Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ

Chương 13-3




Mạc Vịnh Trinh cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng bắn phá về phía mình, hắn ngoái nhìn . Bắt gặp Hạ Hoàng Lãnh bế Hạ Nghi ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình . Nếu hắn nhớ không lầm thì bản thân chỉ gặp đại thiếu gia Hạ gia này lần đầu tiên , vậy ánh mắt cậu nhóc như thế là sao?

Hạ Hoàng Lãnh thấy Mạc Vịnh Trinh nhìn mình thì chẹp miệng bỏ đi, ôm Hạ Nghi mệt mỏi trở về phòng , hắn cũng chả ham ở lại dạ tiệc này , còn nhiều thứ phải giải quyết hơn là chào đón đứa em hờ kia

Hạ Nghi mệt mỏi ngã đầu lên vai Hạ Hoàng Lãnh , bao nhiêu năm qua đi ,cô đã sớm buông bỏ mọi thứ của kiếp trước , yêu hận sân si, với cô bây giờ không quá mặn mà . Gặp lại người cũ , bốc đồng phút ban đầu đã qua , chỉ còn sự hờ hững

Mạc Vịnh Trinh nhìn Hạ Hoàng Lãnh khinh khỉnh bỏ đi thầm lắc đầu , hắn biết các công tử thiếu gia nhà giàu luôn tùy hứng , hành động của Hạ Hoàng Lãnh hắn không quá để tâm , dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ

Thẩm Nhu Nhu nhìn Mạc Vịnh Trinh đẹp trai bức người mà đỏ mặt cúi đầu, hôm nay cô ta lần đầu được theo hắn đến bữa tiệc xã giao trong giới thượng lưu , cô ta chỉ là con riêng ,không có tư cách xuất hiện trong những các bữa tiệc như thế này , lần này cô ta phải hết sức thể hiện sự đoan trang cao quý của mình cho Mạc Vịnh Trinh thấy , vị trí bà Mạc cô ta tuyệt không muốn nhường cho người khác

Mạc Vịnh Trinh phiền chán nhìn Thẩm Nhu Nhu uốn éo thể hiện bản thân ,thật lòng hắn không muốn đưa cô ta tới đây nhưng mẹ hắn đã yêu cầu, hắn đành đưa cô ta đi ,không ngờ lại gây hiểu lầm lớn cho Thẩm Nhu Nhu

Nhìn Thẩm Nhu Nhu , Mạc Vịnh Trinh bất giác nhớ đến người kia . Gien nhà họ Thẩm quả thật ưu tú , dù con riêng hay dòng chính đều giống nhau đến bảy tám phần . Nghĩ đến người kia, tim hắn đau nhói

Nhớ ánh mắt cô bé trong lòng Hạ Hoàng Lãnh ban làm tim hắn khiến hắn nghẹt thở, nó quá giống người kia , cùng một ánh mắt nhưng lại tồn tại trên hai con người khác nhau . Chẳng lẽ đứa bé ấy có quan hệ gì với người kia , giễu cợt ý nghĩ điên rồ của mình, sao có thể kia chứ

Thẩm Nhu Nhu nhìn gương mặt buồn bã tự giễu của Mạc Vịnh Trinh , trực giác mách bảo cô ta nhớ tới điều gì . Móng tay đâm sâu vào da thịt , cơn đau nhức nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh , người kia đã chết , cô ta mới là người chiến thắng

Trong lòng ghen tuông điên cuồng nhưng ngoài mặt cô ta vẫn dịu dàng đoan trang, Mạc Vịnh Trinh lòng phiền , tâm chán , hắn bỏ lại Thẩm Nhu Nhu , một mình đi dạo khuôn viên

Đêm âm trầm lạnh lẽo, Mạc Vịnh Trinh kéo cái lại áo vest ,thong thả tản bộ , trang viên Hạ gia thoang thoảng mùi trà thơm ngát, khiến tinh thần bức bối của Mạc Vịnh Trinh giảm bớt phần nào khó chịu

