Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1 - Chương 20




Ở Nghênh Tiên Các một tuần là có một ngày nghỉ ngơi, ngày đó mọi người có thể xuống núi, cũng có thể vào Tàng Thư Các đọc điển tịch bên trong hoặc là đến trường luyện võ tu hành. Lăng Hạ quyết định buổi trưa đi thăm Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ một chút, buổi chiều trở lại đi tìm thú tuyết viêm.

Sáng tinh mơ Lăng Hạ phải đi rồi, trên đường gặp không ít đệ tử cấp cao uy phong lẫm lẫm cởi ma thú, trong lòng không khỏi hâm mộ, quyết định sau này nhất định cũng phải tìm một con thuộc về mình.

Rất nhanh đến núi Khô Mộc, những đệ tử cấp thấp ở chỗ này bị đối xử rất lạnh nhạt, hắn cũng không lắm để ý, nho nhã lễ độ hỏi thăm nơi ở của Ngự Chi Tuyệt, kết quả Ngự Chi Tuyệt lại không ở đây.

Một nam đệ tử liếc nhìn quần áo màu xanh đậm trên người của hắn, mang theo vài phần lạnh lùng nói: “Thập bát sư đệ, thập cửu sư đệ hẳn là ở trường luyện võ, mấy ngày nay bọn họ không về cũng là chuyện thường, ngươi không cần chờ đâu.”

Ngự Chi Tuyệt chính là thập bát đệ tử của Phong Thúc Minh, mà Tống Tiểu Hổ lại đứng hàng thứ 19.

Lăng Hạ có chút thất vọng, nhưng trường luyện võ núi Khô Mộc không phải là nơi đệ tử cấp thấp như bọn họ có thể bước vào. Hắn nghĩ nghĩ, hỏi mượn giấy bút đệ tử này, vẽ mặt cười, lại xiêu xiêu vẹo vẹo viết phía trên: “Lần sau ta trở lại thăm các đệ, lúc tu hành nhớ giữ gìn thân thể.”

Hắn nhét tờ giấy vừa viết vào khe cửa, lại thấy Tống Tiểu Hổ mồ hôi nhỏ giọt trở lại, xa xa thấy hắn liền cười lộ hai má lúm đồng tiền, trung khí mười phần hô: “Lăng đại ca!”

Tống Tiểu Hổ hưng phấn khoa tay múa chân nói tình trạng của nó gần đây, ví dụ như nó học xong cái gì, sau đó lại kéo Lăng Hạ đi tìm Ngự Chi Tuyệt. Lăng Hạ bị nó kéo không tự chủ đi về phía trước, trong lòng giật mình, mấy ngày không gặp Tống Tiểu Hổ vậy mà mạnh hơn trước nhiều như vậy!

Rất nhanh đến trường luyện võ, Lăng Hạ ngăn Tống Tiểu Hổ lại, cẩn thận quan sát Ngự Chi Truyệt đang chuyên tâm dồn chí tu tập kiếm pháp trong trường. Tuổi này thích hợp nhất để luyện thể thuật cùng kiếm pháp, những thứ khác ví dụ như năng lượng nguyên tố cùng lực tinh thần tu hành sau sẽ tốt hơn.

Tống Tiểu Hổ nhỏ giọng mang theo mấy phần lo lắng nói: “Mấy ngày trước A Tuyệt rời đi trong thời gian tu hành sư phụ quy định, cũng không nói mình đi đâu. Sư phụ phạt cậu ấy trong vòng bảy ngày phải học xong một bộ kiếm thuật, đệ nghe sư huynh nói, năm đó hắn luyện ba tháng mới nắm được.”

Lăng Hạ sững sờ, đây là vì mình sao? Hắn nhìn kỹ Ngự Chi Tuyệt trong trường, đứa nhỏ này quật cường mím môi thật chặt, ánh mắt chuyên chú, cầm trong tay một thanh linh mộc kiếm. Nó luyện bộ kiếm pháp kia đến cùng một tư thế liền dừng lại, liên tiếp nhiều lần, hiển nhiên là gặp phải khó khăn ở chỗ đó.

Kiếm ngườitu hànhphải làm từ linh thạch do tự tay mình lấy được, lúc luyện xong phải dùng máu tươi của mình rót lực tinh thần vào mới có thể làm kiếm nhận chủ. Trước đó, người tu hành đều dùng linh mộc kiếm thay thế.

