Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1020: Liên minh - Ra tay




Bành Khố Các tức giận cầm một cái bình hoa đập lên tường.

Hắn đã đến bước đường này rồi, làm nhiều chuyện như vậy rồi, nhưng ngài A vẫn cứ đề phòng hắn. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết ngài A là ai, rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì.

Nhưng, bây giờ Bành Khố Các cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Brien bị bắt rồi, ngài A nói không sai, lúc này hắn phải cẩn thận là hơn.

Hắn biết Brien rất kín miệng, nhưng nếu như không sớm cứu hắn ngoài, rơi vào trong tay Vệ Thường Khuynh thì sớm muộn cũng sẽ hỏng chuyện.

Lúc này Bành Khố Các vẫn không biết Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô bọn họ đã giả mạo thành thân tín của hắn, lôi ra được những chuyện kia từ chỗ Brien rồi.

Lúc hắn đang nghĩ cách đi cứu Brien, Thủ trưởng lại gặp Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lần nữa.

Gặp riêng, còn gặp ở cái sân bóng đó của ông ấy.

Bà Vệ cũng bị nhốt ở chỗ này.

Lúc bọn họ đến, trợ lý Triệu đang xoắn xuýt đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ đến, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Thủ trưởng.”

Nhìn thấy Vệ Thường Khuynh, anh ta dừng một chút, kêu lên: “Vệ Thiếu soái, cô Tề.”

Mặc dù quân hàm của Vệ Thường Khuynh vẫn chưa được trao lại, nhưng anh ta biết, đây chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.

“Sao rồi?”

“Bà Vệ hôm nay sau khi tỉnh lại vẫn đang nổi giận, ném hết đồ có thể ném xuống đất, cũng không đồng ý ăn cơm...” Trợ lý Triệu có chút khó xử nói.

“Mở cửa đi.” Thủ trưởng nói.

“Rõ.”

Cửa vừa mở ra, một món đồ đã lao về phía bọn họ.

Mấy người đều có võ nghệ không tệ, lập tức tránh ra. Thứ kia bốp một tiếng rơi trên mặt đất, lại là một cái điều khiển từ xa.

Ngay sau đó, giọng nói hổn hển của bà Vệ truyền ra, mang theo chút yếu ớt. Hai ngày trước bà ta đều bị tiêm thuốc, luôn ngủ mê man, mặc dù bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng không thực sự ăn gì cả, cũng ngủ nhiều rồi cho nên tay chân hơi nhũn ra, bây giờ muốn lao ra cũng không có sức.

“Các người muốn nhốt tôi ở đây đến chết à? Phương Tấn! Tên đàn ông không có lương tâm ác độc này! Trước kia ông làm nhiều chuyện có lỗi với tôi như vậy, bây giờ còn dám đối xử với tôi thế này à, tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

“Vệ Thường Khuynh! Cái thứ vong ân phụ nghĩa này! Tao nuôi mày trưởng thành, để mày có được tiền đồ tốt như vậy, bây giờ mày lại qua cầu rút ván à! Mày không phải do tao sinh ra, nhưng người sinh ra mày là chị gái tao, chị gái ruột của tao! Ai nuôi mày lớn như vậy hả? Cái đồ lòng lang dạ sói! Mày không khác gì thằng bố mày cả, đều là thứ chó má chỉ lo lợi ích của bản thân mình!”

“Là chúng mày có lỗi với tao! Là chúng mày ức hiếp tao!”

Trong phòng truyền đến tiếng kêu cuồng loạn của bà Vệ.

“Cậu muốn vào xem một chút không?” Thủ trưởng nhìn Vệ Thường Khuynh.

Vệ Thường Khuynh mím chặt đôi môi mỏng, xoay người: “Không cần thiết. Ngài cứ xem mà làm đi.”

Ông ấy xem mà làm, là muốn thả người ra ngoài, hay là cứ tiếp tục giam bà ta lại trước, đều là chuyện của ông ấy.

Thấy anh rời đi, Thủ trưởng lại nhìn Tề Tiểu Tô.

“Tôi đi vào xem cùng ngài.” Tề Tiểu Tô nói.

Cô muốn thay Vệ Thường Khuynh đi xem xem người phụ nữ này còn có thể nói ra cái gì nữa. Còn nữa, nếu như có thể, cô ngược lại muốn hỏi xem, tại sao bà ta lại cố chấp muốn Mạt Na có thai đứa con của Vệ Thường Khuynh như vậy.

Rõ ràng ghét Vệ Thường Khuynh như thế, còn muốn đứa con của anh làm gì?

“Được. Cô đi phía sau tôi.” Thủ trưởng lo lắng bà Vệ mất khống chế làm tổn thương cô.

Tề Tiểu Tô khẽ mỉm cười, đi vào theo ông ấy.

Căn phòng này không lớn, trừ giường, bàn, một cái sô pha nhỏ, một cái bàn trang điểm ra thì không còn gì nữa.

Nhiệt độ trong phòng điều chỉnh vừa đủ độ, trên bệ cửa sổ còn có mấy chậu hoa đang nở rộ.

Thủ trưởng thật sự không hề khắt khe với bà Vệ.