Ánh trăng như chiếc đèn neon khổng lồ chiếu sáng toàn trang viên ,bước chân giẫm lên lá cây phát ra tiếng loạt soạt, đi đến gần hồ nước trong hoa viên , Mạc Vịnh Trinh ngẩn người nhìn cô gái nhỏ bé, yếu ớt ngồi trên xe lăn thẫn thờ nhìn mặt hồ , bóng trăng ôm trọn cô bé tạo thành cái bóng dài cô tịch

Nhìn đến bóng dáng cô tịch kia không hiểu vì sao lòng hắn khẽ đau , bước nhanh lại gần

“ Sao bé lại ở đây , anh trai bé đâu?” . Mạc Vịnh Trinh nhỏ nhẹ hỏi han, hắn sợ mình sẽ kinh động cô bé

“????????” . Hạ Nghi giật bắn người , nhìn người mới đến , cô ngứa ngáy tay chân muốn cào lên mặt hắn vài phát , đêm hôm khuya khoắt ở đây dọa ai

“ Anh bé đâu , sao lại để bé ở đây” Mạc Vịnh Trinh không quan tâm vẻ mặt táo bón của Hạ Nghi , ân cần hỏi

Oan gia ngõ hẹp , kẻ muốn gặp thì không gặp , người muốn trốn thì cứ phải gặp . Hạ Nghi vuốt tóc thở dài , cô càng muốn trốn Mạc Vịnh Trinh thì hắn cứ lượn lờ trước mặt cô

Mặc Vịnh Trinh quan sát vẻ mặt già nua không hợp tuổi của Hạ Nghi thì bật cười , tiếng cười trầm thấp vang lên trong không khí yên tĩnh có chút đáng sợ , Hạ Nghi hết hồn nhìn Mạc Vịnh Trinh đang cười như điên

Có gì đáng cười? Tên này không phải bị người phụ nữ kia chơi hỏng rồi chứ

Mạc Vịnh Trinh nhịn không được véo lên gương mặt phấn nộn của Hạ Nghi , đã lâu rồi hắn không thoải mái như lúc này , chà đạp thỏa thuê làm gương mặt Hạ Nghi đỏ bừng vì đau, Mạc Vịnh Trinh cởi áo khoác đắp cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh bắt đầu nói nhảm

Hạ Nghi xoa xoa gương mặt bị Mạc Vịnh Trinh chà đạp thê thảm , sao cô không biết tên này có bệnh ngược đãi trẻ em , nhìn Mạc Vịnh Trinh lảm nhảm kể đủ thứ chuyện trên đời , đầu cô bắt đầu phình to rồi

Mặc dù cảm thấy rất phiền nhưng Hạ Nghi vẫn chuyên tâm lắng nghe , ai kêu cô là đứa bé ngoan chứ ! Xí ... Lảm nhảm đủ , Mạc Vinh Trinh ngã đầu lên đầu đối Hạ Nghi nhắm mắt , mọi thứ xung quanh làm hắn quá mệt mỏi ,ở bên cạnh cô bé này , hắn bỗng thấy thật yên bình , giống như thời điểm người kia còn sống , hắn cũng như thế

Hạ Nghi cúi đầu nhìn vẻ mặt thư thái thả lỏng của Mạc Vịnh Trinh , cô biết hắn đây là đã buông bỏ phòng bị với mình . Cuộc sống trong gia đình giàu có quá khắc nghiệt , khiến ai cũng phải ngụy tạo vẻ ngoài cho mình , Mạc

Vịnh Trinh , Hạ Hoàng Lãnh rồi đến cả Lục Dĩnh , tất cả bọn họ đều có chiếc mặt nạ cho riêng bản thân

Người giàu thì khao khát tình yêu chân thật không gò bó của người nghèo , còn người nghèo lại khao khát cuộc sống đầy đủ , sung sướng của người giàu , thói đời luôn luôn trái ngược nhau là thế

Luồn tay vào mái tóc mượt mà , nhẹ nhàng xoa bóp cho Mạc Vịnh Trinh. Hạ Nghi cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn , rõ ràng nói đã buông bỏ vậy mà khi thấy người xưa đau khổ mệt mỏi vì cuộc sống , cô lại sẵn lòng làm chỗ dựa cho hắn nghỉ ngơi

