Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 79: Tiếp nhận tổ chức thần bí




Tư liệu:

Tên: Lý Tư.

Nghề nghiệp: Sát thủ quốc tế cấp S, từng nhiều lần ám sát nhiều vị chính trị viên có ảnh hưởng sâu rộng.

Mức độ nguy hiểm: Cấp S

Tình trạng: Đã bị bắt.

Lật xem mấy tờ giấy, sắc mặt của Lâm Mạc Tang càng lúc càng khiến người ta không đoán được gì.

“Ừm. Phái Phong và Lăng bảo vệ cô ấy.”

***

Mấy hôm nay, chỉ trừ đi ngủ và đi vệ sinh ra, còn lúc nào Lý Tư cũng bám lấy Tô Y Thược như hình với bóng. Ví dụ như hiện tại,

“Y Thược, Y Thược, cậu với người đàn ông kia là vợ chồng thật đấy à?”. Sau khi bị phớt lờ lần thứ n, Lý Tư vẫn không hề nổi giận, hỏi.

Tô Y Thược không muốn nói dối cậu ta, đành phải im lặng, hơn nữa, hiện giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải nghĩ. Hình như Hồng Thiên đã để lại một phiền phức lớn cho cô. Cô hơi hối hận vì đã đồng ý với hắn.

“Liệt Diễm”. Không ngờ Hồng Thiên lại là thủ lĩnh của tổ chức này, bảo sao hắn không thèm bận tâm đến chuyện Hồng Kiều cướp đoạt quyền lợi của mình. Hắn vốn không cần!!! So Hồng bang với Liệt Diễm thì chẳng khác gì so cải xanh với bào ngư vi cá.

“Cậu biết gì về Liệt Diễm?”. Tô Y Thược ngắm nghía chuỗi vòng hình ngọn lửa mà Hồng Thiên giao lại cho cô, chính giữa như có một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt hồn phách người ta.

“À…”. Lý Tư ngừng lảm nhảm, nghĩ một chút, “Liệt Diễm và Quyết Tài môn là hai thế lực bí ẩn cực lớn ở thành phố Quyết Hoa, xuất hiện từ khi thành phố Quyết Hoa mới hình thành. Mọi người trong Liệt Diễm đều có dấu ấn thống nhất, trên vai phải đều xăm một ngọn lửa. Tổ chức này chưa từng xuất hiện công khai nhưng không ai không biết đến nó.” Khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Lý Tư lộ vẻ châm chọc, “Có ai gặp bao giờ đâu, thế mà cũng tin mấy lời đồn vớ vẩn, ngu ngốc.”

“Cậu không đồng ý với ý kiến đó à?”. Tô Y Thược thu lại sợi dây chuyền trong tay. Hồng Thiên có ý gì khi tin tưởng cô sẽ thống nhất được thành phố Quyết Hoa? Cô căn bản không có hứng thú với mấy phương diện quyền thế này.

“Nếu về Liệt Diễm thì không, nhưng tôi chỉ cảm thấy bọn họ tin tưởng một cách mù quáng như thế thật sự rất buồn cười thôi.” Cậu ta từng bị bỏ rơi vì bị người khác coi là quái vật mà.

“Cậu có muốn chiêm ngưỡng Liệt Diễm thực sự thế nào không?”. Tô Y Thược không muốn cậu ta chìm đắm trong ký ức không vui, nên lảng sang chuyện khác.

“Hả?”. Lý Tư nhìn cô nghi hoặc.

“Có cơ hội sẽ dẫn cậu tới xem.” Tô Y Thược lại thả ra một câu như vậy.

Cái gì thế? Cô ấy trêu mình đấy à?! Lý Tư lườm cô một cái, cậu ta còn tưởng rằng cô ấy đã từng nhìn thấy Liệt Diễm rồi cơ.

Lúc này họ đang ở con phố đông dân nhất khu Tây. Nhìn tấm biển màu vàng trước mặt, Tô Y Thược khẽ nhíu mày rồi chậm rãi bước vào. Hôm nay cô đã hẹn với Hồng Kiều.

“Tô tiểu thư ~”. Một tiếng gọi đinh tai khiến mọi người đều nhìn về phía cửa.

Người đàn ông xấu xí này là chủ ở đây sao? Tô Y Thược không để ý đến ánh mắt chăm chú của mọi người mà chỉ tìm kiếm bóng dáng Hồng Kiều.

