Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 2: Mở màn sự tử vong (2)




Edit: Cải Trắng

[ Q1 ] Chương 2: Mở màn sự tử vong (2) – Bề ngoài trong sáng, nhưng nội tâm bên trong liệu có dơ bẩn không.

" Bên trong là nội tạng của năm người khác? "

" Triển lãm sản phẩm. " Tần Uyên bỗng dưng lại nhớ tới mấy từ mà Mộc Cửu nói lúc ở viện bảo tàng: " Xem ra cái hung thủ muốn cho mọi người xem không chỉ có thi thể này, mà còn cả nội tạng bên trong nữa. "

Đường Dật đứng một bên, nhỏ giọng mở miệng: " Cho nên...Nói theo cách khác thì, không chỉ có người đàn ông này là nạn nhân, mà còn tận năm người khác nữa. "

" Trời ơi! " Triệu Cường nắm tay chặt lại, tức giận nói: " Nếu là như vậy, thì đây là vụ án sáu người thiệt mạng cùng một lúc! Người chính ta muốn bắt lại là một kẻ giết người liên hoàn. "

Lam Tiêu Nhã tiếp tục nói ra suy đoán của bản thân: " Từ việc giải phẫu cho tới việc khâu lại thi thể, có thể thấy được người này thủ pháp chuyên nghiệp. Có thể là một người học ngành y, hắn đối với kết cấu bên trong cơ thể vô cùng hiểu biết, năm phần nội tạng đó hầu như không bị hư hỏng chút nào, đều là lấy ra và để vào rất hoàn hảo. Hơn nữa hắn xử lý khâu chống phân hủy cũng rất tốt. "

" Tiêu Nhã, đã xác định được nguyên nhân tử vong chưa? "

Cô gật đầu: " Nạn nhân tầm khoảng 55 tuổi, căn cứ vào bề ngoài thi thể có thể thấy nạn nhân là vì thiếu không khí, hô hấp không thông mà tử vong. Bề ngoài không có vết thương do hung thủ tạo ra hay vết thương do bản thân tự vệ, bên trong cơ thể nạn nhân cũng không phát hiện ra thuốc hay đồ có độc. Nhưng làm sao mà hít thở không thông thì chưa xác định được. "

" Còn nữa, tôi tìm thấy trong người nạn nhân có để giấy thiếc bao lấy một tờ giấy bên trong. " Lam Tiêu Nhã đưa túi vật chứng ra cho Tần Uyên: " Trên tờ giấy viết gì tôi cũng không hiểu lắm. "

Tần Uyên nhận lấy, sau đó buột miệng đọc ra nội dung: " 6-2? "

" Đằng trước là hai con số, phía sau là một dấu chấm hỏi. " Vẻ mặt Triệu Cường ngây ra: " Mã hóa tin tức sao? "

" 6." Đột nhiên, Mộc Cửu bình tĩnh nói ra một con số: " Biểu thị cho việc hắn đã giết sáu mạng người.

Một thi thể, bên trong là nội tạng của năm người khác, như vậy là có sáu người thiệt mạng.

Đường Dật theo hướng suy đoán này, tiếp tục nói: " Vậy còn 2...ý là hắn muốn giết thêm hai mạng người nữa sao? "

Hung thủ để lại cái này, không nghi ngờ gì nữa, hắn vẫn muốn phô ra cho mọi người thấy sản phẩm của mình. Nhưng mà, hắn làm điều này là muốn thể hiện cái gì đây?

Tuy rằng điều này mọi người chưa rõ, nhưng mà rất nhanh, danh tính của nạn nhân đã được xác nhận.

