Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 23: Ca khúc chủ đề




Thời gian mười ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, từ ngày đầu tiên tới đây, Dư Hàm bắt đầu yêu cầu bọn họ luyện tập phát ra tiếng. Ông ấy đứng ở một bên nhìn, có chỗ nào không đúng đều kịp thời vạch ra cho họ thấy.

Dư Hàm bình thường cũng khá là bình dị gần gũi, nhưng một khi biến thành thầy rồi thì lại vô cùng nghiêm khắc. Yêu cầu đối với mỗi một người bọn họ đều tương đối cao, theo như ông ấy nói thì là thế này: Đã làm thì phải làm cho tốt.

Tô An Ninh rất tán đồng với câu nói này của ông ấy, đã làm thì phải làm cho tốt, cố gắng hết mình để sau này không phải tiếc nuối.

“Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, mọi người về đi nghỉ đi nhé.” Dư Hàm đứng lên, vỗ tay một cái.

Mấy người khác thở ra một hơi dài, thầy Dư Hàm thực sự quá nghiêm khắc.

“Vậy chúng em đi nghỉ trước, thầy cũng nghỉ ngơi sớm chút nhé ạ.” La Hi ngáp một cái nói.

“Thầy sớm nghỉ ngơi ạ!” Mấy người đồng thời nói.

Dư Hàm cười cười, “Ừm, ngày mai không được đến trễ.”

“A vâng ạ.”

Mấy người họ đều đi, chỉ có Tô An Ninh ở lại, Dư Hàm đi đến, cười hỏi, “An Ninh, em không đi nghỉ ngơi sao?”

“Thầy Dư, thầy đi trước đi ạ, em luyện tập xong đoạn này thì sẽ nghỉ ạ.” Tô An Ninh cười trả lời.

Dư Hàm tựa hồ rất vui mừng, “Em chăm học như vậy, tôi đúng là nhặt được một học sinh tốt rồi.”

“Thầy Dư nói đùa rồi, các đội viên khác cũng rất cố gắng ạ.” Tô An Ninh cười.

“Ừm.” Dư Hàm gật đầu, cũng không có bác bỏ lại cô, “Cần thầy giúp một tay không?”

“Đúng là có cần ạ.” Tô An Ninh cười khoa tay, “Thầy Dư, chủ yếu là cái đoạn âm thanh cao thấp này em khống chế không tốt cho lắm, thầy có biện pháp nào không ạ?”

“Em hát đoạn này một lần cho tôi nghe, tôi giúp em phân tích nguyên nhân.” Dư Hàm nói.

“Được.” Tô An Ninh gật gật đầu, đeo tai nghe lên bắt đầu hát.

Dư Hàm dựa vào dương cầm mà đứng, cánh tay nâng lên chống cằm, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Một đoạn kết thúc, Tô An Ninh gỡ tai nghe xuống, nhìn Dư Hàm, “Thầy Dư, vấn đề của em ở đâu ạ?”

Dư Hàm tờ lời bài hát, viết lên trên mấy chỗ sai sót mình vừa nghe được.

“Giọng của em rất đặc biệt, về mặt nốt cao thấp thật ra cũng khá tốt, chỉ là ở mặt tình cảm thì có khiếm khuyết. Đoạn này nếu như tình cảm của em được đong đầy hơn một chút thì không còn vấn đề gì khác cả.”

“Đong đầy tình cảm ạ?” Tô An Ninh không rõ ý tứ của ông ấy.

Dư Hàm gật đầu, “Đúng vậy, em lựa chọn bài hát này thì cần dùng đến một luồng tình cảm lớn lao, đủ mùi vị đắng cay ngọt bùi. Cần tự bản thân em trải nghiệm mới có thể hát ra linh hồn của bài hát này được.”

Tô An Ninh như có điều suy tư, gật đầu.

Cô luôn cảm thấy ở mặt tình cảm mình có thể vẽ ra dễ như trở bàn tay, dù sao cô cũng xuất thân thân từ diễn viên, từ nhỏ đã đóng vai đủ các loại nhân vật, trải nghiệm đủ các kiểu người. Nhưng mà tình cảm chân thực trong nội tâm thì thực ra cô cũng không hề để ý nhiều như vậy.

