Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 979: Liên minh - Sự ăn năn của ông ấy




“Có phải hại tôi hay không tự tôi có thể phân tích được.” Vệ Thường Khuynh bất động, nhìn về phía bà Vệ và nói: “Giống như trong khoảng thời gian này tôi bị mất tích, tôi cho rằng những chuyện mà bà làm hoàn toàn không phải vì muốn tốt cho tôi!”

Hai hốc mắt bà Vệ đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất cương quyết, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.

“Con thì biết cái gì? Thật ra mẹ chưa từng nghĩ rằng con đã chết, có thể con cũng giống như ông bố vô trách nhiệm của con, thà đi đến một nơi nào đó cũng không nghĩ đến chuyện muốn trở về. Nhưng con không trở lại cũng tốt, mẹ thà con không trở về nữa còn hơn!”

Tề Tiểu Tô sợ hãi nhìn bà ta.

Lời này của bà ta là có ý gì? Hi vọng Vệ Thường Khuynh không quay lại? Đây là lời mà một người mẹ nên nói sao?

Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay Tề Tiểu Tô.

Chỉ có làm thế này mới khiến anh cảm thấy không có cái gì có thể gây tổn thương được cho mình.

Anh có vợ của anh, là người tốt nhất với anh trên cõi đời này, có cô, người khác có thế nào anh cũng đều không quan tâm.

“Cẩm Địch, bà hà tất phải thế chứ?” Thủ trưởng thở ra một hơi thật dài.

“Tôi có lỗi gì? Tôi nghĩ như vậy không đúng sao? Sự tồn tại của nó vẫn luôn nhắc nhở tôi về nỗi đau mà ông và người đàn ông kia đã gây ra cho tôi đấy!” Nói đến đây, bà Vệ bỗng chuyển hướng sang Phương Viện Viện: “Còn cả nó nữa!”

Phương Viện Viện bị ánh mắt của bà ta dọa đến mức phải lui lại một bước.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tất cả đều nhìn về phía Thủ trưởng ban chấp hành.

Thủ trưởng nắm chặt đấm tay, rồi lại buông ra.

“Tôi biết, chuyện năm đó là lỗi của tôi, là tôi đã làm sai, sai một bước là cứ thế sai mãi. Nếu hôm nay tất cả đều ở nơi này thì ngồi xuống đi, tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện năm đó.”

Cửa lớn tự động đóng lại, ngăn cách âm thanh ở bên trong.

Lửa ở phòng bếp cũng đã tắt, bây giờ chẳng ai còn tâm tư đâu tiếp tục làm các món ăn vẫn còn dang dở.

Đèn ở phòng khách không quá sáng, mà cũng có thể là do Thủ trưởng cảm thấy tâm trạng của ông ấy lúc này không được tốt. Ông ấy ngồi cùng một chỗ với Phương Viện Viện, Vệ Thường Khuynh ngồi cạnh Tề Tiểu Tô, bà Vệ ngồi một mình, lưng bà ta ưỡn lên thẳng tắp, có cảm giác hơi cứng nhắc, như thể những lời kể tiếp theo đây đối với bà ta là một trận chiến vậy.

Thỉnh thoảng Phương Viện Viện lại lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Vệ Thường Khuynh, gương mặt lại hơi đỏ lên.

Tề Tiểu Tô không hiểu lắm, cô ta đang ngượng ngùng cái gì vậy?

Nhưng cái này không thuộc phạm vi cô cần quan tâm. Cô nhìn lướt qua bà Vệ, trong lòng cảm thấy hơi phẫn nộ. Thân là một người mẹ, khi nhìn thấy con trai trải qua sinh tử nửa năm mới quay về, vậy mà bà Vệ không hề vui mừng chút nào, cũng không nghĩ đến chuyện ân cần hỏi thăm anh ấy một tiếng, cũng không qua ôm lấy anh, cho dù chỉ là một câu “Không có việc gì là tốt rồi” đơn giản như vậy cũng không có nốt.

Thậm chí bà ta còn đang thể hiện rõ ý của câu nói mày không trở về thì tốt hơn trước đó.

Đây thật sự là một người mẹ sao?

Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao Vệ Thiếu soái lại không có tình cảm mấy với người mẹ này, thậm chí, khi anh ấy quay trở về, muốn về nhà phần lớn cũng chỉ vì muốn tìm hiểu nguyên nhân gì mà mình mất đi trí nhớ.

Hai mẹ con này đúng là rất lạnh lùng với nhau.

Cô cảm thấy hơi đau lòng cho Vệ Thường Khuynh, anh ngồi ở trên ghế sô pha, cô bèn ngồi lên tay dựa của ghế, tựa sát vào anh.

Hành động thân mật như vậy lại khiến cho bà Vệ và Phương Viện Viện thấy ngứa mắt.

Bà Vệ chỉ tay vào cô và nói: “Chúng tôi có chuyện muốn nói cũng không tới lượt một người ngoài như cô ở lại nghe, cô ra ngoài đi.”

Ánh mắt Vệ Thường Khuynh trở nên lạnh lẽo, anh lồng những ngón tay vào tay Tề Tiểu Tô rồi giơ lên: “Tốt nhất bà nên biết, cô ấy là vợ của tôi, là người nhà của tôi, bà nói ở đây ai là người ngoài cơ?”

