Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 10




Một đám trẻ con mười tuổi, yên lặng nhìn kỹ cửa phòng học, không nhúc nhích.

Lúc còn ở nhà, Thiệu Hiển đã nhớ lại chỗ ngồi của mình năm lớp bốn, không quan tâm ánh mắt của các-bạn-cùng-lớp, đi về phía cuối phòng học.

Hắn cao hơn so với lũ trẻ cùng lứa, khi còn bé được nuông chiều, rất tự lập, không thích bị người khác quấy rối, vì vậy nên một mình chiếm một cái bàn học, ngồi ở vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ.

Sau khi ngồi xuống, Thiệu Hiển ngẩng đầu nhìn Trần Bách Châu đi đến một bên khác của hàng ghế cuối.

Trong phòng học bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Thiệu Hiển cũng không quan tâm mấy nhóm nhóc tì đầu chưa mọc hết tóc tụm lại líu ra líu ríu cái gì, hắn còn đang mải lấy tài liệu toán ra để học, định làm xong luôn bài tập của giờ học hôm nay.

Nếu muốn nhảy cấp, phải chuẩn bị từ sớm.

"Oành!" Một tiếng vang thật lớn bên tai Thiệu Hiển.

Hắn nhất thời nhìn về phía Trần Bách Châu.

Chỉ thấy Trần Bách Châu đang chật vật ngồi dưới đất, còn ghế tựa của cậu, đã bị người ta đá bay ra ngoài, đập vào mặt tường sau của phòng học, đổ xuống đất.

Hiển nhiên là tên bạn cùng bàn hung tợn của cậu, cố ý thừa dịp cậu ngồi xuống liền đá ghế tựa ra.

Hai hàng nhóc trai bắt đầu cười ha hả, có mấy nhóc nữ cũng che miệng cười trộm.

Có thể ngồi ở trong cái lớp học này, đa số gia đình không giàu thì quý, đều là trẻ con được nuông chiều, căn bản rất khó đồng cảm với đứa trẻ như Trần Bách Châu.

Trần Dục kéo bày ức hiếp, ai chẳng biết Trần Bách Châu là tạp chủng không có cha?

Trẻ con giống nhau, không nhận rõ tốt xấu, dễ nghe theo số đông nhất, vì những người khác đều không ưa Trần Bách Châu, nên cũng làm theo mọi người ức hiếp Trần Bách Châu, giống như làm vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.

Trần Bách Châu sớm đã quen với mấy loại bắt nạt này, mặt cậu không cảm xúc từ dưới đất bò dậy, sau đó như thường ngày, đi về tường cuối phòng học bê ghế về.

Cậu không biết Thiệu Hiển có nhìn thấy mình bị như vậy không, cũng không dám ngẩng đầu, sợ bộ dạng chật vật của mình sẽ làm Thiệu Hiển chán ghét.

Liệu Thiệu Hiển có nghĩ, rằng hóa ra cậu bị người khác đối xử "tử tế" như vậy, rằng thực chất cậu là người nhu nhược vô dụng đến như vậy.

Cậu cúi đầu, đang định trở lại bàn học, một đôi giày bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.

Mặt giày trắng bóng, nhìn lướt qua cũng biết là rất đắt tiền.

Đây không phải là trọng điểm, quan trọng là, đôi giày này sáng sớm hôm nay cậu đã nhìn thấy một lần.

"Để ghế xuống." Giọng Thiệu Hiển bình thản nói.

Trần Bách Châu đứng tại chỗ, không dám động đậy, hai tay siết chặt lưng ghế, mím chặt môi lại.

Cậu sợ Thiệu Hiển sẽ ghét bỏ cậu, trong đầu không ngừng tuôn ra một ngàn chữ ghét. Cậu có thể không quan tâm người khác bắt nạt ra sao, nhưng không thể nào đối mặt được với một Thiệu Hiển lạnh nhạt.

"Không có chuyện gì đâu, cứ để ghế xuống trước đã, bê lên như vậy không mệt sao?" Thiệu Hiển đưa tay xoa xoa mái tóc hơi dài của Trần Bách Châu, cười ôn nhu nói.

Trong lòng Trần Bách Châu nóng lên, nghe lời để ghế tựa xuống, chỉ cần Thiệu Hiển không tức giận, cậu làm gì cũng được!

Sau khi cậu để ghế xuống, Thiệu Hiển đi tới trước mặt bạn cùng bàn của Trần Bách Châu, mặc dù sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng ở trong mắt các bạn học của lớp, cả người hắn đều toát ra sát khí dọa người.