Ngự Chi Tuyệt chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng nhớ lại cái chiêu thức kiếm. Bộ kiếm pháp kia từng chiêu từng thức nó đều ghi nhớ trong lòng, nhưng luyện vô số lần, làm như thế nào cũng không được, trong lòng không khỏi phiền muộn, trước đó Phong Thúc Minh cũng chỉ làm cho xem một lần mà thôi. . . . . .

Hai chiêu nhìn như không thể cùng suất ra liên tiếp này nên làm thế nào liền đây?

Ngự Chi Tuyệt nhớ lại động tác của Phong Thúc Minh, giật mình, đem liền dùng năng lượng hệ nước xuất một chiêu. Mũi kiếm run lên, thân kiếm cực dẻo cong thành một vòng tròn vừa vặn, bản thân nó cũng thuận lợi lật người một cái, tự nhiên đem bổ khối đá rắn trước người ra làm hai, tiếp đó xoay người một cái đẹp mắt thuận lợi thu kiếm vào vỏ.

Lăng Hạ không khỏi nhẹ giọng kêu một tiếng: “Hay!”

Tống Tiểu Hổ ngạc nhiên há to miệng, lẩm bẩm nói: “A Tuyệt thật là lợi hại! Lăng đại ca, không được, bộ kiếm pháp kia một chiêu đệ cũng chưa luyện, đệ cũng phải đi luyện mới được!” Nó nói xong, không chút do dự đi vào trường, trong lòng không có việc gì khác ngoài luyện tập kiếm pháp.

“. . . . . .” Lăng Hạ cười lắc lắc đầu, hai đứa bé này quật cường như nhau, thật đúng là đối thủ trời sinh.

Vừa rồi Ngự Chi Tuyệt nghe giọng của hắn, từ từ hướng tới bên này, chỉ là ánh mắt lại nhìn sang bên kia. Có thể là vì mới vận động nên mặt hơi đỏ không được tự nhiên.

Lăng Hạ nhìn nó cười nói: “A Tuyệt, kiếm pháp vừa rồi rất đẹp.”

Ngự Chi Tuyệt liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoảnh đi, dáng vẻ giống như không để ý chút nào, dùng khăn tay trắng lau mồ hôi trán, chỉ là lỗ tai lại từ từ đỏ lên, hơi gấp rút nói: “Đây tính là gì? Quá đơn giản!”

“Ừ! Ta biết đệ lợi hại nhất!” Lăng Hạ không keo kiệt chút nào ca ngợi nhiều hơn, Phong Thúc Minh giáo dục nghiêm khắc, trẻ con mà, phải khen ngợi nhiều mới phải, chèn ép quá tính tình sẽ có chỗ thiếu hụt.

Quả nhiên, lúc hắn khen ngợi, mặt Ngự Chi Tuyệt càng lúc càng đỏ, mặc dù nhịn không cười lại tỏ rõ nó rất vui vẻ.

Sắc mặt Ngự Chi Tuyệt dần dần khôi phục như thường, dò xét cẩn thận thân thể Lăng Hạ: “Thương thế của ngươi đã khỏi chưa? Sao hôm nay lại tới?”

“. . . . . . Đương nhiên tốt rồi.” Lăng Hạ cảm thấy chuyện mất mặt lần này có thể sẽ trở thành vết nhơ trọn đời của mình rồi, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không phải A Tuyệt nhớ rõ chuyện ta không tới thăm đệ sao? Ta rảnh đương nhiên chạy nhanh tới.”

Mặt Ngự Chi Tuyệt nhất thời lại hiện ra một tầng hồng mỏng, mang theo mấy phần kỳ cục phủ nhận nói: “Ta nói nhớ rõ chuyện ngươi không đến thăm ta khi nào?”

Lăng Hạ nhìn bộ dáng nó giấu đầu hở đuôi, rất muốn trêu chọc tiếp, lại sợ chọc giận nó thật nên liền dời đề tài. Hai người đứng hàn huyên một hồi lâu, thẳng tới giữa trưa Lăng Hạ mới rời khỏi.

Lăng Hạ dựa vào trí nhớ tìm được nơi nướng cá lần trước, len lén nhóm lửa lần nữa.