“Vợ của con?” Bà Vệ cười lạnh. “Con ngay tới thân phận của mình còn không có thì kết hôn làm sao được hả?”

Vệ Thường Khuynh ngồi yên, nói: “Chúng tôi đã đính hôn rồi, tôi cũng chỉ cần có cô ấy, như vậy cô ấy chính là vợ của tôi.”

Bà Vệ chuyển hướng sang Phương Viện Viện: “Nực cười, đính hôn? Vậy con có biết hồi nhỏ con cũng đã từng đính hôn rồi không?”

Cái gì?

Chuyện này khiến cả Tề Tiểu Tô lẫn Hệ thống Tiểu Nhất đều hít vào một hơi thật mạnh.

Tiểu Nhất nói: “Xong, xong thật rồi.”

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Anh đã đính hôn từ bé? Mà hình như người đó còn là Phương Viện Viện…

Đây là ý gì?

Chân tướng vẫn còn quá mịt mờ.

Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay Tề Tiểu Tô: “Trước kia có thế nào tôi cũng sẽ không thừa nhận.”

“Cậu, bà Vệ nói thế là có ý gì?” Phương Viện Viện cũng không phải là kẻ ngu ngốc, lúc vừa rồi khi bà Vệ nói đến chuyện đính hôn đều nhìn sang cô ta, cô ta đã nhận ra có cái gì đó nên vội ôm lấy tay Thủ trưởng mà tra hỏi.

“Có ý gì chắc cô còn không biết, người từng cùng Vệ Thường Khuynh trải qua nghi thức đính hôn cổ xưa, chính là cô.” Bà Vệ cười lạnh.

Phương Viện Viện há hốc miệng: “Thảo nào, thảo nào tôi vẫn nhớ việc từ nhỏ cậu vẫn luôn nói đùa với tôi rằng, sau khi tôi lớn lên sẽ được gả cho một người tên là Vệ Thường Khuynh…”

“Đây chỉ là lời nói đùa của năm đó thôi…” Thủ trưởng hơi bối rối.

Bà Vệ ngắt lời ông: “Nói đùa? Đã làm các thủ tục theo nghi lễ cổ, còn thu lễ đính hôn mà gọi là nói đùa à? Lúc trước không phải ông và Vệ Kiêu đều nghĩ muốn che chở cho người đàn bà kia sao? Không phải các ông đều muốn cho con của cô ta thứ tốt nhất đấy à?”

Càng nói càng loạn, Vệ Kiêu là ai, người đàn bà kia là ai và con của bà ấy là ai nữa?

Tề Tiểu Tô cảm thấy trong đầu đang như một đoạn dây rối.

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức giúp cô sắp xếp lại thông tin.

“Vệ Kiêu là tên của bố Thiếu soái. Người phụ nữ kia có phải là mối tình đầu của ông ấy không nhỉ? Ngài Vệ và Thủ trưởng ban chấp hành đều yêu người phụ nữ đó, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên muốn che chở cho con của người kia?”

Hình như cũng có lý.

Thế nhưng mà, chuyện đó thì có liên quan gì với Vệ Thiếu soái?

Vẫn thấy không hiểu lắm.

Vệ Thường Khuynh không lên tiếng, anh vẫn giữ im lặng, chỉ một mực nắm chặt tay Tề Tiểu Tô.

Thủ trưởng thở ra một hơi thật dài, ngả ra đằng sau khẽ dựa vào ghế sô pha.

Dường như ông ấy đang không biết bắt đầu nói từ đâu.

Bà Vệ nhìn Vệ Thường Khuynh và nói: “Con nghe không hiểu đúng không? Để mẹ nói thẳng thế này nhé, con không phải con ruột của mẹ! Con là con trai của Vệ Kiêu và chị gái mẹ!”

Lời nói của bà ta như một tia sét đánh thẳng vào người họ, khiến họ chết đứng.

Ngay cả Vệ Thường Khuynh cũng cảm thấy choáng váng.

Anh không phải là con của bà ấy?

Thảo nào, thảo nào bà ấy vẫn luôn đối xử lạnh lùng với anh như thế!

Như vậy thì có thể giải thích được tất cả rồi.

Hơn nữa chuyện anh có dáng dấp giống bà ấy mấy phần cũng bởi vì bà ấy là dì của anh sao?

Thủ trưởng đưa tay day trán.

Những chuyện xảy ra năm đó, đến giờ khi hồi tưởng lại vẫn khiến ông cảm thấy thật hoang đường.

Bọn họ đã nghĩ gì vào thời điểm đó?

“Bà đừng nói gì nữa, để tôi nói, để tôi nói đi.” Thủ trưởng mệt mỏi lên tiếng.

Hai mươi tám năm trước.

Liên minh có hai người trẻ tuổi cực kì xuất sắc.

Một người là Vệ Kiêu và người còn lại chính là Thủ trưởng ban chấp hành, Phương Tấn.

Có một ngày, bọn họ tình cờ gặp được hai chị em xinh đẹp như hoa, người chị tên là Cẩm Sắt, còn em là Cẩm Địch.

Hai chị em đều vô cùng xinh đẹp, thậm chí họ còn khá giống nhau nữa.

Nhưng không biết vì sao mà cả Vệ Kiêu và Phương Tấn đều cùng yêu cô chị Cẩm Sắt.