Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 47: Công Ty FK




Kỳ Vân chăm chú lắng nghe.

"Thực ra em đoán hai lần đều đúng. Nói rõ hơn, anh không phải theo ngành sư phạm mà là kinh tế, đúng theo sở thích. Anh ở nước ngoài có lập một công ty nhỏ, gần đây mở rộng chi nhánh trong nước. Vì còn rất mới nên thiếu nhiều nhân lực. Anh muốn đến trường đại học A chiêu mộ nhân tài." Ai cũng biết trường đại học A là một trong những trường uy tín hàng đầu, chất lượng giảng dạy rất tốt, sinh viên cũng rất ưu tú, tương lai là những nhân tài, muốn tìm nhân lực thì nơi đây là sự lựa chọn thông minh nhất. Nhưng có điều cũng rất rắc rối.

Kỳ Vân khó hiểu. Cô đã thấy nhiều doanh nghiệp liên kết với nhà trường mở ra những đợt tuyển dụng, hội thảo giới thiệu doanh nghiệp... Nhưng đến tuyển dụng nhân sự với tư cách giảng viên thì đây là lần đầu tiên. Làm giảng viên cũng có thể tuyển được nhân viên sao? Nghe không hợp lý chút nào!

Mà hơn nữa, mỗi năm có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, người tài giỏi cũng có rất nhiều, chỉ cần công ty thông báo tuyển dụng sẽ có rất nhiều hồ sơ nộp vào. Cần gì phải cực khổ đích thân đi tìm: "Sao anh không mở đợt tuyển chọn?"

Gia Kiệt nhìn Kỳ Vân. Anh khôi phục vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn là ánh mắt ấm áp đó, anh nói: "Điều em nói không sai, nhưng không đem lại hiệu quả cao, ví dụ anh là nhà tuyển dụng còn em là ứng viên tham gia phỏng vấn, anh hỏi vài câu em trả lời được không?"

Kỳ Vân gật đầu.

Gia Kiệt nhấp ngụm nước cho thấm giọng, anh tiếp tục: "Xin chào, cô có thể giới thiệu một chút về bản thân không?" Anh đặt mình vào tư cách doanh nghiệp bắt đầu mô phỏng cuộc phỏng vấn.

Kỳ Vân cũng rất muốn biết lý do. Nên cô cũng phối hợp với Gia Kiệt. Khi đi học giáo viên nhắc rất nhiều đến việc phỏng vấn nên nói gì và cô cũng lên mạng tìm hiểu trước, nên nếu Gia Kiệt hỏi mấy câu hỏi thông thường cô vẫn có thể trả lời. Mà đây không phải là phỏng vấn thật không gây áp lực nên cô trả lời thoải mái tự tin hơn nhiều:"Tôi là Kỳ Vân, sinh viên năm cuối trường Đại học T, sở thích đọc sách, chơi thể thao..."

"Tại sao cô lại chọn công ty chúng tôi mà không phải là nơi khác?"

Câu hỏi của anh Gia Kiệt cô đã nghe nhiều rồi. Trên mạng còn có nguyên một chủ đề nói về cách trả lời phỏng vấn thuyết phục. Kỳ Vân vẫn còn rất ấn tượng. Cô trả lời trôi chảy: "Tôi chọn công ty này vì đây là nơi có môi trường làm việc chuyên nghiệp, chính sách đãi ngộ tốt, ở đây tôi có thể học tập và tích lũy kinh nghiệm và có ích cho việc thăng tiến sau này... Nếu được chọn tôi sẽ cống hiến hết mình cho sự phát triển của công ty..."

"Mức lương cô mong muốn là bao nhiêu?"

"...."

Kỳ Vân dễ dàng hoàn thành xong câu trả lời của mình. Cô rất tự tin vì cô cho rằng mình trả lời rất tốt.

"Em nghĩ mình có đậu phỏng vấn không?"

Cô hoàn toàn khẳng định: "Có!"

"Câu trả lời của em rất giống với câu trả lời của các ứng viên khác. Hầu hết trên tám mươi phần trăm đều trả lời một cách rập khuôn như vậy. Khi nộp hồ sơ bằng cấp tất cả mọi người đều ngang nhau, nên việc cạnh tranh chủ yếu nhìn vào kinh nghiệm. Mà các ứng viên sẽ chuẩn bị trước kham khảo ở nhiều nơi sao cho ấn tượng với ban tuyển dụng. Gây ra tình trạng sao chép chứ không phải do chính bản thân họ suy nghĩ. Thực tế nhiều người nói rất hay được chọn khi đi làm lại chẳng có chút kinh nghiệm gì. Cuối cùng bị sa thải. Gây mất thời gian cho công ty kèm tiền bạc và công sức đào tạo họ."

