Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 41: Thiếu soái




“Thiếu soái, đây là cô gái do bản Hệ thống tìm ra, có vẻ phù hợp nhất với tiêu chuẩn về người vợ của ngài!”

Giọng nói từ tính kia khẽ cười giễu cợt, “Cậu chỉ là một Hệ thống, làm sao biết được thế nào mới là phù hợp nhất với tiêu chuẩn về vợ của tôi?”

“Tất nhiên là biết rồi, việc này tôi đã trải qua rất nhiều lần phân tích dữ liệu mới có đấy.”

“Nếu như cô ấy không chịu thì cũng đừng miễn cưỡng.” Thiếu soái nhẹ nhàng nói.

“Không được, Thiếu soái, năng lượng dự trữ bên cạnh ngài không còn nhiều đâu, cùng lắm cũng chỉ có thể chống đỡ thêm được ba năm nữa mà thôi. Nếu bây giờ lại bắt đầu chọn người mới, bản Hệ thống lo là sẽ không kịp.” Hệ thống Tiểu Nhất tỏ ra rất lo lắng.

Bên kia im lặng mất một lúc, sau đó giọng nói trầm thấp của Thiếu soái mới vang lên: “Nếu đã như vậy, cậu chỉ có thể dùng tình cảm của loài người để làm cô ấy cảm động thôi.”

“Tình cảm của loài người? Thứ đó bản Hệ thống lại không thu thập được nhiều, có lẽ không thể nào biểu đạt chính xác được. Thiếu soái, ngài có thể ra tay không?”

Tuy Tề Tiểu Tô đã quyết tâm phải từ bỏ Hệ thống Tiểu Nhất nhưng cô cũng thật sự cần đến tiền, cho nên dự định đi cùng cậu út vào trong núi tìm phôi đá trước đó không có gì thay đổi.

Nếu đã vào trong núi thì nhất định phải mua một số thứ như balo chống nước, chống thấm, giày leo núi, quần áo, đèn pin, còn một vài loại thuốc chống côn trùng nữa, tốt nhất là có thể mua thêm một chút đồ phòng thân.

Sau khi mua vòng tay, cô chỉ còn lại hai nghìn tệ, lại bỏ tiền ra mua hết mấy thứ kia nữa nên giờ trên người chỉ còn lại bảy tám trăm tệ. Bảy tám trăm tệ mà muốn chuyển từ nơi cô ở đến chung cư Trường Ninh căn bản là điều không thể. Vừa nghĩ đến việc vẫn phải quay về nhà chú hai, tâm trạng cô lại có hơi cáu kỉnh.

Dạo phố mua đồ xong, cô vội vàng trở về Tô gia.

Ông ngoại Tô nhìn thấy cô tay xách nách mang thì ngơ ngác một lúc, mãi sau hình như mới nhớ ra điều gì, đi vòng quanh rồi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tô, cháu chuẩn bị mấy thứ này không phải là muốn vào núi cùng cậu út cháu thật đấy chứ?”

Trước khi Tề Tiểu Tô về thì Tô Vận Đạt đã về tới nhà rồi. Hôm nay anh ta đến siêu thị xin nghỉ phép, nhưng vừa nghe đến xin nghỉ hẳn một tháng, giám đốc đã từ chối thẳng thừng, vậy nên Tô Vận Đạt liền xin nghỉ việc luôn. Vốn dĩ anh ta cũng đã muốn nghỉ việc rồi nhưng vì hôm qua lại đồng ý với bố là chỉ qua xin nghỉ phép trước mà thôi.

Hà Mỹ Tú đương nhiên vẫn tiếp tục đi làm, nếu không cả hai vợ chồng đều không có thu nhập thì gay to. Cho nên lúc này chỉ có một mình Tô Vận Đạt trở về, lúc về còn mang theo một đống đồ giống Tề Tiểu Tô, thế nên ông ngoại Tô mới hỏi như vậy.

Tề Tiểu Tô đã quyết định đi nên tất nhiên cũng đã nghĩ kĩ những lời cần nói để thuyết phục ông ngoại.

“Vâng, ông ngoại, cháu muốn đi cùng cậu út.”

“Sao có thể thế được? Cháu là con gái, ở đó nguy hiểm biết chừng nào? Nghe nói dãy núi đó hoàn toàn chưa được khai phá, trước đây, những người dân trong thị trấn và cả những người dân sống gần đó đều lên núi khai hoang, nghe nói còn có cả săn bắn, đừng nói đến những loại dã thú khác, mà ngay cả mấy loại côn trùng cũng không hề ít!” Ông ngoại Tô kiên quyết phản đối, vả lại, ông còn thấy dự định của Tề Tiểu Tô là việc không thể tưởng tượng nổi, “Không an toàn!”

Chẳng trách được ông ngoại Tô phản đối, Tề Tiểu Tô lúc nào cũng gầy gò ốm yếu, hôm qua vẫn còn sốt cao. Môi trường trong núi khắc nghiệt như vậy, cộng thêm đám người đi cùng Tô Vận Đạt đều không biết là người như thế nào, cháu ngoại ông xinh đẹp thế này, lỡ xảy ra chuyện gì thì thực sự kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa.

“Ông ngoại, chẳng phải cháu đánh nhau đánh thắng người ta đấy sao?”