Bạn cùng bàn của Trần Bách Châu thân hình cao lớn thô kệch, so với bạn cùng trang lứa có vẻ to béo hơn, nhưng nhìn thấy Thiệu Hiển lại có chút sợ sợ.

Theo lý mà nói, Thiệu Hiển được mệnh danh là "hotboy" của lớp 4 - 1, thậm chí còn là "hotboy" của Tiểu học Dục Anh, càng lớn càng đẹp như vậy, khuôn mặt không tỏ rõ biểu tình gì, cũng sẽ không dọa người đến mức đó, nhưng bạn cùng bàn của Trần Bách Châu vẫn sợ đến run cả chân.

Ở trường Thiệu Hiển hay thích làm việc một mình, không có hứng thú với những chuyện xung quanh, trước đây lúc bọn họ bắt nạt Trần Bách Châu, Thiệu Hiển đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Bởi vậy, bạn cùng bàn Trần Bách Châu cho rằng Thiệu Hiển bị tiếng ồn lúc mình đá ghế quấy rối, cho nên mới tức giận, vì vậy vội vàng xin lỗi: "Thiệu Hiển, bất tiện ghê, vừa nãy tôi làm phiền cậu hả? Xin lỗi nha, cậu đừng nóng giận."

Có vẻ lũ nhóc lớp 4 - 1 đều đã được phụ huynh ân cần dạy bảo phải giữ quan hệ với Thiệu Hiển, có làm gì cũng đừng chọc Thiệu Hiển tức giận, mặc dù bọn chúng không hiểu rõ lắm, nhưng mơ hồ biết rằng, đẳng cấp của Thiệu Hiển cao hơn mình.

Mặt Thiệu Hiển không chút thay đổi nói: "Đứng lên."

Nhóc cùng bàn lập tức đứng lên.

"Ngồi xuống."

Nhóc cùng bàn nghe theo lời ngồi xuống, Thiệu Hiển lại đột nhiên đá bay ghế tựa ra, trực tiếp va vào bức tường cuối phòng học, sau khi tiếng loảng xoảng vang lên thật lớn, nhóc cùng bàn lập tức kêu thảm một tiếng.

Cái mông tiếp xúc thân mật với sàn nhà, thật sự đau quá đi.

Phòng học hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh. Ở đây đều là bạn cùng lớp với Thiệu Hiển bốn năm, lần đầu tiên thấy hắn nổi giận.

Mặc dù trên mặt hắn không biểu tình gì, nhưng mọi người đều biết hắn đang tức giận.

Thật là khủng khiếp!

"Có đau không?" Thiệu Hiển từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Nhóc cùng bàn tính cách hung bạo, vừa nãy nghĩ rằng mình trêu chọc Thiệu Hiển nên mới khách khí xin lỗi. Hiện tại cái mông bị đau, lo sợ bay hết tất thảy, vọt thẳng lên dùng sức đẩy Thiệu Hiển một cái.

Không chỉ bạn cùng lớp, cả chính Thiệu Hiển cũng ngây ngẩn cả người.

Sống ba mươi năm trên cuộc đời, chưa từng có người nào dám đẩy hắn như thế. Vì chưa bao giờ nghĩ tới nên hắn không phản ứng kịp, bị nhóc béo đẩy lảo đảo vài bước về sau, eo đập phải góc bàn, đau đến hơi nhướng mày.

Trần Bách Châu tận mắt nhìn thấy cảnh Thiệu Hiển đập vào bàn, nhìn thấy hắn đau đến nhăn nhó lông mày với nhau, một cơn thịnh nộ không biết từ đâu kéo đến, nháy mắt đã tràn ngập trong lồng ngực gầy yếu của cậu.

Vì cậu mà Thiệu Hiển bị thương, sao cậu lại vô dụng đến như vậy! Những người này sao lại buồn nôn đến như vậy!

Bị tệ bạc mấy năm cũng không làm cậu sinh ra lòng phản kháng, nhưng sau khi nhìn thấy Thiệu Hiển bị người khác đẩy, Trần Bách Châu không muốn nhẫn nhịn nữa.

Cậu đã làm một việc đủ để làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

Cậu xông lên.

Đụng ngã tên cùng bàn cao to khỏe mạnh, áp người ở dười đất, dùng hết sức đấm lên mặt cậu ta, không chút lưu tình.

Như là biến thành người khác.

Phòng học đột nhiên huyên náo rít gào thành đoàn, có người chạy lại can ngăn, có người lại vây xem, có người chạy ra khỏi phòng học tìm giáo viên.

