Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 985: Liên minh - Chặt cánh tay của cô ta




Thủ trưởng ban chấp hành nhìn bà Vệ nằm dưới đất, lại nhìn sang Tề Tiểu Tô, thở dài.

“Bây giờ phải làm sao?” Ông hỏi.

Tề Tiểu Tô hừ lạnh một tiếng: “Hừm, rất dễ thôi, giao dịch mà bà ta nói cũng không phải không thể, chúng tôi cũng không muốn bà ta ra ngoài ăn nói linh tinh và Thủ trưởng ban chấp hành ngài lúc này càng không muốn công bố quan hệ cha con với Phương Viện Viện, hoặc đem những chuyện trước đây của ông nói ra ngoài.”

Cô dừng lại một chút nói: “Thế nên, chúng ta đều không hi vọng bà ta tiết lộ ra ngoài, vậy cứ để bà ta không có cơ hội ra ngoài nói năng xằng bậy là được.”

“Ý của cô là, nhốt bà ấy lại?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Cái gì gọi là nhốt bà ta chứ, chẳng qua do sức khỏe của bà ta không được tốt, phải ở lại đây tĩnh dưỡng mà thôi!”

Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, đột nhiên cảm thấy tính tình của cô bé này cũng rất thẳng thắn.

Ông còn đang suy nghĩ, Phương Viện Viện đã nói: “Nhưng, không sợ sau khi bà ta tỉnh lại sẽ làm loạn sao?”

“Vậy bà ta cũng phải làm loạn được đã mới tính.” Tề Tiểu Tô nhìn Thủ trưởng ban chấp hành: “Không lẽ Thủ trưởng ban chấp hành cả một chút bản lĩnh này cũng không có sao?”

“Cô Tề hình như rất ghét tôi?” Sau khi Thủ trưởng ban chấp hành hỏi câu này bản thân cũng có chút bất ngờ.

Ông để tâm Tề Tiểu Tô có ghét ông hay không làm gì chứ?

Nhưng, nhìn dáng vẻ Tề Tiểu Tô lạnh lùng nói chuyện với ông như thế, cũng không biết vì sao trong lòng ông lại có chút buồn bực.

Tề Tiểu Tô ha ha một tiếng, hỏi ngược lại: “Ông có thể xem là đồng lõa của Cẩm Địch, sau khi thay bà ta làm những chuyện tổn hại A Khuynh, ông cảm thấy tôi nên thích ông sao?”

Ban đầu gặp mặt, ấn tượng của cô đối với Thủ trưởng ban chấp hành cũng rất tốt, cảm thấy ông ấy khá phong độ, nho nhã, con người cũng bình dị, dễ gần.

Nhưng sau khi nghe thấy nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là khi biết bà Vệ làm những chuyện này với Vệ Thường Khuynh đều được ông giúp đỡ, sao cô còn có thể có hảo cảm với ông được?

Những người này, những người làm hại người đàn ông của cô, cô đều không thể thích được.

“Tôi vốn không giúp bà ta.” Thủ trưởng ban chấp hành cũng không biết bản thân sao lại phải giải thích, nhưng, ông thật sự không muốn Tề Tiểu Tô ghét mình, bản thân ông cũng không nhận ra, “Bà ta nói Thường Khuynh...”

“Lúc đó tôi vốn không biết, sau khi biết đã lập tức cho người đến lấy về, do tôi phái người bảo quản, vốn không đưa cho bà ta, chính vì sợ bà ta thật sự làm ra mấy chuyện này.”

Không nhắc chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt của Vệ Thường Khuynh liền thay đổi.

Đúng là đáng chết!

“Lúc đó, là ai ra tay?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này.

Tề Tiểu Tô cũng muốn biết.

Là ai đã ra tay.

Ai ra tay, cô sẽ đến chặt gãy tay người đó.

Người đó có phải là Hình Vũ Tuệ hiện đang là chủ quản cao cấp ở phòng quản lý Thiên Vực không?

Phương Viện Viện dường như cũng nghe ra ý nghĩa thật sự của vấn đề này, bỗng cô ta xấu hổ đỏ mặt.

Trời ạ, tưởng tượng ra khung cảnh đó, mặt của cô ta liền nóng bừng lên. Hơn nữa, cô ta cũng có chút đố kỵ với người đã ra tay. Rốt cuộc là ai chứ?

Thủ trưởng ban chấp hành trước nay chưa từng cảm thấy lúng túng như vậy.

“Lúc đó người phụ trách thôi miên cậu là bác sĩ Hình, có lẽ cậu ở Thiên Vực cũng từng gặp bà ta. Từ sau chuyện đó, tôi đã tìm cơ hội điều bà ta ra khỏi bệnh viện Trung ương.”

“Hình Vũ Tuệ?”

Cái tên này thốt ra từ miệng Tề Tiểu Tô, khiến Thủ trưởng ban chấp hành đột nhiên cảm thấy xung quanh sát khí đằng đằng.

“Là bà ta. Nhưng, chuyện đó...” Ông lúng túng sờ mũi, nói: “Lấy cái đó bây giờ không cần đích thân ra tay, chỉ cần tiêm một mũi, sau đó thu vào ống nghiệm là được...”

Vậy cũng có người đã cởi quần của anh!

Đm!