*

Đảo mắt thời gian đã trôi qua một nửa, tất cả mọi người đều đang khẩn trương luyện tập.

Tô An Ninh nhận được điện thoại của Cố Thời Cảnh, thông báo cho cô đến Công ty truyền hình điện ảnh Hằng Thái thu hình ca khúc chủ đề, thuận lợi thì đến trưa sẽ kết thúc.

Tô An Ninh tìm Dư Hàm, mở miệng đang định nói muốn xin nghỉ.

Dư Hàm liền nói, “Em đi đi, trở về trước khi trời tối là được.”

Tô An Ninh hơi trợn tròn mắt lên, ủa, sao ông ấy biết cô có chuyện muốn nói thế?

Được rồi, mặc kệ vì sao mà ông ấy biết được, đồng ý là tốt rồi.

Tô An Ninh đeo túi lên, đeo khẩu trang rồi ra cửa.

Doanh tập huấn xa nội thành, địa phương cũng hơi hẻo lánh, công ty nói là vì muốn bọn họ luyện tập được tốt hơn, miễn bị quấy rầy.

Tô An Ninh đi ra ngoài, chuẩn bị đón xe thì trước mặt xuất hiện một chiếc xe, cửa sổ xe nâng lên, gương mặt của An Nại Nhĩ lộ ra.

“Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Tô An Ninh hơi giật mình, “An tiên sinh, sao anh cũng tới đây rồi?”

An Nại Nhĩ lộ ra một nụ cười rất công thức hóa, “Đương nhiên là người nào đó yêu cầu tôi tới đón cô rồi.”

“Đón tôi ạ?” Tô An Ninh chỉ chỉ mình, nghe ra ý tứ trong lời của anh ta, “Là Thầy Cố sao ạ? Thầy ấy ở đâu ạ?”

An Nại Nhĩ là người của Cố Thời Cảnh, ngoại trừ anh ra sẽ không còn ai nữa.

“Thông minh.” An Nại Nhĩ cười, “Thời Cảnh đang bận, lên xe đi.”

“Vậy làm phiền rồi ạ.” Tô An Ninh cũng không hỏi anh ta Cố Thời Cảnh đang bận cái gì, đưa tay mở cửa xe ra bước lên xe, thắt dây an toàn.

An Nại Nhĩ lái xe đi, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi, “Luyện tập thế nào rồi?”

“Vẫn ổn ạ, thầy Dư Hàm rất có trách nhiệm ạ.” Tô An Ninh nhớ tới một chuyện, “A, đúng rồi.”

“Cây dù này trả lại cho anh.” Tô An Ninh lấy ra từ trong túi một cây dù xếp màu xanh.

Đây là lúc mà cô còn chưa trả lại vali cho Cố Thời Cảnh. An Nại Nhĩ cho cô mượn cây dù ấy, lúc nào cô cũng muốn trả lại cho anh ta nhưng lại cũng luôn quên béng mất, kéo dài mãi đến bây giờ.

An Nại Nhĩ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại, cười nói, “Cô đưa cho Thời Cảnh đi, cây dù này là của anh ta.”

“Thầy Cố?” Tô An Ninh lặp lại một lần nữa, vì sao cho tới giờ anh vẫn chưa từng đề cập đến chuyện này nhỉ.

“Đương nhiên, phong cách của tôi nhưng không nhạt nhẽo như thế đâu.” An Nại Nhĩ cười nhẹ một tiếng.

Tô An Ninh cũng cười theo một cái, nhớ tới cách bày trí đơn giản trong nhà anh, phong cách đúng là như thế thật.

Trên đường không bị kẹt xe, một đường thuận lợi đi vào Truyền hình điện ảnh Hằng Thái. Tô An Ninh tháo dây an toàn, đeo khẩu trang lên rồi bước xuống xe.

“An tiên sinh, cảm ơn ạ.”

“Không cần khách khí.” An Nại Nhĩ lắc đầu.

“A, gặp lại sau ạ.” Tô An Ninh xuống xe, đi vào công ty.

