về nhưng không còn thanh thản như khi mới ngang qua đây nữa, không khí trầm thấp lạnh lẽo quanh quẩn khiến ai cũng cảm thấy nặng nề.