Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 27




- Vừa mới cưới à? – Phillip Campbell hỏi, tim đập thình thịch.

Những chiếc đèn sáng của xe cộ tiến đến gần, xuyên qua hắn ta như những tia X quang, thể hiện sự thèm muốn trong thẳm sâu lòng hắn.

- Hai mươi sáu giờ, hai mươi phút và… bốn mươi nhăm giây – Becky thỏ thẻ.

Tim Campbell đập rộn ràng hơn. Cô ta thật hoàn hảo. Họ cũng rất hoàn hảo. Thậm chí còn tốt hơn cả những gì hắn hy vọng.

Con đường vắng và như thể chẳng dẫn tới đâu cả, nhưng hắn biết hắn đang đi đâu.

- Nhấp một ngụm rượu đi, rượu Palmayer lấy từ thùng ra đấy. Nhiều người cho rằng đây là loại tốt nhất ở thung lũng này.

Khi hắn lái xe, các dây thần kinh giết người của hắn căng ra và bị kích động. Điều gì tồi tệ nhất mà một người đã từng làm? Mình có thể làm thế nữa không? Gần tới đích rồi, liệu mình có bao giờ dừng lại không?

Hắn liếc lại đằng sau và thấy Becky và Michael đang rót rượu Palmayer. Hắn nghe thấy tiếng cụng ly, rồi mấy lời gì đó đại loại như về những năm tháng may mắn và hạnh phúc. Với một chút ớn lạnh trong người, hắn nhìn hai người hôn nhau.

Hắn căm ghét mọi thứ đỏm dáng, bảnh chọe, lừa dối trên cơ thể họ. Không phải ngươi muốn công chúa của mình tận hưởng theo cách của cô ấy sao? Hắn đặt tay lên khẩu súng nằm trong vạt áo. Hắn thay đổi vũ khí hành động.

Một lúc sau, Campbell rẽ chiếc limo lên đồi dốc ra khỏi đường cái.

- Tài xế, ông đưa chúng tôi đi đâu đấy? – Giọng người chồng vang lên sau lưng hắn.

Hắn nhìn qua gương và mỉm cười tự tin với vợ chồng nhà Degheorge:

- Tôi nghĩ tôi nên đưa hai bạn đi theo con đường lãng mạn. Ngắm toàn cảnh thung lũng tuyệt đẹp. Và tôi sẽ đưa hai bạn tới nhà hàng lúc 8h.

- Chúng tôi không muốn muộn giờ – Chú rể ngượng ngùng căn dặn – Đặt chỗ trước ở đó còn khó hơn là cái khách sạn đáng nguyền rủa này đấy.

- Ôi, thôi nào, anh yêu – Becky phụ lời vào rất đúng lúc.

- Mọi thứ bắt đầu đang ở phía trước. Một vẻ đẹp thực sự. Còn bây giờ, hãy thư giãn và hãy nghe một chút nhạc nhé. Tôi sẽ cho các bạn thấy khung cảnh lãng mạn và tuyệt vời nhất.

Hắn ấn nút và dải băng mỏng của thứ ánh sáng bắt đầu chiếu quanh vòm ngăn kín phía sau, một thứ âm thanh nhẹ nhàng, bay bổng và lãng mạn phát ra.

- Ôi, thật tuyệt vời – Becky thốt lên khi đèn bật sáng.

- Tôi sẽ nâng màn chắn suốt quãng đường còn lại. Các bạn chỉ cưới có một lần. Vì vậy hãy tự do làm những gì mà các bạn muốn. Coi đây như là bầu trời đêm của hai bạn.

Hắn để chiếc màn chắn hở một chút để vẫn có thể nhìn và nghe thấy họ nói chuyện với nhau khi hắn cho xe đi sâu hơn vào trong đồi. Họ âu yếm nhau, rồi hôn nhau. Tay chú rể sờ lên bắp đùi của Becky và cô đẩy xương chậu của mình vào gần chồng.

Con đường trở nên gập ghềnh, đôi chỗ là đoạn bê tông nứt vỡ, lởm chởm đầy bụi bẩn. Họ đang đi lên đường dốc. Cả hai bên đường dốc nghiêng là những rặng nho đen kịt.

Tiếng cười phá lên của Becky nhường chỗ cho nhịp đều đều của những tiếng thở sâu phát ra từ cổ họng. Hơi thở của Phillip Campbell bắt đầu gấp gáp. Chỉ cách có vài phân, nên hắn có thể nghe rõ hơi thở hổn hển của cô gái. Một cảm giác ấm áp, dịu nhẹ bắt đầu nóng lên nơi bắt đùi hắn, như đã từng thế một tuần trước ở Grand Hyatt. Michael đang tiến vào sâu cơ thể Becky khiến cô rên rỉ sung sướng.

Điều gì là tồi tệ nhất?

Tại bãi đất trống, hắn dừng xe lại rồi tắt đèn pha. Hắn cầm khẩu súng và làm một động tác kéo cò.

Sau đó hắn hạ thấp tấm màn chắn.

Trong ánh sáng mờ ảo, Becky hiện lên trong bộ váy tiệc màu đen đã bị kéo lên tới tận thắt lưng.

Họ nhìn lên, giật mình hoảng hốt.

Hắn nhận thấy sự sợ hãi trong mắt cô dâu, cô đang cố che phủ người mình.

Chỉ khi đó tên giết người mới nhận ra rằng thứ nước âm ấm đang chảy trên đùi, rồi xuống khuỷu chân hắn chính là nước tiểu của hắn.

Hắn trút cả băng đạn vào Becky và Michael DeGeorge.