Ma thú tuyết viêm hệ lửa chắc là thích ăn cá, mặc dù thoạt nhìn rất non, trên thực tế lại hết sức nguy hiểm. Bởi vì tuyết viêm và Tống Tiểu Hổ có cùng thuộc tính năng lượng nguyên tố cho nên có một loại thân cận tự nhiên. Nhưng kết quả lần đầu kiểm tra đo lường thân thể thì bên trong thân thể Lăng Hạ không có năng lượng nguyên tố thuần chính rõ ràng, cho nên tuyết viêm này rốt cuộc có thể hay xuất hiện lần nữa hay không cũng rất khó nói.

Lăng Hạ đặc biệt lấy chút gia vị mang theo bên người, giết hai con cá móc nội tạng rửa sạch, lại đem các loại gia vị vẽ loạn đều đều, nướng cá tới thơm nức xông vào mũi dẫn tuyết viêm đến.

Ma thú bậc bảy cảnh giác cực kỳ cao, mặc dù tuyết viêm không thuộc hình ma thú công kích, nhưng nó chỉ đến gần vật quen thuộc được xác nhận an toàn, người xa lạ bắp thịt căng thẳng, hô hấp dồn dập, thậm chí là một ánh mắt cũng rất có thể khiến nó cảnh giác.

Cho nên Lăng Hạ phải cố gắng nghĩ đến chuyện nhẹ nhỏm sung sướng buông lỏng mình một chút, cũng dần dần xem nơi này là nơi cắm trại, miệng ngậm cọng cỏ ngâm nga, mang theo vài phần hưởng thụ chống cằm nửa nằm trên bụi cỏ nướng cá.

Mùi cá thơm từ từ tỏa bốn phía, Lăng Hạ không trông cậy mình có thể dẫn tuyết viêm tới, cho nên cũng từ từ ăn, vừa ăn vừa đảo cá.

Đợi đến lúc hắn ăn xong con thứ hai còn dư lại một con cuối cùng, trên đỉnh cây hình như có động tĩnh. Lăng Hạ rất tự nhiên ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy một cái đuôi tuyết trắng lắc qua lắc lại, hắn nhịn không được cười nhẹ một chút.

Cặp mắt to màu hổ phách của tuyết viêm nhìn chằm chằm con cá trong tay hắn, hai lỗ tai lay động, hai móng trước trắng như tuyết chộp chộp tàng cây, hiển nhiên là tâm ngứa khó gãi.

Lăng Hạ rất rộng rãi đem một con cá cuối cùng đưa tới không trung: “Cho ngươi.”

Lập tức, trước mắt một tia sáng trắng thoáng qua, tay Lăng Hạ chợt nhẹ. Hắn ngẩng đầu lên, miệng tuyết viêm đang ngậm chặt con cá kia. Nó là ma thú hệ lửa nên không sợ nóng, dùng hai móng trước ôm lấy thịt nóng bốc khói ăn đến ngon lành, thậm chí xương cũng nhai nuốt xuống, cái đuôi phía sau cứ lắc qua lắc lại, hiển nhiên là hết sức vừa lòng.

Lăng Hạ cười một tiếng đứng dậy, tuyết viêm lập tức cảnh giác đặt móng trước trước người. Lăng Hạ cũng không quản nó, tự động đi tới bờ sông nhảy xuống, tiếp theo ở trong nước bắt cá. Hắn biết, tuyết viêm rất kiêu ngạo, ngươi càng quan tâm đến gần nó nó ngược lại lui về phía sau, nhưng càng không để ý tới nó, nó ngược lại càng đến gần.

Hắn rất nhanh bắt được hai con cá, dùng đao nhỏ tỉ mỉ rửa sạch, đem các loại gia vị xoa đều lên. Lúc hắn chuẩn bị bôi tiêu lên, một cái móng vuốt đưa qua, rất dứt khoát quăng gói gia vị đó qua một bên. Lăng Hạ không kịp chuẩn bị, bột tiêu lập tức vẩy hết xuống đất.

Lăng Hạ có chút kinh ngạc nhìn qua, tuyết viêm liền nhe hai cái răng nanh nho nhỏ lui về phía sau hai bước, nhưng trong mắt lại mơ hồ tràn đầy ảo não phạm lỗi. Hắn liền vui vẻ, sắc mặt bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục không biến sắc rắc những gia vị khác lên.

Thấy vậy, tuyết viêm chắc không thích vị tiêu. . . . . .