Đúng lúc này, một người đàn ông đi từ bên trong ra, lập tức lấy đi toàn bộ ánh mắt của nữ giới đang nhìn về phía Tô Y Thược, đúng là một người đàn ông có thể làm chấn động lòng người.

“Lại đây.” Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược, độc đoán nói. Giọng nói trầm khàn khiêu gợi làm cho người ta không đủ sức từ chối.

Ngày nào Lý Tư cũng quấn quít xung quanh Tô Y Thược làm Lâm Mạc Tang ăn dấm không ngừng. Đã vậy, tên nhóc đó còn dám bỏ qua sự cảnh cáo của mình khiến cơn tức của Lâm Mạc Tang nghẹn vài ngày cũng không có chỗ phát tiết.

“À…”. Tô Y Thược vừa đi về phía Lâm Mạc Tang vừa cúi đầu ngẫm nghĩ, gần đây mình có trêu chọc gì anh ấy đâu nhỉ, sao sắc mặt nhìn khó coi vậy?

Lý Tư tiếp tục phớt lờ ánh mắt dữ tợn của Lâm Mạc Tang, sắm vai bám đuôi hoàn hảo, tí ta tí tởn đi vào cùng cô.

“Chuyện lần trước tôn phu nhân hỏi, khi về tôi cũng có kiểm tra lại, không biết có giúp được gì cô không.” Hồng Kiều biết Tô Y Thược nóng lòng muốn biết chuyện kia nên rất biết điều nói thẳng vào chủ đề.

“Ông cứ nói.” Tô Y Thược hơi căng thẳng, cô chỉ sợ câu trả lời mà cô nhận được là người kia đã mất rồi.

Nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch ra của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô ở dưới bàn, lẳng lặng truyền cho cô chút hơi ấm.

“Hai mươi mấy năm trước có một người đàn ông từng đến tìm tôi, nhờ tôi chú ý bảo vệ một người, người đó chính là Tô Lưu Ly. Có điều, nói ra cũng rất kỳ lạ, từ sau lúc đó, người phụ nữ kia lại không thấy tăm hơi đâu. Tôi cũng không hoàn thành được sự phó thác của người kia.” Hồng Kiều vẫn còn nhớ rõ, khi người đàn ông như vị thần ấy biết chuyện Tô Lưu Ly mất tích liền như phát điên lên, bây giờ nghĩ lại hắn ta vẫn còn cảm thấy lạnh hết cả người.

“Người đàn ông đó là ai?” Tô Y Thược hỏi ra điều mình muốn biết nhất.

“Chuyện này…”. sắc mặt Hồng Kiều hơi nghiêm trọng, dường như đang do dự xem có nên nói hay không.

“Hồng bang chủ, lợi nhuận của lô hàng phía Đông cũng không tệ lắm, hay là chúng ta hợp tác?”. Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn Hồng Kiều, nói không mấy bận tâm.

Mắt Hồng Kiều thoáng sáng lên, đành phải liều mạng nói: “Ông ấy là Ôn thần.”

Tô Y Thược mất hồn lạc phách.

Sau khi biết được câu trả lời, Lâm Mạc Tang thấy sắc mặt Tô Y Thược chợt tái nhợt đi, liền nhờ Lý Tư đưa cô về biệt thự. Suốt chặng đường, cô đều không nói gì, bây giờ lại ngồi một mình trên ghế salon, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Lý Tư im lặng lạ thường, ngồi bên cạnh ra vẻ xem TV nhưng thực ra ánh mắt thường liếc sang nhìn Tô Y Thược, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

Nửa tiếng sau rốt cuộc Lâm Mạc Tang cũng quay về, Lý Tư thở phào nhẹ nhõm, rất biết điều lánh mặt đi chỗ khác.

Lâm Mạc Tang đi tới trước mặt Tô Y Thược, chậm rãi ngồi xổm xuống, vòng tay ôm Tô Y Thược vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, xem chúng như báu vật.

“Cảm ơn anh.” Tô Y Thược ngẩng đầu từ lồng ngực Lâm Mạc Tang lên, bình tĩnh nói.