Một người đàn ông tự xưng là chủ quản* Trần tới đón cô, “Tô tiểu thư sao ạ? Mời bên này.”

*Chủ quản: người chịu trách nhiệm chính trong việc quản lí.

Tô An Ninh gật đầu, đi theo anh ta vào thang máy lên tầng 7, đi vào studio.

Studio rất lớn, có mấy phòng thu âm độc lập, Tô An Ninh tùy ý nhìn thoáng qua, qua cửa sổ bằng kính nhìn vào bên trong thì thấy có một người đang đứng trong phòng thu âm đeo tai nghe, chăm chú hát.

Cô gái kia hơi quen quen, nhưng Tô An Ninh không chắc chắn có phải cô ấy hay không.

Chủ quản Trần đưa cô vào bên trong phòng nghỉ, “Tô tiểu thư, cô nghỉ ngơi ở đây một lúc nhé, nam ca sĩ sẽ đến ngay thôi.”

“Ừm.” Tô An Ninh gật đầu, ngồi xuống một bên sofa.

Trợ lý nữ rót rồi đưa cho cô một cốc nước nóng, “Tô tiểu thư, mời.”

Tô An Ninh, “Cảm ơn.”

“Tô tiểu thư, cô có thể ký cái tên cho tôi được không?” Cô gái đỏ mặt.

Trợ lý nữ là fan của Tô An Ninh, không cần biết là diễn viên hay bây giờ đã đổi nghề thành ca sĩ, cô ấy đều là fan trung thành của Tô An Ninh

“Có thể.” Tô An Ninh gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, nhận giấy và bút cô ấy đưa cho rồi kí tên của mình lên.

“Cảm ơn, tôi thực sự rất thích cô đó.” Trợ lý nữ ôm quyển sổ, hơi kích động. Nếu như không phải đang trong giờ làm việc, hẳn là cô ấy đã kích động đến độ nhảy dựng lên rồi.

Tô An Ninh đợi một lúc, nam ca sĩ kia mãi vẫn không đến. Cô đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương để trang điểm lại, lúc đang tô son môi thì nhìn thấy Tống Giai Giai đi vào.

Cô hơi bất ngờ.

Tống Giai Giai thấy được cô lại càng bất ngờ hơn, mở to đôi mắt, “An Ninh, sao cô lại ở đây?”

“Tôi có công việc.” Tô An Ninh nhấp môi một chút, cười nói, “Vừa rồi lúc đi vào đã thấy cô rồi, chỉ là không quá chắc chắn đó là cô thôi.”

“Là tôi, tôi đến đây để thu âm cho ca khúc.” Tống Giai Giai mặt đỏ bừng, “Cô cũng vậy sao?”

Cô ấy biết Tô An Ninh đổi sang làm ca sĩ, sau khi kinh ngạc thì cũng hiểu ra, lấy thực lực của cô, xuất hiện ở đây hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

“Ừm, đúng thế.” Tô An Ninh gật đầu, hỏi, “Cô định ra album mới à?”

Tống Giai Giai là một ca sĩ rất có năng lực, xuất đạo ba năm qua cũng đã phát hành rất nhiều album rồi, đồng thời danh tiếng cũng khá tốt, các ca khúc luôn được mọi người yêu thích rất nhiều.

“Đúng thế, tôi đang đang chuẩn bị, chắc là đợi một đoạn thời gian nữa sẽ ra mắt.” Đôi mắt Tống Giai Giai sáng ngời, “Cô hát ca khúc chủ đề cho truyền hình nào thế?”

“Không phải truyền hình, mà là phim “Phong hoa”.” Tô An Ninh cười.

Tống Giai Giai lúc này con mắt trợn càng tròn, “”Phong hoa” á? Ông trời ơi, lúc đầu người đại diện cũng cho tôi cơ hội đi thử giọng, nhưng sau đó lại không thành, phía công ty nói là đã chọn ra được vai nữ chính rồi.”

“Không nghĩ tới lại là cô đấy An Ninh.” Cô ấy giật mình.

“Ừm, đúng vậy, tôi cũng rất bất ngờ.” Tô An Ninh cười cười.