Hồng Mi lấy tư liệu về nạn nhân ra: " Nạn nhân tên là Trịnh Bác Nghĩa, 57 tuổi, là một trong những giáo sư của trường đại học T. Vợ ông ấy mất khi còn trẻ, không có con cái, vào hôm thứ tư ông ấy có tiết ở trên trường nhưng ông ấy lại không lên trường. Về phía nhà trường thì họ không thể liên lạc được với ông ấy, cho tới vừa nãy thì nhà trường đã gọi điện thoại báo cảnh sát. "

Tần Uyên: " Lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Trịnh Bác Nghĩa là vào hôm nào? "

Hồng Mi trả lời: " Trên thực tế thì họ không thấy ông ấy từ thứ sáu tuần trước, bởi vì mấy ngày sau ông ấy không có tiết, cho nên cũng không lên trường. "

Sau khi hoàn thành khám nghiệm tử thi, Lam Tiêu Nhã bổ sung thêm: " Tuy rằng thi thể này được ướp lạnh, nhưng tôi đoán là nạn nhân tử vong vào thứ bảy tuần trước, hơn nữa là người muộn nhất trong số sáu nạn nhân. "

" Cho nên, trong sáu người thì Trịnh Bác Nghĩa là người tử vong cuối cùng. " Hung thủ giữ lại ông ấy muộn nhất là vì ông ấy quan trọng nhất sao?

Tổ trọng án quyết định tới nhà Trịnh Bác Nghĩa điều tra trước, trong hồ sơ có khi nơi ông ấy sống là một tiểu khu cách đại học T không xa. Xe chạy tới đó chỉ khoảng mười lăm phút, từ sau khi vợ Trịnh Bác Nghĩa mất thì ông ấy sống ở đây.

Trần Mặc đi vào phòng an ninh lấy camera theo dõi. Tần Uyên, Mộc Cửu, Lam Tiêu Nhã và Triệu Cường tiếp tục đi lên nhà Trịnh Bác Nghĩa ở tầng ba.

Đồng nghiệp ở khoa giám định đã tới hiện trường để lấy manh mối, trải qua một hồi kiểm tra thì bọn họ phát hiện cửa có dấu vết bị cạy mở, nhìn qua là biết một kẻ không chuyên nghiệp làm. Để cạy cửa vào được thì cũng phải mất một khoảng thời gian, nhưng trên cửa không lưu lại bất cứ dấu vân tay nào.

Bốn người đi vào, từ cửa đi vào trong phòng khách, hoàn toàn không phát hiện được dấu vết vật lộn hay ẩu đả ở đây. Lúc này, một người bên khoa giám định đi ra từ phòng ngủ: " Đội trưởng Tần, bên trong có phát hiện mới. "

Từ cửa phòng ngủ liếc mắt một cái nhìn xung quanh phòng, một mặt tường có rất nhiều dấu vết do dao tạo nên. Nhìn vào những vết trên vách tường cũng không khó để tưởng tượng ra tình hình lúc đó, người đó đứng ở trước vách tường, cầm dao điên cuồng đâm vào tường, một nhát lại một nhát.

" Tức giận. "

Mộc Cửu đứng ở đằng sau Triệu Cường, đột ngột nói: " Hắn đang tức giận. "

" Nhưng em gái Mộc Cửu này, hắn tức giận thì sao trên người thi thể không có vết thương nào vậy? Mà lại cố tình đem những vết thương này để trên tường? "

Đúng vậy, trừ bỏ vết mổ trên bụng thi thể, thì bên ngoài không có bất kỳ vết thương nào khác.

Mộc Cửu không trả lời, cô đi tới bên giường. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào túi nilon trước mặt.

Tần Uyên tìm được trên tủ đầu giường một cái điện thoại di động đã tắt máy. Anh ấn mở máy lên, phát hiện điện thoại không có tí pin nào, anh để điện thoại vào trong túi vật chứng. Sau đó, anh phát hiện ra tầm mắt cô vẫn không nhúc nhích: " Em sao vậy? "

Sắc mặt Mộc Cửu không thay đổi, nói: " Nếu như lúc đó ông ấy đã chết rồi thì sao? "

Đã chết.