Mạc Vịnh Trinh mơ hồ ngủ mất,trong mơ hắn thấy mình được trở về thời gian trước kia , cuộc sống khi ấy thoải mái tự do ,người kia vẫn còn sống, cùng hắn chia sẻ mọi vất vả , mệt mỏi trong cuộc sống

Hạ Hoàng Lãnh vô tình đụng phải Thẩm Nhu Nhu , cô ta dịu dàng hỏi hắn có gặp Mạc Vịnh Trịnh không , nhìn gương mặt trang điểm kỹ lưỡng của Thẩm Nhu Nhu rồi lại nhìn mớ thức ăn trên tay , thật mất khẩu vị , Hạ Hoàng Lãnh trực tiếp bỏ qua cô ta đi thẳng ra khuôn viên

Thẩm Nhu Nhu cứng người , cô ta tức tối đi hướng ngược lại , trong bụng không ngừng rủa xả Hạ Hoàng Lãnh . Thời gian như ngừng quay đối với Mạc Vịnh Trinh, hắn ngủ thật thoải mái trên đùi Hạ Nghi , đời người quá mệt mỏi , mấy khi hắn được bình yên như lúc này, hắn không muốn thức giấc mặc dù hắn biết như thế sẽ làm khó cho đôi chân yếu ớt , nhưng xin cho hắn thêm một lần được ích kỷ như thời gian hắn có người kia bên cạnh

Thẩm Nhu Nhu đứng đối diện bờ hồ , thân thể cô ta run dữ dội , ghen tuông , phẫn hận khiến gương mặt xinh đẹp trở nên xấu xí . Cô ta có thể không hận sao ? Hình ảnh bên kia khiến cô ta nhớ tới điều cô ta không muốn nhớ nhất , lý trí bị che mờ , Thẩm Nhu Nhu đi nhanh về phía bên kia bờ hồ

Hạ Hoàng Lãnh bắt gặp người đàn ông xa lạ gối đầu lên đùi Hạ Nghi , hắn tức giận hất đổ đồ trên tay , hùng hổ đi về phía họ

“ Binh …” Sao hỏa đụng địa cầu , Hạ Hoàng Lãnh , Thẩm Nhu Nhu đau đớn ôm trán ngã trên đất

“ Bà Cô/ Thằng nhóc chết tiệt , đi đứng kiểu gì thế hả” . Hai người đồng thanh tức giận chỉ vào đối phương mắng

“ Bà cô ?!!!” . Thẩm Nhu Nhu tức xanh mặt , run run chỉ Hạ Hoàng Lãnh , bây giờ cô ta không quản cái gì hình tượng chỉ muốn nhào vào đánh Hạ Hoàng Lãnh

“ Chẳng lẽ phải gọi em gái , tôi can đảm gọi chưa chắc cô có gan nhận , trang điểm dày như thế làm gì , sợ người ta thấy vết chân chim ư?” . Hạ Hoàng Lãnh nhếch miệng khinh bỉ nói

“ Mày ?! Mày biết tao là ai không ? Dám nói với tao như thế !” . Thẩm Nhu Nhu tức giận quát lớn , nếu lần này cô ta còn nhịn , cô ta không phải họ Thẩm

“ Cô là ai tôi cóc cần biết , đây là Hạ gia , khách không mời xin đi ra cho , đừng để tôi kêu bảo vệ tống cô ra ngoài , như thế sẽ mất mặt lắm”

“ Khách không mời ?! Tao là bà Mạc tương lai mà mày nói là khách không mời” Thẩm Nhu Nhu vênh mặt nhìn Hạ Hoàng Lãnh

“ Tôi nói sẽ lấy cô khi nào mà tự nhận mình là bà Mạc” . Bị tiếng ồn đánh thức Mạc Vịnh Trinh đã tức giận không ít , bây giờ nghe Thẩm Nhu Nhu tự nhận thân phận vợ mình , xem ra hắn đã dung túng cô ta quá nhiều

Hạ Nghi cười phì khi Thẩm Nhu Nhu tự nhận mình là bà Mạc , cô biết người phụ nữ này chưa bao giờ yên phận như vẻ ngoài cô ta thể hiện . Hạ Nghi lăn xe lại chỗ Hạ Hoàng Lãnh vỗ vỗ người hắn