Tuyết viêm cảnh giác nửa ngày, thấy Lăng Hạ không thèm nhìn mình, có vẻ không vui thu móng vuốt ngồi lại, vừa liếm mùi thơm lưu lại phía trên vừa nhìn chằm chằm con cá sống trong tay Lăng Hạ chảy nước miếng. Nó thật sự thích cá nướng chín, nhưng chủ nhân nó quá lười biếng, tài nấu nướng cũng kém, lại không để nó xuống núi, năm xưa nó đi xuống ăn trộm còn bị hung hăng trừng phạt một phen, cũng không biết bao lâu chưa được ăn ngon rồi. . . . . .

Lăng Hạ xâu cá vào nhánh cây, xoay người trở lại bên đống lửa ngồi thẳng, tỉ mỉ lật nướng cá trong tay.

Mùi thơm dần dần xông ra, tuyết viêm giương mắt nhìn, nhanh chóng xoay quanh, giữ nước miếng còn kém giống như chó con ẳng ẳng kêu hai tiếng. Lăng Hạ mới vừa ý bảo đã nướng chín, tuyết viêm lập tức vọt tới, miệng chính xác ngậm cá nướng rơi trên mặt đất, ba năm liền nuốt hết vào bụng, Lăng Hạ sợ hết hồn.

Hắn lập tức nghĩ, sức ăn của ma thú không phải nhìn thân thể lớn nhỏ, nếu tuyết viêm muốn, một lần có thể ăn thức ăn vượt quá thể trọng của nó gấp mấy lần cũng không thành vấn đề.

Đợi đến khi tuyết viêm ăn xong hai con cá, Lăng Hạ bắt đầu dọn dẹp đống lửa chuẩn bị xuống núi. Bây giờ sắc trời không còn sớm, hơn nữa hắn cũng không thấy tuyết viêm này có thể tiếp nhận mình ngay, luôn phải tiến hành theo tuần tự mới tốt.

Tuyết viêm thấy hắn dập lửa, lập tức lộ ra vẻ mặt bất mãn, phun đầu cá trong miệng qua một bên, con ngươi tròn màu hổ phách híp thành một đường nguy hiểm khiếp người.

“Ngày mai, ngày mai ta mang thức ăn tới cho nguơi.” Trong lòng Lăng Hạ run lên, nhưng trên mặt rất nhanh mỉm cười, dùng sức chỉ chỉ chân núi, “Ngày mai mang cho ngươi thứ khác.”

Con ngươi tuyết viêm liền biến lại hình tròn dễ thương, hiển nhiên là nghe hiểu. Nó nhìn kỹ mặt của Lăng Hạ một chút, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên tàng cây, đuôi vung lên rất nhanh biến mất không thấy.

Lăng Hạ trở về tới phòng bếp hỏi trước, hắn rất hòa đồng quen thuộc với mấy người nơi này. Đầu bếp chính là người bình thường, vì Lăng Hạ không giống đệ tử khác ở trước mặt hắn kiêu ngạo ương ngạnh, luôn dễ tính nên hắn rất có hảo cảm với Lăng Hạ.

Mấy ngày nay bên trên vì muốn biểu hiện mình đối săn sóc quan tâm đệ tử mới nên phát trước tiền lương tháng thứ nhất. Lăng Hạ len lén đem mấy đồng tiền năng lượng kín đáo đưa cho đầu bếp, nhỏ giọng nói: “Đại thúc, ngày mai lúc mua thức ăn làm phiền thúc mang cho ta con gà nướng.”

Đại thúc đầu bếp lập tức hào phóng đồng ý, đây coi là việc khó gì? Cũng thường có đệ tử nhờ hắn mang này mang nọ, hắn ở đây ngây ngô mấy năm chưa gặp qua đứa bé nào ôn văn lễ độ như vậy đâu!

Đến trưa, đại thúc đầu bếp quả nhiên mang về cho Lăng Hạ một con gà quay nổi danh trong thành, hương thơm xông vào mũi, còn dùng lá sen bao bọc. Lăng Hạ giấu nó trong phòng, buổi chiều làm xong việc liền mang theo lên núi.

Đến địa điểm quen thuộc, hắn cởi lá sen ra, mùi thơm mê người rất nhanh tán ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: xin mọi người còn thông cảm, bây giờ tiểu công vẫn sẽ đỏ mặt, bởi vì hắn mới mười tuổi còn là một đứa bé có chút trưởng thành sớm, chỉ là, rất nhanh sẽ trưởng thành ( biến đen? ) từ từ thôi~(≧▽≦)/~.