Kẻ Mạo Danh

Chương 34




Danny đứng ở một góc rất khuất phía dưới cùng khu nghĩa địa khi linh mục Michael giơ tay phải lên làm dấu chữ thập.

Người đứng đầu nhà tù đã chấp nhận thỉnh cầu của Nick được có mặt tại đám tang Danny Cartwright ở giáo đường St Mary, khu Bow. Ông ta đã bác yêu cầu tương tự của Al Mập vì anh ta còn tối thiểu mười bốn tháng chịu án, và cũng không được ân xá trước thời hạn.

Khi chiếc xe tù rẽ vào đường Mile End, Danny nhìn ra cửa sổ, cố tìm kiếm những dấu hiệu quen thuộc. Xe đi qua quán quen của anh, Crown and Garter, rồi rạp Odeon, nơi anh và Beth thường ngồi ở hàng ghế phía sau mỗi tối thứ Sáu. Xe dừng đèn đỏ bên ngoài trường Clement Attlee, anh siết chặt tay lại khi nghĩ đến những năm tháng phí hoài ở đây.

Anh cố không nhìn lại khi xe đi qua gara của ông Wilson, nhưng không được. Có vài dấu hiệu của cuộc sống trong khoảng sân nhỏ kia. Anh quay sang gara của Monty Hughes phía đối diện: hàng dãy Mercedes bóng lộn và những nhân viên bán hàng ăn vận chỉnh tề, nụ cười thường trực trên khuôn mặt.

Lãnh đạo nhà tù đã cho Moncrieff biết, dù anh chỉ còn năm tuần chịu án những vẫn bị áp giải bởi hai cai ngục, những người sẽ không rời khỏi anh lấy một bước. Và nếu anh có ý định không tuân theo bất cứ quy định nào, ông ta sẽ không ngần ngại yêu cầu Bộ phận Phóng thích hủy bỏ quyết định ân xá trước thời hạn, điều đó có nghĩa anh phải chịu án thêm bốn năm nữa.

“Nhưng anh đã biết hết những thứ này còn gì,” Michael Barton nói, “vì vài tháng trước anh cũng đã được về nhà chịu tang cụ thân sinh.” Danny im lặng.

Những quy định này, hóa ra lại rất hợp với hoàn cảnh của Danny, khi anh không được phép đi cùng với gia đình Cartwright, bạn bè hay bất cứ ai khác. Trên thực tế, anh không được phép nói chuyện với ai ngoài hai người áp giải mình cho tới khi về đến nhà tù. Khả năng phải ở thêm bốn năm ở Belmarsh đủ để người ta không dám làm gì hết.

Pascoe và Jenkins đứng hai bên anh, phía sau những người đang than khóc quanh chiếc quan tài. Danny thấy yên tâm hơn khi nhận ra quần áo của Nick dường như được cắt may cho riêng anh vậy, riêng cái quần nên dài ra khoảng nửa inch, và dù chưa bao giờ đội mũ, thì giờ đây nó cũng có tác dụng che bớt khuôn mặt anh khỏi ánh mắt của những kẻ tò mò.

Lúc cha Michael bắt đầu buổi tang lễ với nghi thức cầu nguyện, Danny đứng quan sát đám đông - đông hơn nhiều so với hình dung của anh. Mẹ anh nhợt nhạt và u sầu, như thể bà đã khóc suốt mấy ngày qua. Beth gầy đi khiến bộ váy - mà Danny còn nhớ rõ - nhìn rộng hẳn ra, không còn tôn lên vóc dáng yêu kiều của nàng nữa. Chỉ có cô con gái hai tuổi, Christy, im lặng bên mẹ, là không hiểu gì về sự kiện hôm nay. Danny hi vọng ký ức duy nhất của Christy về cha nó không phải là lần gặp nhau trong tù.

Danny hơi giật mình khi thấy bố Beth đứng cạnh nàng, cúi đầu, và đằng sau gia đình anh là một người đàn ông trẻ lịch lãm mặc bộ vest đen, môi mím chặt, vẻ giận dữ vẫn còn trong mắt. Danny bỗng cảm thấy có lỗi khi không trả lời lá thư nào của Alex Redmayne kể từ sau phiên kháng án.

Kết thúc phần cầu nguyện, cha Michael cúi xuống rồi bắt đầu phần điếu văn. “Cái chết của Danny Cartwright là tấn bi kịch thời đại,” ông vừa nhìn quan tài vừa nói với các giáo dân. Một chàng thanh niên lạc lối, và những rắc rối trong cái thế giới này đã khiến cậu ta tự lấy đi sinh mạng mình. Chúng ta, những người biết Danny đều khó mà tin rằng con người hiền lành, thận trọng đó có thể phạm vào bất cứ tội ác nào, chứ không nói tới tội giết hại người bạn thân nhất của mình. Thực vậy, nhiều người trong giáo xứ này,” ông liếc người cảnh sát trẻ đứng ở lối vào nhà thờ, “vẫn còn ngây thơ tin rằng cảnh sát đã bắt đúng người, đúng tội.” Những tràng pháo tay vang lên, xem lẫn tiếng khóc của những người đứng quanh quan tài. Danny cũng an ủi phần nào khi thấy bố Beth ở đó.

Cha Michael ngẩng đầu lên. “Nhưng bây giờ, chúng ta hãy tưởng nhớ đứa con, ông bố trẻ, một nhà lãnh đạo, một vận động viên tài năng, vì nhiều người ở đây vẫn tin rằng, nếu Danny Cartwright vẫn sống, tên của anh sẽ được hô vang trên các con phố của khu Bow.” Những tràng pháo tay vang lên lần thứ hai. “Nhưng đó không phải ý nguyện của Thiên chúa, và Người, bằng một cách thức thần bí thiêng liêng, đã chọn đưa một thành viên của chúng ta đi, để sống quãng đời còn lại bên Người.” Vị linh mục vẩy nước thánh quanh ngôi mộ, và khi chiếc quan tài được hạ xuống lòng đất, ông bắt đầu cao giọng, “Xin hãy đón nhận Danny vào cõi vĩnh hằng, thưa Thiên chúa.”

Khi dàn đồng ca trẻ bắt đầu ca bản “Nunc Dimittis”, cha Michael, Beth và toàn bộ gia đình Cartwright đều quỳ bên nấm mộ. Alex Redmayne đứng cùng vài người ở phía sau, đang chờ để bày tỏ chút lòng thành cuối cùng. Anh cúi đầu như thể đang cầu nguyện, nói vài lời không ai nghe thấy: “Tôi sẽ rửa sạch thanh danh cho câu, để cậu có thể an nghỉ.”

Danny không được phép rời khỏi cho tới khi những người cuối cùng đã đi, trong đó có Beth và Christy, họ không một lần nhìn về phía anh. Khi Pascoe quay lại bảo Moncrieff đi, ông ta thấy anh đang khóc. Danny muốn giải thích những giọt nước mắt này không chỉ dành cho người bạn thân Nick, mà còn cho cơ hội trở thành một cá nhân may mắn khám phá ra mình được những người thân thương yêu mến đến mức nào.