Kê Kê Phu Phu ABO

Chương 3




[15]

Sau khi Đại Kế được đón đi không bao lâu, đại ca sỏa B đã tiêm thuốc điều tiết trở về từ lớp huấn luyện, không không, bây giờ hẳn phải kê “đại ca sỏa A” rồi.

Thấy ảnh học thành trở về, lấy tôi con gà trống Omega này dẫn đầu, rồi thêm bầy gà Beta khác trên mỏm núi này, chúng tôi lần lượt xếp thành hàng dài, cùng nhau hô thật lớn: “Chào đại ca sỏa A! Hoan nghênh về nhà!”

Ảnh mặt đầy phiền muộn: “Bầy gà ngốc, gọi anh là ‘Anh A Tiêu Sái’!”

Bầy gà ngốc lấy tôi dẫn đầu: “……”

Ò, anh vui là được òi.

Thế là, trong tiếng hoan nghênh nhiệt liệt của chúng tôi, anh A tiêu sái đã về nhà, trên mặt chủ nhân cũng lộ ra nụ cười lâu ngày không thấy.

Nhưng không lâu sau, một đêm nọ tôi nghe được tiếng thở dài truyền ra từ phòng chủ nhân, cũng trong vô ý nghe được đối thoại giữa chủ nhân và anh A tiêu sái, hóa ra hết thảy đều là biểu hiện giả tạo.

Trên thực tế, anh A tiêu sái là tốt nghiệp sớm từ lớp huấn luyện, bởi vì tư chất có hạn, nếu như muốn tiến thêm một bước vào chuyên môn, lại phải tốn học phí đáng kể, hơn nữa còn phải thử tiêm vào thuốc điều tiết mới.

Cái thứ ấy không ổn định còn rất nguy hiểm, chủ nhân không đồng ý, cũng không muốn anh A tiêu sái tiếp tục ở lại cái lớp học lừa tiền kia nữa, nên sớm để ảnh trở về.

Trước mắt anh A tiêu sái xem như là bán thành phẩm cải tạo, về phần đến cùng có thành công hay không? Còn phải xem anh có thể làm cho gà Omega hay gà Beta mang bầu hay không, thật sự mang bầu sinh ra gà con đời sau có gen tốt.

Nhưng bởi vì ảnh là gà Alpha do cải tạo mà ra, hơn nữa không thể bảo đảm tỉ lệ thành công, bầy gà Omega khác đều rất sợ hãi, ngay cả đám gà Beta cũng có kiêng dè, chỉ sợ gen đột biến, trở thành gà quái vật.

Anh A tiêu sái kỳ thực một chút cũng không tiêu sái, tôi hiểu rõ khổ sở trong lòng anh.

Thế nên tôi vỗ vỗ anh A tiêu sái, nói rằng ảnh không cần miễn cưỡng, vô luận có chuyện gì xảy ra, trong lòng tôi, ảnh vẫn như cũ là anh sỏa B chính trực kia.

[16]

Nhưng anh sỏa B vẫn luôn thẳng băng, đột nhiên cong vòng.

“Tiểu Kỷ, anh thích em!”

Anh A tiêu sái thay đổi tâm ý, tỏ tình với tôi, còn nói muốn đánh dấu tôi.

Tôi ngơ ngác: “……”

“Em… em cũng sợ anh sao? Tiểu Kỷ.”

Tôi lắc đầu, nhìn bộ dáng đáng thương này của ảnh, cũng không đành cự tuyệt một hơi, bèn bảo anh cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.

Dựa theo lẽ thường mà nói, gà Alpha có thể đánh dấu nhiều gà Omega, nhưng gà Omega lại chỉ có thể bị một con gà Alpha đánh dấu thôi.

Nếu như tôi không cách nào sinh con, anh A tiêu sái thì vẫn có thể tìm gà Omega khác tiếp tục đánh dấu, mà tôi… cả đời này cũng chĩ có thể trông chờ ảnh thôi.

Cả đêm ấy, tôi mất ngủ.

Tôi nhớ đến cha và mẹ, bọn họ là một đôi kê phu kê thê rất ân ái, có lẽ tôi thật ngu thật ngây thơ, cho dù sau khi chất kích thích ABO xuất hiện, tôi lại vẫn như xưa mong mỏi một đời một kiếp một đôi gà.

Cái hôm Đại Kế phát sốt ấy, hoa mào gà mà tôi hái được vẫn luôn cắm trong bình hoa, nay đóa hoa ấy đã sớm khô héo rồi. Một mình tôi vùi trong ổ gà của mình, càng cảm thấy trống rỗng, còn có chút lạnh.