Lúc Cố Thời Cảnh đến tìm cô, cô đã cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi. Mà sau khi nhìn thấy ánh mắt khẳng định của anh, trong nội tâm của cô chớp mắt cảm thấy rất xúc động, gật đầu đồng ý.

“Giai Giai, chuẩn bị ghi âm rồi, bây giờ phải đi thôi.” Trợ lý của Tống Giai Giai đi đến.

Tống Giai Giai vốn định trò chuyện một lúc với Tô An Ninh, “An Ninh, ghi xong thì cùng đi ăn cơm nhé.”

Cô ấy thật sự rất thích Tô An Ninh, xinh đẹp lại không kiêu ngạo, mấu chốt là hai người bọn họ có chủ đề để trò chuyện.

Tô An Ninh suy nghĩ một chút rồi nói, “Tạm thời không thể cho cô một câu trả lời được, bởi vì bảy giờ tối thầy Dư Hàm sẽ giảng bài cho nhóm chúng tôi, tôi còn phải mau chóng trở về nữa.”

“Doanh tập huấn ở ngoại ô à.” Tống Giai Giai gật đầu, hơi thất vọng, “Vậy được rồi, chỉ có thể đợi lần sau.”

Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc đi qua đại sảnh thì thấy có người từ đi vào cửa. Dáng người thẳng tắp, cho dù đeo khẩu trang thì cũng có thể nhìn ra là một anh đẹp trai chết người.

Theo bước đi lại gần đây hơn của người ấy, Tô An Ninh nhìn thấy đôi mắt của người ấy liền xác định đây là Cố Thời Cảnh.

Đôi mắt của anh có màu hổ phách, hiện lên tia sáng, tỏa sáng chói lọi. Cũng có đôi khi lại sẽ trở nên rất sâu xa, giống một vũng hồ sâu thẳm, lúc chăm chú nhìn người ta sẽ có một lực hấp dẫn vô hình.

Chủ quản Trần nhìn thấy Tô An Ninh thì cười nói, “Tô tiểu thư, nam ca sĩ hợp tác với cô đến rồi.”

“Lâu rồi không gặp.” Cố Thời Cảnh gỡ khẩu trang xuống, ngũ quan xuất chúng lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

“Lâu rồi không gặp... Thầy Cố.” Tô An Ninh nhìn thấy anh, quả thật là bất ngờ đến kinh hãi.

Anh rời khỏi giới ca hát đã hơn một năm, hôm nay lại xuất hiện ở đây, nói cho cô biết rằng anh là nam ca sĩ cô sẽ hợp tác chung, thật sự rất kinh ngạc.

“Chào Cố thần ạ.” Tống Giai Giai nhìn thấy Cố Thời Cảnh, cảm xúc dâng cao, cũng không muốn khống chế, “Tôi là Tống Giai Giai ạ. Không biết Cố thần còn nhớ tôi hay không, chúng ta từng ghi hình chung một chương trình đấy ạ.”

“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu nhẹ, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui vẻ gì.

Tống Giai Giai nắm lấy cánh tay Tô An Ninh, kích động nói, “Cố thần còn nhớ kỹ tôi à! Đêm nay tôi mất ngủ quá!”

“Trước khi cô mất ngủ thì có thể buông tay tôi ra trước được không nào?” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn cô ấy, thực sự cô ấy nắm lấy tay cô rất chặt.

“À à.” Tống Giai Giai nhanh chóng buông ra.

“Hai vị muốn nghỉ ngơi không? Hay là ghi âm luôn?” Đạo diễn cười nói.

“Em thì sao?” Cố Thời Cảnh trực tiếp hỏi Tô An Ninh.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Tô An Ninh.

Tô An Ninh ho nhẹ một tiếng, “Có thể bắt đầu luôn ạ.”

“Vậy thì bây giờ đi.” Cố Thời Cảnh nói.

Đạo diễn vội nói được, dẫn hai người vào, “Trước tiên có thể làm quen một chút, không cần thu vội đâu.”

Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Không cần, chúng tôi rất quen.”

Tô An Ninh, “...”

Hết chương 23.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô An Ninh: Không, chúng ta không quen.