Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 40: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (9)




Editor: Mực Một Nắng

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

#Tiếu: cùng nhau chào mừng editor mới nào!

"Ha! Ngươi dọa ta sợ muốn chết a~! Nói đến "về sau", vậy ngươi cũng phải có "tương lai về sau" mới được. Bây giờ ngươi lại dám đe dọa ta, xem ra ngươi vẫn chưa nắm rõ tình cảnh hiện tại của bản thân a." Thất Nguyệt đi vòng quanh Thượng Quan Vân Mộng, vui vẻ nói, "Thu Đào a, tên gia hỏa này chính là người đã đánh ngất ngươi ngày đó. Bây giờ hắn chẳng khác nào "rồng mắc cạn", phận làm cá tôm chúng ta sao có thể không nhân dịp này đùa giỡn hắn một chút? Ném hắn cho hai ách nô, trông chừng hắn cẩn thận, không được để hắn có cơ hội chạy thoát. Ngày mai để hắn theo ách nô làm việc, chúng ta thử hưởng thụ một chút đãi ngộ được Giáo chủ đại nhân hầu hạ. Đúng rồi, cứ gọi "Giáo chủ đại nhân" hoài không thân thiết. Không phải hắn mặc một thân bạch y sao, vậy gọi là Đại Bạch đi!" Thất Nguyệt vui vẻ vỗ tay một cái, thực vừa lòng với cái tên chính mình đặt ra.

Trong khi đó, ánh mắt Thượng Quan Vân Mộng đã sớm tràn ngập lửa giận.

***

Cuộc đời hắn chưa từng xui xẻo như thế này. Mặc dù Thu Đào không dám làm gì hắn, nhưng những ách nô kia căn bản đều là kẻ ngốc, không hiểu "giáo chủ" là gì, tiểu thư phân phó như thế nào, họ liền vâng lời căn dặn y như thế.

Vì vậy, sáng sớm, khi Thất Nguyệt ngủ dậy liền nhìn thấy Thượng Quan Vân Mộng bị ách nô buộc quét rác. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao, tràn ngập sát khí muốn giết người.

Thu Đào thấy vậy, trong lòng liền có chút run sợ, "Tiểu thư, ta thấy hay là thôi đi! Dù sao hắn cũng là giáo chủ Ma giáo...". Nàng từng sinh hoạt ở Ma giáo một thời gian ngắn khi còn nhỏ tuổi. Lúc ấy, giáo chủ chính là sự tồn tại cao cao tại thượng, mặc dù tại thời điểm đó, Thượng Quan Vân Mộng chưa phải là giáo chủ, nhưng suy cho cùng chức danh đều giống nhau. Bây giờ tiểu thư cư nhiên lại dám sai sử giáo chủ đi quét sân, Thu Đào thật sự không thể không lo lắng cho bản thân.

"Hừ" Thượng Quan Vân Mộng vừa nhìn thấy Thất Nguyệt trong lòng liền bùng lên lửa giận. Nếu là trước đây, chỉ cần có người dám nói lời bất kính với hắn sẽ lập tức bị giết, nhưng nữ nhân đáng giận kia lại dá khiêu khích hắn hết lần này đến lần khác. Mặc dù hiện tại hắn không có võ công, nhưng cũng không thể để yên cho cô làm nhục. Cùng lắm là dụng hình, hắn thà chết còn hơn khuất phục. Thượng Quan Vân Mộng ném cây chổi trong tay xuống đất, quay đầu một cách soái khí, rời đi.

Thất Nguyệt cũng không thèm để ý, vừa vặn eo làm vài động tác khởi động trước khi luyện võ vừa cao giọng nói, "Aiya~! Thật có cốt khí. Ta còn đang định nếu ngươi quét sạch sân, ta liền khai ân cho người chút Ngọc Thần mật. Bất quá... nếu ngươi không cần, vậy quên đi, coi như ta hảo tâm nhầm người!"

Thượng Quan Vân Mộng vốn đang bày ra vẻ mặt "thần thánh không thể xâm phạm", chuẩn bị rời đi, vừa nghe thấy lời này, trong lòng liền động, lập tức dừng lại.

Thất Nguyệt nhướng mày cười, tiếp tục nói, "Bất quá, trên đời này, có một số người mộng tưởng không làm mà hưởng. Nếu muốn có đồ của nhà ta, vậy phải bỏ tiền ra mua. Nếu không có tiền, ít nhất cũng phải làm việc gán nợ. Không làm mà còn muốn hưởng? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy!"

Bị Thất Nguyệt nói móc châm chọc, khuôn mặt Thượng Quan Vân Mộng lúc trắng lúc xanh. Từ nhỏ hắn đã là người thừa kế ngàn chọn vạn tuyển mới có, được lão giáo chủ mang theo bên người, tự thân dạy dỗ. Mặc dù những người thừa kế luôn đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng

chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện ăn, ở, mặc, đi lại. Sau khi trở thành giáo chủ, nếu muốn thứ gì, chỉ cần trực tiếp cướp về là được, giữ lại cho kẻ đó một mạng đã là khai ân. Nào ngờ bây giờ hắn lại rơi vào cảnh vì một vại mật ong mà bị người khác làm nhục. Nghĩ đến đây, gân xanh trên trán Thượng Quan Vân Mộng lập tức nảy lên.

Hắn không cam lòng trở thành một kẻ phế nhân. Không có võ công, còn nói gì đến cốt khí? Nếu đối phương dụng hình, cùng lắm là chết, hắn cũng sẽ không mảy may nhíu mày. Nhưng bây giờ, hắn chỉ cần làm công việc đơn giản như vậy là có thể khôi phục võ công. Đây quả thực là một dụ hoặc vô cùng lớn, khiến hắn thật sự nghĩ không ra bước tiếp theo nên làm gì.