Tôi ôm cọng lông gà Đại Kế tặng vào trong lòng, lại nhìn cái lục lạc đeo trên cổ Đại Kế khi trước, phi thường phi thường nhớ Đại Kế.

Tôi lay lay cái lục lạc, âm thanh đinh đinh đang, trước đây nghe rất vui vẻ, nay trong đêm đen vắng vẻ, nghe vào tai tôi bỗng dưng muốn khóc.

Thân là gà Omega, cho dù tôi không phóng ra chất dẫn dụ, Đại Kế vẫn luôn khen trên người tôi thơm ngào ngạt, có loại mùi hương riêng biệt, đặc biệt dễ ngửi.

Khi Đại Kế và tôi chen trong cùng một ổ gà, quả thực rất ấm áp, hơn nữa tôi tức giận nhổ lông hắn, Đại Kế cũng không tính toán, còn cảm ơn tôi giúp hắn nhổ lông tạp, khen mỏ của tôi giỏi, kỹ thuật mỏ không tệ.

Đại Kế không ghét giun và thóc có dính nước miếng của tôi, hắn giúp tôi cùng đánh gà ác bá, lúc sinh bệnh cũng một lòng muốn tặng hoa cho tôi…

Tôi càng nhớ Đại Kế, trong lòng lại càng cô đơn. Bởi vì giờ đây tôi nhớ mấy chuyện này thì có ích gì, tôi và anh đã sớm xa cách rồi. [đổi sang anh nha kaka]

Tính toán thời gian một tí, Đại Kế đã rời đi nửa năm rồi, thời gian tôi và anh chia xa, cũng đã vượt qua lượng thời gian chúng tôi từng bên nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi quả quyết cự tuyệt anh A tiêu sái, phát cho ảnh một phiếu gà tốt.

Anh A tiêu sái rất bình tĩnh đón nhận, còn nói ảnh đã dự liệu được kết quả thế này.

Bởi vì bầy gà này của chủ nhân đến nay vẫn sẽ còn nhắc đến Đại Kế, rất tưởng nhớ anh, cũng rất hoài niệm những chuyện ầm ĩ tôi và Đại Kế cùng nhau làm, khi ấy mặc dù ầm ầm ĩ ĩ, nhưng cũng tràn đầy tiếng cười đùa vui vẻ.

Sau khi hiểu rõ được tâm ý chân chính của tôi, anh A tiêu sái trái lại rất ủng hộ tôi, ảnh tiêu sái buông móng, tặng cho câu chúc phúc tiêu sái: “Tiểu Kỷ, cố lên.”

[vch người ta buông tay, anh này buông móng]

Sau đó, tôi cũng tạm biệt chủ nhân, nói với ổng rằng tôi đã hạ quyết tâm rồi, tôi phải đi tìm Đại Kế.

Chủ nhân trong lòng cũng không nỡ, nhưng cũng vẫy vẫy tay: “Thôi thôi, con lớn không nghe mẹ, gà lớn không nghe chủ, Tiểu Kỷ, mày lớn lên phát tình rồi, cũng nên đi tìm tình yêu đích thực thôi.”

Tôi: “……”

[17]

Tôi vượt qua mấy ngọn núi, hỏi thăm tin tức Đại Kế khắp nơi. Càng đi về phía trung tâm thành phố, đạt được tin tức càng nhiều, Đại Kế và chủ nhân của anh đều rất là nổi danh, bởi vì thật sự rất có tiền.

Chủ nhân của Đại Kế nghe nói là phú hào nhiều tiền nhất của cả vùng phía Đông trên đại lục này, mà Đại Kế lại là gà cưng của nhà giàu nhất.

Chủ nhân giàu có mà mở miệng vàng, khoe Đại Kế tốt, thì xem như là phượng hoàng trên trời cũng không bằng con gà này.

Kẻ có tiền thật sự là tùy hứng như nhau a!

Chủ phú hào cũng nuôi một bầy gà, thế nhưng hắn ta lại không giống tôi với chủ nhân, bầy kê kê trong nhà chủ phú hào đều ở trong trang viên kê kê rất lớn rất hào hoa, việc này ở địa phương rất là nổi danh, ít nhiều gà nhà bình thường đều ước mơ tha thiết, muốn vào ở trong tòa trang viên lớn kia, trải qua cuộc sống quý tộc.