Bà Vệ ngồi ở trên giường, hai tay cầm một cái gối, nhìn bộ dạng của bà ta như muốn xé nát cái gối ra, xương ngón tay nhô lên, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, bà ta ngước lên trợn mắt nhìn qua.

Bà ta gặp Thủ trưởng nhiều rồi, ông ấy luôn là bộ dạng như vậy, nhưng so với trước kia, bây giờ rõ ràng ông ấy đã ung dung hơn rất nhiều, giữa trán không còn loại u sầu trước kia, nhìn càng quân tử như ngọc. Tuổi đã trung niên rồi, ngược lại càng thu hút người khác.

Đối với Thủ trưởng, tình cảm của bà Vệ tương đối phức tạp.

Người này là mối tình đầu của bà ta, là người đàn ông đầu tiên bà ta yêu.

Đã từng tưởng là bà ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ông ấy, nhưng sau đó, bà ta gả cho Vệ Kiêu, sớm chiều sống chung với nhau lại yêu Vệ Kiêu rồi.

Vệ Kiêu bỏ bà ta lại, khiến cho bà ta vì yêu mà sinh hận. Bà ta lại cảm thấy, nếu như không phải là năm đó Thủ trưởng khiến cho bà ta lựa chọn như vậy, bây giờ bà ta đã là phu nhân của Thủ trưởng, sống cuộc sống mỹ mãn mà hạnh phúc, ở trên một đám phu nhân của thủ đô Liên minh rồi.

Suy cho cùng, Thủ trưởng chỉ cần lấy bà ta thì chắc chắn sẽ không chạy đi với người phụ nữ nào cả. Bà ta tin tưởng điểm này, ông ấy không làm theo ý mình giống người đàn ông Vệ Kiêu kia.

Cho nên, bây giờ tình cảm của bà ta đối với Thủ trưởng vô cùng phức tạp.

Nhưng có một điểm vẫn không thay đổi, bà ta cảm thấy Thủ trưởng mắc nợ bà ta, có lỗi với bà ta.

Nhìn thấy Tề Tiểu Tô, bà ta vô cùng thống hận.

Bà ta luôn cảm thấy, là bởi vì ở bên Tề Tiểu Tô cho nên Vệ Thường Khuynh mới hoàn toàn xa rời bà ta, càng lạnh lùng hơn trước đây.

Tề Tiểu Tô hôm nay so với lần trước bà ta nhìn thấy càng xinh đẹp hơn.

Bởi vì chuyện của Thiếu soái gần như đã xử lý xong cả rồi, cả người cô càng thoải mái hơn, trong con ngươi xinh đẹp như có ánh sáng, môi đỏ mọng, răng trắng, đẹp như một đóa hoa nở rộ trong mùa xuân.

Cô xinh đẹp đầy sức sống như vậy, càng làm cho bà ta thảm bại không chịu nổi.

Đẹp như vậy, chói mắt bà Vệ.

Cho nên bà ta gần như không hề nghĩ ngợi nhìn Tề Tiểu Tô rồi mắng.

“Con Tề Vân Diên khốn nạn này, tối hôm qua mày lại quấn lấy Thường Khuynh nhà chúng tao không thả đúng không? Bị con trai tao tưới nước trên giường như vậy, còn muốn đến quyến rũ Phương Tấn à? Cái loại đê tiện như mày, trừ có thể dùng bản lĩnh trên giường quấn chặt lấy đàn ông ra, còn có thể làm gì hả? Nếu không phải là mày, Thường Khuynh nhà chúng tao làm sao có thể không cần Mạt Na như vậy...”

Bà ta còn chưa dứt lời, Tề Tiểu Tô đã giơ tay lên, không chút lưu tình hung hăng tát cho bà ta một cái, trực tiếp tát cho bà ta ngã lăn xuống đất.

“Nếu như bà cảm thấy không cần cái miệng này nữa, tôi có thể huỷ nó thay bà.” Tề Tiểu Tô lạnh giọng nói.

Cô rất mừng vì Vệ Thường Khuynh đã loại bỏ người phụ nữ này ra khỏi trái tim, nếu không, người phụ nữ này thật sự có thể làm anh tổn thương.

Thủ trưởng cũng giận đến mức siết chặt nắm tay, khẽ phát run.

“Cẩm Địch, sao bây giờ bà lại biến thành cái bộ dạng này hả?”

Ác độc như vậy, kinh khủng như vậy.

“Tôi thành như vậy, đều là do các người làm hại, các người ai cũng phải chịu trách nhiệm hết!” Bà Vệ che mặt, bò dậy, định lao về phía Tề Tiểu Tô.

Nhìn thấy động tác của bà ta, Thủ trưởng vốn dĩ không muốn ra tay bỗng giật mình, chỉ sợ Tề Tiểu Tô bị thương, ông ấy không hề suy nghĩ theo bản năng giơ tay đẩy bà ta ra.

Bởi vì thấy bà ta lao qua với sức lực không nhỏ, ông ấy dùng sức cũng không nhẹ, bà Vệ bị ông ấy đẩy một cái như vậy, lui về phía sau mấy bước, cẳng chân đụng phải mép giường, lại ngã xuống đất.

“Phương Tấn, ông lại dám ra tay với tôi? Ông lại vì con khốn không biết chui ra từ chỗ nào này mà ra tay với tôi à?”