"Sau này ta sẽ trả tiền cho ngươi. Hôm nay cầm mật ong của ngươi, ngày sau nhất định sẽ trả gấp mười lần." Thượng Quan Vân Mộng là giáo chủ, thân phận cao quý, nếu mang một đống ngân phiếu trong ngực, vậy có vẻ không phù hợp với thân phận của hắn. Vì thế từ trước tới nay Thượng Quan Vân Mộng đều không xu dính túi. Nhưng chỉ cần hắn khôi phục võ công, chút tiền ấy căn bản không đáng để hắn quan tâm, cho dù có tăng lên gấp trăm ngàn lần thì đối với hắn, bất quá đó cũng chỉ đơn giản là con số.

"Không nhận ghi nợ."

Thu Đào đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt gian thương của Thất Nguyệt, quả thực chỉ muốn phát bệnh tim.

Thượng Quan Vân Mộng không phải kẻ ngu ngốc, sao có thể nhìn không ra nữ nhân này đang lấy hắn ra trêu đùa, nhưng ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, "Được, ta vì ngươi làm việc, nhưng trừ Ngọc Thần Mật, ngưpi phải cho ta thêm dược liệu mà ta yêu cầu." Thời điểm nói ra những lời này, đầu ngón tay của Thượng Quan Vân Mộng đều run rẩy, lòng tự trọng của hắn đã thấp đến sát đất mới có thể để cho người khác coi hắn như hạ nhân mà sai sử.

"Vạn nhất đến lúc ngươi khôi phục võ công, muốn trả thù ta thì phải làm sao. Như vậy đi! Ngươi phải thề, không được trả thù ta, bạn bè của ta, thân thích của ta, cả hàng xóm sủng vật của ta nữa. Như vậy ta có thể suy nghĩ một chút về yêu cầu của ngươi." Thất Nguyệt thực hiện được gian kế, mặt mày hớn hở, nhìn Thượng Quan Vân Mộng tức đến xanh mặt, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Mặc dù Ma giáo làm nhiều việc ác, nhưng lại rất coi trọng lời thề. Thượng Quan Vân Mộng nghiến răng nghiến lợi hạ lời thề độc. Hắn thậm chí còn bị bắt ký kết khế ước, ấn dấu tay mới được bỏ qua.

Thất Nguyệt cao hứng thổi thổi khế ước, thậm chí còn không thèm nhìn kĩ, mặt mày hớn hở khoe khoang với Thu Đào đang che ngực hóa đá bên cạnh.

Từ trước tới nay, Thu Đào chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày, Giáo chủ Ma giáo thật sự phải quét sân cho tiểu thư nhà nàng. Thế giới thay đổi quá nhanh. Nàng không còn nhận ra thế giới quen thuộc nữa rồi.

***

"Đại Bạch a~! Ngươi xem, dưới táng cây bên kia chưa sạch. Ngươi làm việc quá qua loa rồi, như vậy sao được?! Thái độ làm việc thiếu nghiêm túc như vậy mà cũng bò lên được vị trí giáo chủ? Chậc, khó trách bị kẻ khác kéo xuống!"

Sau khi luyện xong kiếm pháp, Thất Nguyệt lười biếng ngồi dưới bóng râm, vừa ăn hoa quả vừa trêu chọc kẻ đang quét sân dưới ánh nắng chói chang - Thượng Quan Vân Mộng.

Cuối cùng, Thượng Quan Vân Mộng không thể nhịn thêm nữa, trừng mắt nhìn Thất Nguyệt, cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói, "Lá trên cây rụng xuống, ta có thể có biện pháp gì? Ta đã quét lần thứ 15 rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Ban đầu, Thượng Quan Vân Mộng còn nhẫn nại chịu đựng, nhưng Thất Nguyệt bên cạnh không ngừng nói móc hắn. Rốt cuộc hắn cũng nổi giận. Quét sân! Quét sân! Bản thân hắn là Giáo chủ Ma giáo, quét sân cho ngươi, ngươi còn kén cá chọn canh?! Lão tử không làm nữa.

"Haizzz~! La lối lớn tiếng với chủ tử như vậy sao được?! Thái độ của ngươi thực khiến ta đau lòng a~! Vì để người nhận thức được sai lầm của bản thân, hôm nay khấu trừ một nửa số lượng mật ong." Thất Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, lại uống thêm một ngụm mật ong, sau đó thảnh thơi nói với Thu Đào bên cạnh, "Thu Đào, mau ghi lại, ta cũng không phải người hà khắc. Đến lúc đó hắn dám có ý kiến, chúng ta còn có cái để hắn xem.".

"Ngươi đừng quá phận!" Cơ mặt Thượng Quan Vân Mộng run rẩy, sát khí giăng đầy khuôn mặt tuấn dật của hắn, chỉ hận không thể biến cây chổi trong tay thành kiếm, trực tiếp phi về phía Thất Nguyệt để giải nỗi hận trong lòng.

"Tuổi trẻ táo bạo a. Sao lại có thể quên nhanh như vậy, không phải ta vừa mới nói sao, không được la lối với chủ tử. Lễ phép của Ma giáo các ngươi đâu? Aizzz~ ta thật đau lòng a~! Thu Đào, dược thảo hôm nay cũng giảm một nửa." Thất Nguyệt nhìn Thu Đào đang ngây ngốc đứng bên cạnh, đẩy nàng một cái, nói, "Mau nhớ kỹ! Đừng để người khác nghĩ chúng ta quỵt nợ!"

Thượng Quan Vân Mộng vốn đang nội thương, vừa nghe lời này liền phun ra một búng máu. Quả thực khinh người quá đáng!