Lâm Mạc Tang không biết tâm trạng hiện giờ của Tô Y Thược thế nào, anh không muốn cô nói cảm ơn với anh, giữa bọn họ căn bản không cần phải khách khí như vậy! Cảm giác bất an cứ đâm vào tim anh.

“Không cần phải nói cảm ơn với anh!”. Lâm Mạc Tang bất ngờ bắt được đôi môi của cô, hung hăng mút vào, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì bối rối của cô, hai tay giữ chặt lấy bả vai Tô Y Thược, không cho cô có cơ hội trốn thoát.

Thân thể vùng vẫy của Tô Y Thược dần dần an tĩnh lại trong lòng Lâm Mạc Tang, nụ hôn của anh cũng dần nhẹ nhàng đi, khẽ khàng như lông chim vậy. Cho đến khi Tô Y Thược sắp không thở nổi, Lâm Mạc Tang mới quyến luyến buông cô ra.

Mặt Tô Y Thược hơi ửng hồng, cảm giác thống khổ vừa rồi bị Lâm Mạc Tang quấy đảo nên đã giảm bớt đi rất nhiều, hiện giờ Tô Y Thược không biết nên tức giận hay nên xấu hổ nữa.

“Đừng khách sáo với anh như vậy. Em khách sáo một lần, anh sẽ hôn em một lần.” Lâm Mạc Tang nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói.

Sự ngang ngược của Lâm Mạc Tang khiến Tô Y Thược hoảng hốt, cô im lặng nhìn đôi mắt ẩn chứa sự đau lòng và giận dữ của anh, bỗng bật cười ‘phì’ một tiếng.

Lâm Mạc Tang ngớ người, cô nhóc này làm sao thế, không phải giận quá hóa điên luôn rồi chứ?! Đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười vui vẻ như vậy, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bớt đi phần lãnh đạm thường ngày, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

“Nhớ chưa?”. Lâm Mạc Tang tiếp tục câu nói vừa rồi, nụ cười của Tô Y Thược khiến anh rất khó hiểu.

“Ừm.” Tô Y Thược thu lại nụ cười, vừa rồi tin tức mà Hồng Kiều cung cấp khiến cô rất ngỡ ngàng, nhất thời còn chưa biết phản ứng ra sao, lại bị khuôn mặt như con mèo hoa của Lâm Mạc Tang quấy nhiễu, trong lúc kinh ngạc đã không khống chế được liền lộ hết cảm xúc ra ngoài.

Thấy Tô Y Thược giấu khuôn mặt tươi cười đó đi, trong lòng Lâm Mạc Tang hơi mất mát.

“Phì!” Tô Y Thược lại bật cười lần nữa.

“Tách tách!”. Lâm Mạc Tang lập tức cầm di động, hơi nghiêng người sang chụp ảnh cùng Tô Y Thược.

Nhìn ‘người đẹp mỉm cười’ trong di động, Lâm Mạc Tang nở nụ cười hài lòng, may mà mình phản ứng nhanh, có điều, anh cứ cảm thấy anh trong bức ảnh này có gì đó là lạ.

“Khụ khụ.” Anh chợt nhớ vừa rồi khi mình vội vã quay về nhà, không cẩn thận đụng phải cái gì đó. Lúc ấy trên mặt hơi ran rát đau đau nhưng vì đang vội nên anh không để ý. Bây giờ nhìn mới thấy mặt mình trái phải đều có ba vết xước nhỏ như vết mèo cào, kết hợp với bộ dạng nghiêm túc vừa rồi quả thực rất buồn cười.

“Em cười anh.” Biết tâm trạng của Tô Y Thược đã tốt hơn nhiều, Lâm Mạc Tang bắt đầu trêu cô.

Tô Y Thược thu lại nụ cười, tuy không thể tỏ ra lạnh lùng được nữa nhưng giả vờ thì vẫn phải giả vờ tiếp, nếu không, không biết Lâm Mạc Tang sẽ trừng trị cô thế nào.

“Đâu có.” Tô Y Thược bình tĩnh trả lời.

“Em có.” Lâm Mạc Tang phản bác.

“Không có mà.” Tô Y Thược nhìn anh như nhìn một tên vô lại, rồi quay người chạy lên lầu.

“Em có…”. Một mình Lâm Mạc Tang ngồi lại dưới phòng khách. Anh muốn vĩnh viễn giữ lại một Tô Y Thược như vậy.