Hạ Hoàng Lãnh trông thấy Hạ Nghi và Mạc Vịnh Trinh ở cùng một chỗ đã tức đến nổ phổi , bây giờ còn đụng phải người phụ nữ đáng ghét , hắn quả thật muốn giết người

“ Xì !!! Xem ra chồng tương lai của cô thật biết giữ mặt mũi cho cô nhỉ ? Bà Mạc” . Hạ Hoàng Lãnh cố tình nhấn mạnh hai từ bà Mạc , thành công làm Mạc Vịnh Trinh mặt càng đen hơn , hắn vui vẻ đẩy Hạ Nghi đi , hứ … Dám chạm vào bảo bối của hắn

Đợi hai người đi khỏi , Thẩm Nhu Nhu mắt đỏ hồng quay qua trách cứ Mạc Vịnh Trinh

“ Sao anh lại làm em mất mặt trước thằng nhóc đó”

“ Tại sao tôi phải giữ mặt mũi cho cô ? Nên nhớ mẹ tôi thích cô không có nghĩa là tôi thích cô” . Mạc Vịnh Trinh khó chịu quay đầu , bây giờ hắn không có tâm tình mà đôi co với Thẩm Nhu Nhu

“ Nhưng chính miệng mẹ anh đã hứa , sẽ cho chúng ta kết hôn với nhau ” Thẩm Nhu Nhu uất ức gào to , rõ ràng mẹ hắn đã hứa với cô ta , tại sao hắn còn chối bỏ

“ Mẹ tôi ? Cô biết rõ mẹ tôi là người như thế nào , thần trí bà lúc mơ lúc tỉnh vậy mà cô cũng tin lời bà nói” Mạc Vịnh Trinh buồn cười nói , mẹ hắn mấy năm gần đây thần trí bắt đầu mơ hồ , vậy mà Thẩm Nhu Nhu cũng tin lời bà nói

“ Em không cần biết ! Chính mẹ anh đã hứa với em thì anh phải làm , chẳng phải anh rất thương mẹ mình sao?”. Thẩm Nhu Nhu quét mắt kiêu ngạo nói , cô ta biết Mạc Vịnh Trinh rất thương mẹ mình , hắn chưa bao giờ làm trái ý bà ấy , vậy nên cô ta rất tự tin khi lôi mẹ hắn vào

“ Cô nghĩ mình đủ thân phận để leo lên vị trí kia , để tôi nhắc cho cô nhớ , cô chẳng qua chỉ là con riêng của Thâm Mạn Bắc , mà vị trí của Thẩm Mạn Bắc trong nhà họ Thẩm không cần tôi nói cô cũng tự hiểu rồi nhỉ, Thế nên cô Thẩm , mong cô tự trọng” . Mạc Vịnh Trinh nheo mắt nguy hiểm , hắn rất ghét kẻ nào đem mẹ hắn ra uy hiếp , Thẩm Nhu Nhu đã phạm vào điều tối kỵ của Mạc Vịnh Trinh

“ Anh ?! … Tại sao chứ , tại sao bao nhiêu năm qua dù em làm gì anh cũng không để mắt tới em , rõ ràng người bên cạnh anh là em chứ không phải người đã chết kia , cô ta chết rồi , Mạc Vịnh Trinh , Thẩm Hạ Nghi chết rồi , anh đừng dối mình dối người nữa” . Thẩm Nhu Nhu bất chấp hình tượng nhào đến ôm chặt Mạc Vịnh Trinh , cô ta không cam tâm , chẳng lẽ công sức bao nhiêu năm qua đều đổ bỏ

“ Thẩm Nhu Nhu , cô câm miệng” Mạc Vịnh Trinh tức giận hất Thẩm Nhu Nhu khỏi người mình

Thẩm Hạ Nghi … Cái tên mỗi khi nhắc đến chỉ làm hắn càng thêm đau đớn , hắn luôn tự dối lòng mình , cái chết của cô không liên quan đến hắn nhưng có ai biết , nếu không vì hắn cô ấy sẽ không chết ,nếu lúc đó hắn có thể kiên định hơn thì Nghi Nghi của hắn sẽ không chết