Tề Tiểu Tô vẫn đằng đằng sát khí, cô quay đầu nhìn Vệ Thường Khuynh: “Nếu em chặt cánh tay của Hình Vũ Tuệ, anh có cảm thấy em quá bạo lực không?”

Vệ Thiếu soái vốn buồn bực đến mức muốn xách súng đi giết người nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông bé nhỏ này của cô, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, sự khó chịu và buồn bực trong lòng cũng tan đi không ít. Anh giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô, lắc đầu nói: “Không, anh thích vợ yêu như vậy.”

Còn Tề Tiểu Tô sau khi nhìn thấy sự u ám trong mắt anh dần tan đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Thường Khuynh là một người đàn ông khá kiêu ngạo.

Để anh biết bản thân trước đây từng bị người khác hãm hại như vậy, đối với anh mà nói đây thật sự là một sự sỉ nhục cực lớn.

Cô không muốn để chuyện này lại trong lòng anh, trở thành gút mắc không thể tháo giải.

Bản thân cô tuy để ý, nhưng cũng may Thủ trưởng ban chấp hành thật sự đã không đưa thứ đó cho bà Vệ, bằng không, nếu Mạt Na thật sự mang thai đứa con của Vệ Thường Khuynh, lúc đó cô chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.

Nghĩ thế, đối với Thủ trưởng ban chấp hành, cô ít nhiều vẫn có chút cảm kích.

“Thứ đó đang ở đâu?” Cô trực tiếp nhìn Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.

Phương Viện Viện đã thật sự không vui rồi: “Tề Vân Diên, tốt nhất cô nên làm rõ bản thân đang nói chuyện với ai, đừng nói tôn trọng, ít nhất cô cũng phải khách khí một chút. Còn nữa, thứ đó...” Nói đến đây cô ta hơi liếc sang Vệ Thường Khuynh: “Cũng không đến lượt...”

Lời của cô ta còn chưa nói xong, Tề Tiểu Tô đã siết chặt nắm đấm, giơ nhẹ trước mặt cô ta, sau đó quét mắt nhìn bà Vệ còn đang nằm trên đất.

Ý tứ đó không cần nói cũng hiểu.

Ai nói chuyện nên khách khí một chút?

Cô đến cả dì kiêm mẹ nuôi của Vệ Thường Khuynh cũng có thể đánh một phát ngất luôn như vậy, đừng nói là Phương Viện Viện.

Sắc mặt Phương Viện Viện hơi trắng bệch.

Không biết vì sao, Thủ trưởng ban chấp hành nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của một người phụ nữ.

Ban đầu, ông cũng cảm thấy cô rất dịu dàng hiền thục, tiểu thư khuê các, mãi cho đến một ngày ông cùng chồng của cô ấy uống say trở về, cô ấy vô cùng tức giận, vung vung nắm đấm với họ, vừa hung hăng vừa có chút uy hiếp nói “Lần sau còn uống say như vậy, em sẽ không tha cho các anh đâu!”

Dáng vẻ vừa rồi của Tề Tiểu Tô, tình cờ rất giống dáng vẻ của cô ấy lúc đó.

Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, càng nhìn càng cảm thấy cô và “bà ấy” có mấy phần giống nhau.

Có lẽ vì kiểu tóc khác biệt khá lớn nên trước đây ông không phát hiện ra. Nhưng bây giờ sau khi tưởng tượng dáng vẻ cô với mái tóc dài, ông cảm thấy càng giống.

Ông không kìm được tự mình cười khổ.

Nếu ông nói, sau khi phạm phải sai lầm đó ông mới phát hiện bản thân đã yêu vợ của anh em mình, có làm họ cảm thấy ông càng đê hèn hơn không?

Thế nên, cả đời này ông cũng không tiếp cận người phụ nữ nào khác, không yêu ai, không lấy vợ, giữa cuộc sống phồn hoa nhiều cám dỗ này, trước sau ông vẫn cô đơn một mình.

Vì suốt cả đời ông đã yêu hai người phụ nữ, một người cầu mà không được, còn gián tiếp hại cô ấy, khiến cô ấy cô đơn cả đời, đau buồn đến chết.

Một người còn lại, ông gặp gỡ quá muộn, cũng đã thật sự làm hại cô ấy, đối với cô ấy và chồng cô ấy đều là không thể tha thứ.

Tuy có lẽ họ vẫn không biết chuyện này.

Nhưng, ông đưa con gái của họ đi, đối với họ mà nói có thể cũng là một đả kích rất lớn.

Nhưng lúc đó ông cũng chỉ có thể làm thế.

Cô ấy và chồng đều còn rất trẻ, họ có thể có thêm đứa thứ hai, thứ ba, hay rất nhiều đứa khác.

Ông cũng không thể để giọt máu của mình trở thành quả bom giữa hai người họ, lỡ như một ngày nào đó tra ra, đó không phải là con gái của họ, vậy hạnh phúc của cô ấy không phải sẽ bị hủy hết sao.

Ông không thể làm thế.

Ông đã nợ họ quá nhiều.

Kiếp này đã không thể bù đắp.

“Bố, bố xem cô ta!” Phương Viện Viện bị nắm đấm này của Tề Tiểu Tô uy hiếp, quả nhiên không dám nói gì nữa, cô ta ôm chặt cánh tay của Thủ trưởng ban chấp hành, nấp vào sau lưng ông.