Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 12




.

.

Đêm đó, Tiểu Trương trằn trọc. Miêu tiên sinh sợ Tiểu Trương ngủ phòng lạ, nửa đêm tìm không thấy WC, nên khi ngủ đã mang theo máy trợ thính. Cuối cùng, y nghe Tiểu Trương trở mình cả đêm, ngủ cũng không ngon giấc. Hôm sau, tỉnh dậy, mắt hai người đều đen ngòm.

Sáng hôm ấy, Miêu tiên sinh dẫn Tiểu Trương đi tới khu chợ kế ngọn núi. Mới sáng sớm tuyết lại rơi, nhưng qua mấy ngày Tết, người đi chợ rất đông, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả cửa hàng bách hóa. Trước đây, Tiểu Trương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày mình tới một nơi thế này, nhưng hiện tại có Miêu tiên sinh dắt cậu đi, cậu không thấy sợ nữa.

Tiểu Trương quấn khăn choàng quanh cổ, chỉ chừa cái mặt bé xíu ra, đầu đội mũ len, mặt áo khoác thật dày, hai tay nhét trong túi. Cậu cảm thấy cánh tay của Miêu tiên sinh đang vây lấy cậu – Đương nhiên mục đích là để cậu tiện đi đường – khiến lòng cậu nhột nhạt, khó chịu. Cậu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nam sao có thể thích nam? Cho dù cậu có là một trường hợp đặc biệt, thì không hẳn người khác cũng thế. Nếu như Miêu tiên sinh mà biết, nhất định cũng sẽ tức giận. Bởi vì, Miêu tiên sinh giống như ba cậu, sao ba ba có thể cho phép chuyện như vầy xảy ra?

Hơn nữa, cậu cũng không biết đây có phải là thích hay không?

Suốt dọc đường, Tiểu Trương cứ miên man suy nghĩ, mà không chú tâm nghe Miêu tiên sinh nói trong chợ đang buôn bán thứ gì.

“Tiểu Trương, cậu đang, nghĩ gì vậy?” Miêu tiên sinh hỏi.

Tiểu Trương lấy lại tinh thần, kích động, nói: “Không…Tôi đang nghe anh nói chuyện!”

Chợt có cơn gió lạnh thổi qua, Miêu tiên sinh ngẫm, cảm thấy có lẽ là Tiểu Trương thấy lạnh, nên phản ứng có chút chậm chạp. Y mua một củ khoai lang nướng trên đường, cởi cúc áo khoác của Tiểu Trương ra, nhét túi giấy ấm vào ngực cậu. Nhiệt độ từ củ khoai lang xuyên qua lớp áo len đi vào người Tiểu Trương, lập tức biến thành một túi chườm ấm áp. Tiểu Trương nói: “Để nguội rồi, sao ăn được?”

Miêu tiên sinh cúi đầu, cài cúc áo lại cho Tiểu Trương, “Có gì đâu, như vậy, ăn lại càng dễ!”

Tiểu Trương nở nụ cười, khóe mắt loan loan. Xung quanh tuyết bay lả tả, từ trên xuống dưới, từ xa tới gần, bay khắp bầu trời, rồi lại rơi trên vai hai người, trong suốt như lông tơ. Mái tóc mềm mại của Tiểu Trương nằm dưới chiếc mũ, lộ ra một chóp từ nơi giao nhau giữa chiếc mũ và khăn choàng. Đôi mắt ấy, chưa từng mở ra, lông mi thật dài lẳng lặng ở phía trên.

Tuyết rơi ngày một nhiều, cũng mở ra chút cảm xúc vốn đang dằn lại. Miêu tiên sinh ngừng tay, ngây ra nhìn Tiểu Trương. Tuy là ngừng lại như vậy, Tiểu Trương cũng không nói gì. Miêu tiên sinh cảm thấp hô hấp của mình ngày càng nhanh, y khẽ kéo chiếc khăn choàng của cậu xuống, để lộ gương mặt nhỏ xinh.

Tiểu Trương nghi hoặc, ngẩng đầu. Miêu tiên sinh nhìn thấy khóe miệng Tiểu Trương giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng cho dù y có đang mang máy trợ thính, cũng không nghe được, y chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Y đưa tay ôm lấy người ở trước mặt, cúi đầu, cẩn thận hôn lên hai phiến môi ấm áp. Sau một chốc nhẹ nhàng như ướm thử, cuối cùng, y cũng dũng cảm ra sức hôn đối phương.

Tiểu Trương cảm thấy nhịp thở của mình như ngừng lại.