“ Em nói sai sao ? Chẳng lẽ anh quên cô ta chết như thế nào , Mạc Vịnh Trinh em nói cho anh biết , cả em và anh đều là hung thủ gián tiếp hại chết Thẩm Hạ Nghi” Thẩm Nhu Nhu ngã ngồi trên đất hét lên

Gương mặt trang điểm bị nước mắt làm nhòe nhoẹt , cô ta mặc kệ bản thân mình có khó coi bao nhiêu , hôm nay cô ta phải nói hết mọi thứ , cô tay muốn cho Mạc Vịnh Trinh biết bản thân không phải quả hồng mềm

“ Cô câm miệng, Thẩm Nhu Nhu đừng khiến tôi phải hận cô” . Mạc Vịnh Trinh trầm giọng , hắn chán ghét nhìn gương mặt ghen tuông xấu xí của Thẩm Nhu Nhu , ngay từ đầu hắn đã biết cô ta không phải người hiền lành như vẻ ngoài

“ Thì sao !!! Hận em , nếu hận em thì chẳng phải anh càng hận bản thân mình hơn sao ? Đừng cho rằng khi đó anh uống say nên nhận nhầm em và Thẩm Hạ Nghi thì anh sẽ chối bỏ được trách nhiệm của mình”

“ Cô muốn sao thì mới buông tha cho tôi ?” Mạc Vịnh Trinh mệt mỏi vuốt mặt , hắn quả thật quá chán nản, Thẩm Nhu nhu ,tại sao cô lại tồn tại trên đời , tại sao cô luôn không buông tha cho tôi

“ Buông tha !!! Anh nghĩ sau những việc chúng ta làm thì anh muốn em buông tha cho anh , Mạc Vịnh Trinh , để em nhắc cho anh nhớ , năm đó nếu không phải anh lên giường với em bị Thẩm Hạ Nghi bắt gặp , cô ta sẽ không uống rượu lái xe rồi gặp tai nạn mà chết . Mặc Vịnh Trinh , đừng giả vờ làm kẻ thâm tình ở đây , chính bản thân anh còn ghê tởm mình thì anh nghĩ Thẩm Hạ Nghi không ghê tởm anh sao?” Thẩm Nhu Nhu đứng dậy , cười mỉa Mạc vịnh Trinh , giả bộ cho ai xem

“ Lên giường , cô diễn cho ai coi , cho Nghi Nghi hay cho chính bản thân cô , cô nghĩ tôi không biết tôi và cô vốn chẳng có gì xảy ra, tất cả mọi thứ đều do cô sắp đặt, cô nghĩ ai cũng như Nghi Nghi tin vào kế hoạch rẻ tiền đó của cô”

“ Anh !!! Làm sao anh biết” . Thẩm Nhu Nhu mặt mày trắng bệt , trong đêm tối càng dọa người , cô ta không biết từ khi nào Mạc Vịnh Trinh biết chuyện này , cô luôn cho rằng kế hoạch của mình rất kín kẽ không một khe hở

“Thẩm Nhu Nhu , bao nhiêu năm qua tôi không muốn nhắc đến vì Nghi Nghi lúc còn sống ,cô ấy yêu thương nhất là cô em họ rắn rết như cô, người vì danh lợi ngay cả chị họ yêu thương mình cũng tính kế , đặt tay lên tim mà hỏi thử xem , tôi và cô ai ghê tởm hơn”

“ Anh im miệng , chị ta chết là đáng , chị ta có mọi thứ còn tôi , tôi có gì ? Tôi sai ở đâu , tôi sai khi mẹ tôi là tình nhân hay sai vì tôi là con riêng, từ bé đến lớn ai trong bọn họ thật lòng yêu thương tôi , Thẩm Hạ Nghi chị ta chỉ xem tôi như con chó,con mèo mà nuôi , yêu thương tôi , nực cười, chị ta biết rõ tôi thích anh sao còn giành với tôi ” Thẩm Nhu Nhu điên cuồng gào lên

Nhìn biểu hiện mất hết lý trí của Thẩm Nhu Nhu , Mạc Vịnh Trinh lắc đầu thở dài ,sự cố chấp ,ganh tỵ đã biến một Thẩm Nhu Nhu , nhu thuận , hiền hòa biến mất hay đây là thật sự là bản chất của cô ta . Nghi Nghi , em nhìn đi ,cô em gái mà em yêu thương đáng sợ như vậy đấy

“ Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa ,không có Nghi Nghi thì cô nghĩ mình sẽ được sống yên ổn , sung sướng trong Thẩm gia , cô chối bỏ mọi việc cô ấy làm cho cô một cách dễ dàng thì tôi nghĩ việc từ bỏ tôi cũng không làm khó được cô” Mạc Vịnh Trinh quay người bỏ đi , hắn chán ghét ở cùng Thẩm nhu Nhu

“ Em sẽ không từ bỏ , Mạc Vịnh Trinh em sẽ không bao giờ từ bỏ anh , em yêu anh , anh biết rõ điều đó mà đúng không ? Thẩm Hạ Nghi đã chết , người xứng với anh chỉ có em , duy nhất mình em” Thẩm Nhu Nhu lần nữa nhào đến ôm chặt thắt lưng Mạc Vịnh Trinh , cô ta rất sợ nhìn thấy bóng lưng hắn , nó làm cô ta cảm thấy như mình bị bỏ rơi , điều mà cô ta rất không muốn

“ Thẩm Nhu Nhu , tôi nhắc lại lần nữa , tôi , Mạc Vịnh Trinh cả đời này sẽ không bao giờ yêu cô , còn cô hãy tránh xa tôi ra , nếu tôi còn thấy cô xuất hiện trong nhà họ Mạc hay trước mặt tôi , thì đừng trách tôi không nể tình Nghi Nghi mà giết cô” Mạc Vịnh Trinh gỡ tay Thẩm Nhu Nhu ra khỏi người mình , đi thẳng , không quan tâm đến cô ta gào khóc sau lưng

Thẩm Nhu Nhu ôm mặt khóc nức nở.khi Thẩm Hạ Nghi chết , cô ta cứ tưởng mình sẽ có mọi thứ bao gồm cả Mạc Vịnh Trinh , nhưng giờ thì sao , ngay cả hắn cũng chán ghét cô ta vậy cố gắng những năm qua của cô ta đã đi đâu

Không , cô ta không được từ bỏ cho đến khi hoàn toàn có được Mạc Vịnh Trinh .Anh chê tôi không xứng với anh , vậy anh cứ chờ xem ,Thẩm Nhu Nhu tôi và anh ai mới là kẻ chiến thắng . Ánh mắt Thẩm Nhu Nhu lóe lên vẻ tàn độc

Tiểu kịch trường :

Hạ Nghi : Tác giả , bà biết tôi yêu thích mắt xanh , vậy mà bà lại để đất diễn của hắn bé tẹo thế hả

Sói thích hú : À .. ừ thì ngươi phải hiểu , truyện phải có JQ thì mới hấp dẫn độc giả

Hạ Nghi : Liên quan cái beep

Sói thích hú : Liên quan chứ , ngươi và hắn , người 8 tuổi , kẻ 5 tuổi , JQ được quái gì ?

Hạ Nghi : tôi cóc cần biết , bà phải tăng đất diễn lên cho mắt xanh , nếu không tôi đình công

Sói thích hú : Ngươi dám ,Người đâu đóng cửa thả Hạ Hoàng Lãnh

Hạ Nghi : Bà giỏi lắm , cứ chờ đó … ( Cong đuôi chạy mất dép)

Sói thích hú : muốn đấu với ta , ngươi còn non lắm

Mắt xanh híp mắt phóng sát khí

Sói thích hú : ấy ấy , bình tĩnh , yên tâm , đợi con ranh kia lớn lên , tha hồ cho các người JQ

Mắt xanh : Biết bao giờ ???

Sói thích hú : nhanh lắm, nhanh lắm bình tĩnh

Thật ra thì ta rất muốn cho mắt xanh nhiều đất diễn nhưng như đã nói , truyện không có JQ coi mất hay , nên tạm thời cho hắn vào góc ẩn mình , đợi lớn rồi lại lôi ra , có người hỏi ta chừng nào mới chịu cho nữ chính lớn , mọi người bình tĩnh , sẽ lớn nhanh thôi nhanh thôi , vài chương nữa sẽ lớn ( chống gậy già nua lui dần )