Kẻ Thù Bên Gối

Chương 2: Tránh ra để em




Mặt hắn chôn trên gối, không thấy rõ diện mạo, chỉ là bóng lưng này mang đến cảm giác lạnh lùng ngạo mạn mãnh liệt!

Lăng Tuyết nín thở, bước nhẹ nhàng đi về phía cửa, muốn thoát khỏi căn phòng này, khi cô đi đên bên giường, một cánh tay cường tráng bỗng nhiên túm lấy cô lôi lên giường…

– Ê…

Lăng Tuyết chưa kịp nói gì, cơ thể cao lớn của hắn đã áp xuống, tròng mắt đen láy tản ra khí phách ngang ngược, giống như dã thú ngạo nghễ nhìn xuống con mồi dưới thân:

– Cô đã hao tâm tổn trí cám dỗ tôi, muốn trở thành người phụ nữ của tôi, hôm nay, tôi cho cô được toại nguyện…

– Tôi…

Tiếng nói của Lăng Tuyết bị bao phủ dưới sự mãnh liệt nóng rực của người đàn ông nọ, tựa như lửa nóng hừng hực thiêu đốt cô, làm cô không còn chỗ trốn, sự vùng vẫy kháng cự của cô với hắn mà nói đều là một loại quyến rũ rất khác.

Lăng Tuyết tự thấy bản lĩnh của mình không hề kém, bình thường dư sức đối phó hai ba người đàn ông, nhưng hiện tại dưới thân người này, cô không có chút đường phản kháng, giống như hắn là người thống trị bẩm sinh, mặc sức hưởng thụ con mồi đã tóm được.

Còn cô, giống như miếng thịt bò nằm trên thớt, mặc hắn xâm chiếm…

Động tác của hắn thô lỗ, ngang tàng xé rách váy của cô, đóng những con dấu thuộc về riêng hắn lên khắp người cô.

Cảm giác xé rách ấy khiến cô cảm thấy thật sự đáng sợ, cơ thể nóng như lửa của hắn càng khiến cô hoảng loạn, mắt cô mở to, nước mắt theo khóe mắt rơi ra ngoài…

– Giỏi lắm…- Tiếng hắn trầm khàn rỉ rả, bên môi hiện lên độ cong hài lòng…



Lăng Tuyết không biết đêm đó cô đã làm thế nào để vượt qua, cô bị người đàn ông đó tra tấn đến ngất đi, khi tỉnh lại, hắn đã biến mất không để lại dấu vết, cô nhặt chiếc đầm cực kỳ thảm hại rời khỏi hiện trường…

Rõ ràng là người bị hại, lại chột dạ hệt như tội phạm vậy…

***

– Tuyết, Tuyết…- Tiếng gọi của Lăng Ngạo kéo Lăng Tuyết ra khỏi dòng suy nghĩ.

– Ừ- Lăng Tuyết giơ tay ôm mặt, che đi suy nghĩ bối rối, giữa cô và Lăng Ngạo đến giờ đều không có bí mật, nhưng chuyện này, cô không để anh biết.

Một tháng nay, cô thường xuyên nghĩ, chuyện xảy ra đêm đó có phải cơn ác mộng hay không, nhưng nỗi đau xé rách chân thật ấy nói với cô rằng, đó là sự thật!

Cô cũng từng muốn tìm ra tên đàn ông khốn kiếp đó, thiến hắn, hoặc giết hắn…

Chỉ là người đó lai lịch không rõ ràng, cô làm gì cũng không tìm được hắn.

Tối nay tại đây gặp lại, coi như là oan gia ngõ hẹp!!!

– Dạo này hình như tinh thần em có hơi hoảng hốt, có phải có chỗ nào khó chịu không?- Lăng Ngạo thân thiết hỏi.

– Có gì đâu, “bà dì” sắp đến thôi mà.

Lúc Lăng Tuyết nói chuyện, đèn chuyển xanh, chiếc Lincoln chậm rãi lăn bánh, Lăng Ngạo cũng chuẩn bị quẹo phải.

– Đuổi theo chiếc xe đó- Lăng Tuyết đột nhiên quay vô lăng.

– Hả?- Lăng Ngạo ngẩn người- Vụ gì?

– Tránh ra, để em!

Lăng Tuyết từ vị trí phụ lái bay qua, trực tiếp ngồi lên đùi Lăng Ngạo, hất văng chân anh ta, đạp ga, vận hành tay lái thành thạo, tận dụng hết thảy xuyên qua dòng xe cộ, đuổi theo chiếc Lincoln kia.

– Tuyết…

Lăng Ngạo cơ thể căng cứng, động cũng không lám lộn xộn, mặt đỏ đến mang tai.

Lăng Ngạo và Lăng tuyết từ nhỏ lớn lên bên nhau, bình thường kề vai sát cánh, thậm chí cùng chen chúc trên sô pha ngủ hay xem TV, còn có thể thảo luận kỳ kinh nguyệt của cô cùng lần xuất tinh trong mơ của anh, hai người thân đến nổi không phân biệt giới tính, xưa giờ cô không xem anh là đàn ông, ở trước mặt anh luôn không kiêng dè gì, chỉ là hiện tại tư thế này, động tác này… vẫn khiến anh có phản ứng của giống đực.

– Tên khốn này, hôm nay nhất định phải tóm được anh.

Lăng Tuyết nghiến răng mắng, chạy xe hết tốc lực, nhất định phải cản được chiếc Lincoln kia.