Đại Kế là con gà trống Alpha được sủng ái nhất của chủ phú hào, tôi nhớ đến Đại Kế trước đây kể, không sai, anh đích xác thu được ngàn vạn sủng ái lên mình, giết chết ước mơ vô số con gà.

Chủ phú hào không nỡ để Đại Kế dễ dàng giao phối với những con gà khác, nhất định muốn tìm được gà Omega xinh đẹp nhất, xứng đôi nhất với Đại Kế, như vậy mới có thể sinh ra gà con gen tốt nhất.

Quá rõ ràng, tôi tuyệt không thể là con gà Omega kia.

Nhưng mà, chủ phú hào vẫn giữ tôi lại, lý do của hắn là: chưa từng thấy qua gà Omega nào xấu xí gầy đét thế này!

Nếu hắn ta đã có gà Alpha đẹp trai nhất, vậy cũng phải nuôi được con gà Omega khó coi nhất. Nếu như hôm nào đó thẩm mỹ suy yếu, dòm dòm con gà xấu xí tôi đây ngược lại cũng không sao.

Tôi: “……”

Hắn cũng không sợ cay mắt sao? Suy nghĩ của kẻ có tiền tôi không cách nào hiểu được.

Tôi thật sự rất xấu ư? Là con gà Omega khó coi nhất ư?

Kỳ thật trong lòng tôi cũng hiểu, nhưng người khác cứ lần lượt nhấn mạnh, không thể nghi ngờ là xát muối lên vết thương của tôi.

Từ ánh mắt đầu tiên là tôi đã chán ghét chủ phú hào, chủ nhân của tôi so ra đáng yêu lương thiện hơn hắn nhiều, dù sao chủ nhân tôi cũng không có tật xấu gì, chỉ là cực mê trà bưởi thôi.

[18]

Cuối cùng tôi cũng gặp được Đại Kế rồi.

Anh ấy ốm xuống hoàn toàn thì quá đẹp trai, mào gà đỏ chót đứng sừng sững, đôi mắt cũng đặc biết sáng ngời có thần, cổ dài chân cũng dài, đuôi gà vểnh thật cao, thật sự là uy vũ bá khí, nam thần chân chính a!

Trong mắt tôi sáng ngời, lần đầu tiên ý thức được hóa ra mình cũng biết mê trai.

Nhưng Đại Kế lại không nhớ tôi.

Có lẽ là bị bạn bè phản bội, lại sinh bệnh ngốc ở nơi thâm sơn cùng cốc một đoạn thời gian, ánh mắt của Đại Kế trở nên lạnh lẽo dị thường, anh nhìn tôi, như nhìn một con gà xa lạ vậy.

Tôi không biết anh đã trải qua chuyện gì, vì sao anh lại không nhớ tôi?

Đại Kế không thể trả lời tôi, cũng không con gà nào khác nói cho tôi biết. Như là bị ai đó hạ tử lệnh, mặc cho tôi hỏi thế nào, bọn chúng đều miệng kín như bưng, đều rất ăn ý một chữ cũng không nói.

Tôi nỗ lực biểu hiện, nghĩ cách tiếp cận Đại Kế, sau đó rốt cuộc tôi cũng trở thành một trong những gà nô bộc hầu hạ anh.

Mặc dù Đại Kế không nhớ tôi, nhưng sau khi nghe đến tên của tôi, phản ứng đầu tiên lại là hô lên “Tiểu Kỷ Kê”.

Tên này rất khó nghe rất ứ ừ! Đại Kế Kê!

Tôi mắng thầm trong lòng, lại nhịn không được mà cười, tôi đã quen với xưng hô này, nhất là được gọi ra từ mỏ Đại Kế.

Đại Kế không biến đổi gì với xưng hô của tôi, nhưng rất nhiều biểu hiện lại tuyệt nhiên không còn như xưa.

Anh chán ghét mùi vị kỳ quái trên mình tôi, trực tiếp lắc đầu, nói vừa ngửi là biết gà hoang từ nông thôn tới.

Tôi… không, yêm chính là gà hoang từ nông thôn tới thì làm sao!

Trước đây anh khen mùi hương trên người tôi, nhất định là miệng lưỡi trơn tru lừa gạt tôi, hừ hừ!

Khi tôi tức giận, cũng không cách nào lại nhổ lông của anh. Bởi vì ngoại trừ chủ phú hào, ai cũng vô phương thân cận anh, Đại Kế nói anh không cần bạn bè, anh cũng sẽ không lại tin tưởng con gà nào khác nữa.