Nghe vậy, ấn đường Tần Uyên hơi giật, anh hiểu ý của cô: " Em là đang nói... "

Đúng lúc này, Triệu Cường vô tình dẫm vào điều khiển từ xa ở bên cạnh giường, chiếc TV đối diện giường đột ngột mở lên.

" Ưm...a... "

Thanh âm truyền tới mơ hồ đã hấp dẫn toàn bộ người đang ở trong phòng ngủ, người khoa giám định đang làm việc nhiệt tình cũng phải dừng động tác lại. Hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn về phía màn hình lớn.

Màn hình rõ nét, thanh âm đặc sắc, không thể nghi ngờ gì nữa, nó đã đánh thẳng vào đầu óc mỗi người.

Thời gian cứ mỗi một giây trôi qua, người bên trong màn hình lại càng vận động kịch liệt hơn.

Tần Uyên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở thành viên tổ mình: " Triệu Cường. "

" A! " Triệu Cường bừng tỉnh, hắn nhanh chóng cầm điều khiển TV lên, tắt đi.

Thanh âm trong nháy mắt biến mất, cả căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng quỷ dị.

" Này, cái này, đây là... " Triệu Cưỡng bỗng nói lắp bắp. Thật ra hắn muốn nói là, cái trên TV chiếu là do nạn nhân lúc còn sống đang xem hay là hung thủ cố tình bật lên.

Lam Tiêu Nhã cũng nhìn về phía bọc nilon kia, cô nhíu mày, sau đó chậm rãi mở miệng: " Hình như tôi biết nguyên nhân gây ra cái chết rồi. "

" Chị, là gì thế? "

" Sex-associated asphyxia. "

Lam Tiêu Nhã vừa nói xong, Mộc Cửu mở miệng: " Gần giống như việc treo cổ tự tử. "

***

Tinh!!

" Chút nữa nhớ xem tin nhắn trên wechat, tôi chờ câu trả lời của em! "

Tinh!!

" Chút nữa nhớ xem tin nhắn trên wechat, tôi chờ câu trả lời của em! "

Tinh!!

" Chút nữa nhớ xem tin nhắn trên wechat, tôi chờ câu trả lời của em! "

Tinh!!

" Chút nữa nhớ xem tin nhắn trên wechat, tôi chờ câu trả lời của em! "

Tinh!!

" Chút nữa nhớ xem tin nhắn trên wechat, tôi chờ câu trả lời của em! "

...

Cứ cách một hai giây, là lại có một tin nhắn được gửi tới. Mỗi câu mỗi chữ đều giống nhau y như đúc, cứ copy rồi ghi lại y hệt như vậy, một lúc sau thì thông báo đã đầy màn hình. Cứ như là cô cố tình không xem, thì hắn gửi tới càng nhiều.

Sau một hồi sợ hãi, cô vươn tay cầm di dộng lên xem, ngón tay cô run rẩy ấn mở màn hình, nhấn mở wechat lên.

Toàn là tin nhắn được gửi tới từ một người có hình nền màu đen, số tin nhắn hiển thị ở đó là 99+

" Vì sao lại không nhận điện thoại của tôi? "

" Nhận điện thoại đi. "

" Làm ơn, em hãy nhận điện thoại của tôi đi. "

" Tôi thích em, từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thích em rồi. "

" Tôi đối với mỗi một câu một chữ đều là thật lòng. "

" Hôm nay tôi tới nhìn em, em vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nhưng tôi không thích em mặc váy, nó ngắn quá. "

" Tôi không thích em mặc váy như vậy. "

" Tôi không thích ánh mắt người đàn ông khác nhìn em như thế. "

...

" Ngày cá tháng tư vui vẻ! Tôi yêu em! "

" Thay tôi chúc mẹ em, chúc bà có một ngày lễ vui vẻ. "

" Em không nên để lại dấu hiệu cho tôi. "