Tề Tiểu Tô vừa nói dứt câu này thì gương mặt ông ngoại Tô lại hiện lên vẻ áy náy. Không phải Tề Tiểu Tô muốn lấy chuyện này ra để khiến ông ngoại áy náy, đau lòng, cô chỉ muốn ông biết là thực ra bản thân cô không hề yếu đuối như ông tưởng tượng.

“Còn nữa, cháu còn mua rất nhiều đồ rồi đây này.” Tề Tiểu Tô lấy những thứ mình vừa mua ra, “Ông xem, bình xịt cay, dùi cui điện, dao găm, thuốc diệt côn trùng, thuốc trị rắn cắn, còn các loại dầu gió nữa.”

“Khì khì.” Tô Vận Đạt từ trên lầu đi xuống, không kìm nổi mà bật cười.

“Tiểu Tô, cháu thật sự vẫn muốn đi cùng cậu à?”

“Vâng, cậu út à, nếu cậu không cho cháu đi cùng, cháu cũng có thể tự đi một mình.” Tề Tiểu Tô hất đầu cười, đừng đùa, dù gì cô cũng là thiếu nữ hai mươi ba tuổi đầu, làm gì đến mức sợ vào núi.

Nói gì đi chăng nữa, cả đời này nếu cô còn không chịu kiếm tiền mà cứ tiếp tục dựa dẫm vào chú hai, vậy thì chỉ có thể chờ đợi trở về vết xe của kiếp trước thôi. Hơn nữa, Hệ thống Tiểu Nhất đã từng nói cô phải cường hóa, cô cũng nhận thức được sự yếu ớt của bản thân. Chỉ đơn thuần chăm chỉ học hành ở trường sẽ chẳng có tác dụng gì, cô cũng muốn rèn luyện bản thân, nâng cao thể chất, cứ coi như lần này là chuyến leo núi đi, nếu thực sự thu hoạch được gì đó thì sẽ vẹn cả đôi đường.

Hai bố con Tô gia nghe vậy thì thấy rất sợ hãi, lỡ như cô thật sự chạy trốn một mình thì biết làm sao?

“Nếu cháu thật sự muốn đi thì ông ngoại sẽ đi cùng cháu!” Cuối cùng, ông ngoại Tô vỗ bàn một cái. Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt đều sững sờ.

Tối hôm đó, Tề Tiểu Tô nằm trên giường, tay vân vê chiếc ví mình mới mua hôm nay, bên trong chỉ còn vài tờ tiền mỏng dính. Buổi chiều, sau khi ông ngoại kiên quyết nói muốn đi cùng bọn họ vào núi liền gọi điện cho Tề Tông Bình, nói với ông ta rằng Tiểu Tô sẽ ở đây thêm vài ngày nữa, Tề Tông Bình lập tức đồng ý, còn nói lần sau sẽ đến đón Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô đoán thím hai Trần Đông vẫn chưa phát hiện cô đã lấy trộm chứng minh thư nhân dân, nếu không bà ta sớm đã làm ầm ĩ lên rồi. Hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết cô đã biết đến sự tồn tại của căn hộ ở chung cư Trường Ninh, vậy thì cứ để bọn họ tiếp tục giấc mơ đẹp đẽ của họ đi.

Từ chiều đến giờ, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không hề nói một câu nào, Tề Tiểu Tô vừa cảm thấy có chút kì lạ, vừa như nắm bắt được điều gì. Theo lý mà nói, Hệ thống vừa hấp thụ năng lượng, ừm, tốn năm vạn của cô mà, đáng lẽ ra phải nói rất nhiều mới đúng, có phải trong chuyện này còn có vấn đề gì mà cô không biết không?

Cô đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

“Tề Tiểu Tô.”

Ai đấy?

Tề Tiểu Tô sợ hết hồn, suýt nữa bắn ra khỏi giường. Cô ôm chăn nhìn quanh căn phòng, yên lặng, ngoại trừ cô, không hề có bất kì một ai.

Chẳng lẽ là nằm mơ?

“Cô Tề Tiểu Tô.” Giọng nói đó lại vang lên.

Lần này, Tề Tiểu Tô nghe thấy rất rõ ràng, đó là giọng nói từ tính rất dễ nghe của một chàng trai trẻ, ngắt âm gọn gàng, không hề bị chút âm đuôi ẽo ợt không dứt khoát nào cả.

“Anh là ai?”

“Cho phép tôi được tự giới thiệu bản thân, tôi là Vệ Thường Khuynh, Thiếu soái quân Bảo hộ Liên minh của Liên minh các hành tinh Hoa Hạ thế kỉ hai mươi hai, cũng là chủ nhân của Hệ thống No.1.”

Tề Tiểu Tô kinh ngạc.

Hệ thống Tiểu Nhất luôn miệng nhắc đến chủ nhân của nó, nhưng cô vẫn luôn cho rằng chủ nhân của nó đã gặp phải chuyện gì nên đã rời xa nó, hoàn toàn không thể ngờ đến anh ta lại có thể nói chuyện với cô giống như Hệ thống.

Chờ chút!

Hệ thống Tiểu Nhất đang ở trong đầu cô, vậy thì Vệ Thường Khuynh này đang ở đâu? Chết tiệt, đừng nói với cô, trong người cô vẫn còn có một người đàn ông nhé!