Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 846: Dĩ vãng đã qua




Tuy rằng trong lòng Vệ Thường Khuynh cũng kinh ngạc, nhưng không đến mức mặt mày biến sắc.

Anh nắm tay dẫn cô vào phòng, ngước mắt nhìn màn hình lớn, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong vầng sáng.

Anh cũng giống như Tề Tiểu Tô, lập tức nhận ra người đó đích thị là mình.

Là anh, chính bản thân anh.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Đổng Ý Thành trầm giọng hỏi. Khó khăn lắm anh mới tiếp nhận và tiêu hóa được lai lịch thân phận của Vệ Thường Khuynh, chấp nhận những chuyện không thể tưởng tượng nổi đó, vậy mà bây giờ lại thêm một quả bom thế này.

Anh cảm thấy trái tim rất mạnh mẽ của mình lại trúng thêm một đợt công kích nữa rồi.

“Anh, bây giờ chúng em cũng không hiểu rõ tình hình lắm.” Tề Tiểu Tô tỏ ra bất đắc dĩ.

“Chuyện này, chủ nhân chắc hẳn biết chuyện gì đang diễn ra chứ?” Khương Thất chỉ vào “Vệ Thường Khuynh” mặc quân phục trên màn hình, hỏi Vệ Thường Khuynh đang đứng bên cạnh ông.

Vệ Thường Khuynh bước tới gần màn hình, trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu: “Tôi biết chuyện gì đang diễn ra.”

Tất cả mọi người nhìn về phía anh.

“Trí tuệ nhân tạo có thể thu thập dữ liệu về giọng nói của tôi từ trước đó, sau đó nhập vào một chủ đề nội dung bất kì là có thể dùng hệ thống đặt ra một đoạn nội dung hội thoại mô phỏng biết tùy cơ ứng biến, có thể làm giả giọng nói.” Vệ Thường Khuynh nói với Tề Tiểu Tô: “Kho dữ liệu nội dung hội thoại rất lớn, có thể tìm ra đáp án phù hợp nhất dựa theo nội dung mà đối tượng trò chuyện đưa ra, sau đó phát ra ngoài qua âm thanh giả.”

Tề Tiểu Tô hiểu ra, cho nên đây có thể là chuyện mà Hệ thống Tiểu Nhất đã làm?

Đến nước này thì, cô chỉ có thể tin thôi.

Bởi vì người đàn ông trên màn hình thực sự là Vệ Thường Khuynh, giọng cũng là của Vệ Thường Khuynh. Còn về việc tại sao lại có những điểm khác nhau kia, là vì giọng nói do hệ thống làm ra, ít nhiều sẽ có chênh lệch với người thật.

Đây cũng là lí do mà ban đầu Đổng Ý Thành thấy quen quen nhưng không nghĩ ra được.

“Đúng vậy, đây là điều mà lúc đó chủ nhân đã nhắc tới, chỉ có điều một người cổ đại như tôi thực sự không hiểu những thứ này.” Khương Thất kích động thêm vào.

Tề Tiểu Tô nhíu mày, hỏi Vệ Thường Khuynh thông qua ý thức: “Nhưng mà không đúng lắm, cho dù anh mất trí nhớ, nhưng vẫn còn Tiểu Nhất mà? Nếu như lúc đó Tiểu Nhất có thể giúp anh làm tất cả những thứ này, nó không thể nào không lưu trữ dữ liệu về những chuyện này được?”

Đây là chỗ không thể nào thông suốt được.

Con người có thể mất đi kí ức, nhưng trí tuệ nhân tạo cao cấp thì sao?

Vệ Thường Khuynh cúi đầu, ừm một tiếng: “Đúng vậy, cho nên trong chuyện này nhất định có chỗ nào đó không đúng, phải hỏi lại Khương Thất. Với kinh nghiệm nhìn người của anh, ông ta không giống như đang nói dối.”

“Tiếc là Tiểu Nhất đang nâng cấp.” Tề Tiểu Tô cảm thấy thực sự quá trùng hợp, nếu không bây giờ hỏi trực tiếp Tiểu Nhất là tiện nhất. “Không biết nó nâng cấp cần thời gian bao lâu?”

“Việc nâng cấp của No1 mới diễn ra lần đầu, cho nên anh cũng không biết cần bao lâu, tự bản thân nó không chắc chắn.” Vệ Thường Khuynh trả lời: “Lượng năng lượng lần này có được quá khổng lồ, xem ra nó cần phải tiêu hóa trong một thời gian. Đừng sợ, anh sẽ làm rõ chuyện này.”

Đoạn hội thoại của hai người, Đổng Ý Thành và Khương Thất không nghe thấy, chỉ phát hiện ra hai người đột nhiên im lặng, cũng không thấy lạ, bởi vì trong tình huống này, nhất thời không biết nên nói gì cũng rất bình thường.

“Khương Thất tắt hình chiếu đi.”

Vệ Thường Khuynh có vẻ đã bình ổn được tâm trạng, nói với Khương Thất.

Nói xong, chính bản thân anh cũng ngẩn ra.

Bởi vì anh nói với Khương Thất rất tự nhiên, vốn dĩ, nhìn theo tuổi tác, Khương Thất cũng phải lớn hơn anh mười mấy tuổi, hơn nữa trước đó giữa hai người vẫn là quan hệ xa lạ phòng bị lẫn nhau, vốn dĩ anh không thể nói chuyện với Khương Thất tự nhiên như vậy, như đang dùng ngữ điệu như dặn dò thuộc hạ, nhưng anh nói như thế, cũng không có cảm giác có gì không ổn.