Tôi theo thói quen dùng mỏ đút anh ăn cơm, Đại Kế liên tục lùi ra sau, chán ghét cực kỳ: “Cách xa ta chút! Con gà điên này, đám gà nhà quê tụi bây chăm sóc người khác như vậy à!”

Tôi: “……”

Trước đây rõ ràng là anh ấy rất thích, bây giờ quả nhiên không còn như vậy nữa.

[19]

Những ngày tôi sinh hoạt tại trang viên kê kê, quen biết được một con gà trống Beta. Nói đúng ra, trên bản chất y là một con gà Alpha.

Phải đó, con gà như y cũng thật kỳ quái, rõ ràng là gà Alpha cao quý, lại muốn vờ làm gà Beta bình dân, tôi bèn gọi y là “anh giả B”.

Anh giả B có suy nghĩ của bản thân, y giải thích với tôi rằng, y chỉ muốn làm một con gà trống bình bình thường thường, mà gà Beta là giống bình thường nhất trước mắt.

Nhưng tôi thấy anh giả B cho dù giả có giống hơn nữa, cũng không che đậy được khí chất trên người.

Tiếng gáy “ò ó o” mà y phát ra so với con gà nào khác cũng dễ nghe hơn, bởi vì y có một cái cổ rất khỏe, là ca sĩ lớn trong giới gà trống, đã định là không cách nào sống được cuộc đời bình thường, sinh ra đã không tầm thường.

Sau đó tôi phát hiện, anh giả B đã từng là bạn tốt của Đại Kế.

Nhưng Đại Kế cho rằng anh giả B chìm trong trụy lạc, hai con gà không ngừng tranh cãi, sau lại giận dỗi chiến tranh lạnh, dần dần họ không qua lại nữa, nay đã gần như đoạn tuyệt.

Anh giả B rất nhạy bén, nhìn một phát là biết tôi thích Đại Kế, mỗi khi tôi nhắc đến Đại Kế, y cũng nhịn không được, động một chút là mắng Đại Kế là bệnh gà tinh!

Bệnh gà tinh?

Tôi gật gật đầu, ha ha, rất hợp với Đại Kế tánh tình cáu kỉnh, lại không gần gà hiện giờ.

[20]

Mặc dù trên miệng anh giả B cứ nói ghét Đại Kế, rất chán anh, luôn rất độc mồm, nhưng bụng dạ tuyệt đối không xấu.

Sau khi y và tôi quen thân, có một hôm anh giả B khẽ khàng nói với tôi, nửa năm trước, sau khi Đại Kế được chủ phú hào mang về từ nông thôn, mắt vừa chữa khỏi, Đại Kế liền muốn lẻn ra ngoài, nhưng tiếc thay bị chủ phú hào năm lần bảy lượt bắt về.

Trong quá trình Đại Kế phản kháng chạy trốn còn đụng hỏng não, mới mất đi đoạn ký ức chung đụng với tôi nơi thôn quê.

Hóa ra anh ấy vì vậy mới quên tôi.

Tôi vội đi tìm Đại Kế, lấy ra rất nhiều tín vật, lông gà anh tặng tôi, lục lạc nhỏ này nọ, tôi còn kể anh nghe chuyện của chúng tôi trước đây, nói ra ý nghĩa của hoa mào gà.

Nhưng mặc cho tôi nói thế nào, Đại Kế vẫn vậy một chút ấn tượng cũng không có. Anh cười lạnh, không chịu tin lời lẽ từ một phía của tôi, cho rằng tôi đang nói bậy.

Thấy lông gà của chính mình, Đại Kế thậm chí còn cho rằng tôi là biến thái, khẳng định là thừa dịp anh nhổ lông mà lén nhặt, giống như rất nhiều gà Beta và Omega si mê anh.

Hay là, tôi từng ở nơi thôn dã khi dễ anh đang bị thương sinh bệnh, mới nhổ lông gà của anh.

Đại Kế tức giận mà đoạt lại cọng lông gà mỹ lệ kia.

Anh cũng khảy khảy lục lạc, trào phúng: “Ha ha, khi ấy ta bị thương, ngu một hồi, nên mi mới xem ta như chó mà dắt sao? Đây chính là ‘dốc lòng chăm sóc’ mà mi nói sao?”

Tôi vội vàng giải thích: “Không không, không phải đâu!”

Nhưng Đại Kế căn bản không thèm nghe tôi giải thích, anh tức giận xoay người bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng vô tình của Đại Kế, sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng có chua xót nói không nên lời.

Mắt của Đại Kế đã khỏe, nhưng tâm lại mù mất rồi.

Hết chương 3.