Anh Gia Kiệt quả thật cao thâm. Nghĩ ra phương pháp độc đáo lại không kém phần hiệu quả. Quan sát tuyển chọn âm thầm có thể nhìn thấy thực lực thật của từng cá nhân, tiếp cận thuyết phục họ, sau đó đào tạo thành nhân viên ưu tú, trung thành cho công ty. Còn tổ chức phỏng vấn giống như mò kim đáy biển, may mắn sẽ tìm được người tài, còn nếu không, rất khó khăn, không biết phải tuyển bao nhiêu đợt mới xong.

Có điều việc anh làm hiệu trưởng cứ dễ dàng đồng ý vậy sao: "Hiệu trưởng không phản đối anh?"

Kỳ Vân lo quá xa rồi. Anh cười nhạt: "Đôi bên cùng có lợi." Anh chọn trường đại học A có thể nói là may mắn của họ. Có điều anh cũng rất sảng khoái mà trài trợ cho nhà trường một khoảng không nhỏ. Nếu sinh viên được chọn làm việc ở công ty anh thì danh tiếng nhà trường càng được nâng cao.

"Công ty tên gì vậy anh?" Nếu là công ty nhỏ không chừng chọn được người nhưng người ta chưa chắc đồng ý đến đó làm việc.

"FK."

Khóe miệng Kỳ Vân giật giật cho thấy cô bị kích động mạnh. Còn nói là công ty nhỏ. Cũng quá khiêm tốn rồi đó. "FK" năm ngoái còn nằm trong danh sách những nơi làm việc đáng mơ ước. Nếu không phải chuyển hướng sang làm giảng viên cô cũng đã nghĩ sau này sẽ nộp hồ sơ vào đây. "FK" là công ty con của "Phạm Thị" gần đây phát triển không ngừng. Sao cô không nghĩ ra là của gia đình anh Phạm Gia Kiệt.

Bữa ăn này cô ăn còn chưa đủ đâu.

"Ông chủ có thể xem xét tuyển em vào làm không?" Nếu anh Gia Kiệt đồng ý cô sẽ bỏ làm giáo viên luôn. Lương ở đó là bao nhiêu chứ?

"Em vào làm bà chủ cũng được." Lời anh nói chứa đầy ẩn ý.

Nhưng Kỳ Vân lại nghĩ theo chiều hướng khác. Cô cho rằng vì mình có quan hệ thân thiết với anh nên anh mới đùa như vậy. Là người nhà. Cô bỉu môi: "Em không đi cửa sau đâu?"

"Khi nào em nguyện ý anh sẵn sàng chờ đợi."

Nói gì chứ cuộc cách mạng của cô vẫn còn dang dở. Cô vẫn chưa có ý định bỏ cuộc đâu.

...

"Em ăn xong chưa anh gọi đồ tráng miệng lên cho em." Thấy cô không có ý định ăn tiếp bữa chính anh hỏi.

"Em muốn ăn kem."

Gia Kiệt trả lời nhanh chóng: "Vị socola"

Kỳ Vân mỉm cười giơ ngón tay cái ra khen ngợi: "Chính xác." Anh Gia Kiệt vẫn còn nhớ sở thích của cô, làm cô cảm thấy rất sung sướng trong lòng.

May mắn sở thích của cô vẫn không thay đổi. Khi nhỏ mỗi lần ăn kem cô sẽ nhìn hết tất cả mùi vị. Cầm lên nghiêng cứu rồi đặt xuống. Cô suy nghĩ rất đắn đo không biết nên chọn loại nào, nhưng cuối cùng lần nào cũng vậy cô chỉ trung thành mà chọn lấy vị socola. Có lần anh hỏi cô tại sao không chọn vị khác. Cô chỉ cười và nói cô rất muốn thử nhưng không cưỡng lại được cái hương vị đăng đắng nhưng ngọt ngào của socola tan chảy trong khoang miệng.

Đôi khi cô là người cố chấp như vậy. Đã chọn rồi thì sẽ quyết tâm không buông bỏ dù cho có phải đánh đổi nhiều thứ. Đến cô cũng không hiểu nổi bản thân mình. Mặc kệ là đau đớn hay thậm chỉ còn hơn thế nữa cô vẫn muốn biết sức chịu đựng của mình đến đâu.

Mà trong tình yêu khi cả hai đều cố chấp thì biết đến bao giờ mới hiểu được cảm nhận của đối phương. Bởi vì họ không hề thử đặt mình ở vị trí người còn lại mà suy xét.