Hơn nữa, hiện tại chính anh cũng không còn cảm giác phòng bị và thù địch với Khương Thất nữa.

Điều này cho thấy rất có khả năng trước kia hai người có quen biết và rất thân thuộc.

Khương Thất nghe anh nói xong cũng thản nhiên đồng ý, tắt hình ảnh trên màn hình chiếu đi. “Thực ra cũng không duy trì được quá lâu, ban đầu nếu theo mức độ này, thời gian đối thoại chỉ có thể duy trì trong mười lăm phút.”

“Ông nói lại từ đầu đi, tôi quen biết ông thế nào? Hoặc là nói, Vệ Long Kỳ làm thế nào lại quen biết được ông.” Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô ngồi xuống sofa, đồng thời ra hiệu cho Đổng Ý Thành cũng ngồi xuống.

“Mời Đổng thiếu ngồi.” Khương Thất nhìn thái độ của Vệ Thường Khuynh, hiểu ra rằng anh không ngại để Đổng Ý Thành biết những chuyện này, trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc. Dù sao đây cũng là chuyện lớn mà, xem ra quan hệ giữa Đổng thiếu và chủ nhân không phải dạng bình thường.

“Ông cũng ngồi xuống mà nói.” Vệ Thường Khuynh nói với ông.

“Vâng.”

Khương Thất ngồi nghiêm chỉnh trước mặt họ, trước mặt Vệ Thường Khuynh, ông như một học sinh ngồi trước mặt hiệu trưởng vậy.

“Nói về chuyện này, tuy rằng bản thân thuộc hạ cũng đã từng trải qua, nhưng vẫn thấy tất cả như một giấc mơ vậy.” Khương Thất đáp.

“Trước hết, thuộc hạ là một người đến từ vài trăm năm trước.” Khương Thất giới thiệu.

Tề Tiểu Tô có cảm giác mình sắp được nghe một câu chuyện kì diệu.

Một người cổ đại thực sự, đến từ mấy trăm năm trước, đang ngồi trước mặt cô?

Khương Thất tiếp tục nói, trong mắt ông dâng lên chút hoài niệm.

Lúc đó ông chỉ một binh lính nhỏ vừa được triệu vào hàng ngũ, một chàng thanh niên hữu dũng vô mưu không biết gì.

Đương giữa thời loạn lạc, người thân bị đám thổ phỉ giết sạch, đến cả vị hôn thê vừa mới ước định cũng bị giết, ông nghe được tin xong, đau khổ tột cùng, rất muốn đào ngũ, quay về tìm đám thổ phỉ đó để báo thù, nhưng trên đường đi gặp ngay một luồng sáng có kéo theo một cái đuôi như đốm lửa từ trên trời lao xuống, rơi ở phía xa xa.

Đó chắc hẳn là lần đầu tiên ông ấy gặp được Vệ Long Kỳ.

Nhưng lúc đó trong lòng ông chỉ muốn báo thù, không tò mò lắm về hiện tượng kì lạ này nên không tiến tới xem xét kĩ càng.

Chạy được một đoạn không xa lắm thì đúng lúc gặp ngay một đám thổ phỉ, không cần biết đó có phải là những kẻ đã giết tất cả người thân của mình hay không, ông chỉ biết tức đến đỏ mắt, lao vào chúng.

Một người đánh một đám người, đánh làm sao lại?

Ngay lúc ông tưởng như mình sẽ chết dưới bàn tay của đám người kia, một chàng thanh niên mặc quần áo màu xanh xuất hiện, cách ăn vận rất kì lạ, tóc rất ngắn, nhưng bản lĩnh lại quá siêu phàm, chỉ một mình người đó đánh cho đám thổ phỉ kia quỳ mọp xuống, cứu ông ra.

“Lúc đó chủ nhân không hiểu gì về thời đại của thuộc hạ, thuộc hạ vì cảm kích ơn cứu mạng, cũng vì ngưỡng mộ bản lĩnh của chủ nhân, cho nên muốn đi theo.” Khương Thất kể.

“Vệ Long Kỳ lúc đó đang mặc quân phục? Vậy người đó có nói muốn làm gì không?” Tề Tiểu Tô nhắc đến tên Vệ Long Kỳ vẫn thấy có chút kì lạ.

“Đúng vậy, kiểu trang phục ấy lúc đó đối với tôi mà nói thì là kiểu ăn vận kì quặc, sau khi đến Liên minh các hành tinh tôi mới biết nó là quân phục. Chủ nhân không nói rõ mục đích khi đó,” Khương Thất tiếp lời: “Nhưng chủ nhân có nhắc tới việc đánh rơi thứ gì đó, phải quay lại tìm mới được.”

“Đánh rơi thứ gì đó?” Vệ Thường Khuynh nhíu mày. Nếu như người được nhắc tới là anh, vậy thì anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này cả.

Khương Thất đáp: “Đúng vậy.”

“Cứ kể tiếp đi.”

Vệ Long Kỳ vốn dĩ không muốn đến thời đại này, nhưng khi xuyên qua lỗ sâu, phi cơ của ngài ấy xảy ra trục trặc, thiết lập thời gian bị sai lệch, cho nên mới rơi xuống thời đại đó.