Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 5




.

.

Quen dần, cứ cách hai tuần, tiên sinh trầm mặc sẽ tới gọi cậu mát xa, mỗi lần như thế đều là xoa bóp thắt lưng. Tiểu Trương biết mình nói rất nhiều, nhưng không sao, dù gì thì tiên sinh trầm mặc cũng đâu nghe thấy.

Hơn nữa, cậu cảm thấy tuy hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau, nhưng cũng đã coi như bạn bè rồi. Mỗi lần, y đều mang cho cậu một món bánh ngọt, bảo là bán không hết, nhưng cậu biết loại bánh này bán rất đắc. Có đôi lúc sẽ là bánh quả hạch nướng, thơm nức cả phòng. Mỗi lần, Tiểu Trương đều nói: “Cám ơn Miêu tiên sinh, bánh của anh thơm quá!”

Mới đó trời đã sang thu, có một ngày, chỉ mới cách một tuần tiên sinh trầm mặc đã tới. Tiểu Trương cảm thấy rất lạ, nhưng lại không biết phải hỏi thế nào, có hỏi y cũng không nghe được. Hôm đó, sau khi mát xa xong, cậu nhận được một hộp bánh trung thu, bên trên có khắc một hàng chữ, “Đêm nay là Tết Trung Thu, tới nhà tôi dùng cơm nha?”

Tiểu Trương ngây ra một lúc, sau đó kêu to, “Miêu tiên sinh!” rồi chạy ra ngoài, nhưng cậu sơ ý đụng vào cạnh giường, ngã chỏng vó. Đầu cậu đập xuống đất, đau muốn ứa nước mắt. Tiểu Trương đưa tay ra mò mẫm xung quanh, kết quả là mò trúng một bàn tay.

“Miêu tiên sinh?” Tiểu Trương hỏi.

Bàn tay ấy kéo cậu dậy.

Tiểu Trương xoa xoa đầu gối, quay về phía tiên sinh trầm mặc, hỏi thử: “Miêu tiên sinh, tôi nói chuyện, anh có thể nhìn khẩu hình miệng của tôi không?”

“Ưm!” Tiên sinh trầm mặt ậm ừ.

“A…” Lần đầu tiên nghe thấy câu trả lời, Tiểu Trương vui vẻ, nói: “Tôi…” Cậu chần chừ một hồi, cẩn thận nói: “Tôi muốn đi, nhưng hơi trễ một chút, được không? Chừng sáu giờ rưỡi, tôi sẽ tranh thủ!”

“Ưm!” Tiên sinh trầm mặc cho cậu một khẳng định thuyết phục.

Chạng vạng.

Ngọn phong linh treo ngoài cửa tiệm kêu leng keng, cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy cậu một trai khiếm thị đi tới. Động tác của cậu ấy hơi vụng về, khép cửa lại xong, cứ ngơ ra không biết phải làm thế nào. Thế là, bé mèo Cà Phê trong tiệm chạy tới chào hỏi, cọ cọ vào ống quần Tiểu Trương, khiến cậu không dám nhúc nhích. Ở bên này, Trà Sữa đang nằm phơi thây trên bàn, chỉ giật giật mí mắt.

“Miêu tiên sinh có nhà không?” Tiểu Trương vừa hỏi thử, vừa lùi về sau, muốn tránh khỏi bé mèo.

“Ông chủ—-” Cô bé mở cánh cửa phòng sấy ra, hô to: “Có người tìm!”

Tiểu Trương nghe tiếng bước chân tới gần, quay qua phía bên đó ‘xem’, tim đập loạn xạ.

“Vốn, định đi, đón cậu!” Tiểu Trương nghe được một giọng nói lóng ngóng, không rõ lắm.

Tiểu Trương biết đây là giọng nói của ông chủ Miêu, tận đáy lòng thầm nở nụ cười.

“Tôi muốn tới sớm một chút, nên đã nói với đồng nghiệp là đi trước!” Tiểu Trương nói xong, thử đi về phía người nọ. Cậu cảm thấy con mèo dưới chân mình bị ôm đi, sau đó, có người nắm tay cậu, lắp bắp: “Vào trong nhà…”

Tiểu Trương thấy hơi lo. Lần trước, lúc mát xa, cậu có nói là Trung Thu không thể về nhà, rất cô đơn. Không ngờ Trung Thu năm nay, Miêu tiên sinh thích làm việc thiện này lại chịu mời cậu tới nhà ăn cơm. Tiểu Trương luôn sợ làm phiền người khác, nhưng hiếm khi được dịp, cậu cũng muốn tùy hứng một lần.

Miêu tiên sinh nắm tay Tiểu Trương, cậu giống như một đứa nhỏ học đi, theo sát phía sau y. Thậm chí, cậu còn xem nhẹ một vấn đề — Trầm mặc tiên sinh không chỉ không trầm mặc, mà dường như tai của y cũng nghe thấy.

.