Trần Bách Châu lại tựa không cảm thấy gì, trong mắt của cậu chỉ còn dư lại bộ dạng gào khóc thê thảm của tên cùng bàn, bên tai chỉ còn dư lại tiếng cậu ta gào thét như con lợn bị làm thịt, trong lòng cậu... chỉ còn dư lại dáng vẻ bị đau của Thiệu Hiển.

"Trần Bách Châu, đừng, đừng đánh nữa, đủ rồi đủ rồi, đừng đánh nữa."

Một giọng nói quanh quẩn bên tai, một lần lại một lần vang vảng trong lòng cậu, Trần Bách Châu rốt cuộc cũng ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Hiển.

Trong giây lát đó, những tia dữ tợn trong mắt cậu còn chưa rút đi, bị Thiệu Hiển nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Trong lòng Thiệu Hiển cả kinh, xem ra Trần gia đã gây quá nhiều tổn thương cho Trần Bách Châu, lâu dần thấm vào xương tủy đứa nhỏ. Bình thường Trần Bách Châu nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất, trong nội tâm cậu đầy u ám, không hề ít hơn bất cứ người nào.

Chỉ là vẫn luôn bị cậu nén xuống mà thôi.

Chả trách kiếp trước trong giới gần như tất cả mọi người đều nói Phó Bách Châu lòng dạ độc ác, lạnh lùng vô tình, chuyện này không phải là không có lửa mà lại có khói.

Có lẽ đây cũng không phải lỗi của đứa nhỏ.

Trần Bách Châu hiển nhiên cũng ý thức được mình mới vừa làm ra cái bộ mặt đáng sợ như thế nào, hai tay vẫn luôn run, quay mặt đi không dám đối diện với Thiệu Hiển.

Cậu rốt cuộc cũng biết được thì ra mình cũng có bộ mặt hung ác như thế, thì ra Bách Mỹ Quyên và Trần Dục nói cũng không phải sai, cậu là nghiệt chủng, trong người mang dòng máu của kẻ man rợ.

Cậu không phản kháng, là bởi vì muốn dùng cách này đến tỏ rõ rằng mình chẳng hề dã man, có lẽ tất cả những việc đó, vừa nãy đều đã bị chính mình phá huỷ.

Thiệu Hiển có ghét cậu không? Có khinh thường cậu không? Cậu nên làm gì bây giờ?

"Trần Bách Châu, không phải lỗi của cậu." Thiệu Hiển kiên định nói.

Hắn cầm thật chặt tay Trần Bách Châu, tựa như muốn truyền sức mạnh cho cậu.

Dần dần, Trần Bách Châu không còn run rẩy nữa, cậu chậm rãi xoay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Hiển đang ôn nhu cười với mình, trong lòng bất chợt như được truyền vào một dòng nước ấm.

Chỉ cần Thiệu Hiển không căm ghét cậu thì cậu không sợ gì cả!

Tuy rằng cậu và Thiệu Hiển ở chung cùng lắm mới được hai ngày thôi, có lẽ là rất ngắn ngủi nhưng đối với cậu lại dài lâu như đã mười năm vậy, cậu đã tiếp xúc qua rất rất nhiều người, chưa từng có người nào giống như Thiệu Hiển, đối xử với cậu tốt như vậy.

Hai ngày hạnh phúc, đủ để che lại mười năm thống khổ cùng khuất nhục.

Rất nhanh, giáo viên chủ nhiệm Ngô Khải Lâm nghiêm mặt đi tới.

Tên cùng bàn của Trần Bách Châu vẫn còn nằm ềnh trên đất kêu rên, Thiệu Hiển đỡ Trần Bách Châu dậy, đứng bên cạnh nhóc cùng bàn, như là người chẳng liên quan.

Ngô Khải Lâm nghe lớp trưởng nói cũng hiểu được chuyện, có chút mở mang tầm mắt.

Xưa nay Thiệu Hiển yên tĩnh trầm mặc, đột nhiên lại giáo huấn bạn cùng lớp? Từ trước đến giờ Trần Bách Châu âm trầm ít nói, bất chợt ra tay đánh bạn cùng bàn?

Thứ hai quả nhiên là một ngày mới.

"Thiệu Hiển, tại sao lại đá ghế của Vương Triết đi?" Ngô Khải Lâm hỏi.

Bây giờ Thiệu Hiển mới biết, nhóc bắt nạt Trần Bách Châu tên là Vương Triết.

Hắn liếc mắt nhìn nhóc lớp trưởng đổi trắng thành đen, nghiêm túc đối diện Ngô Khải Lâm, nói: "Cậu ta đá đổ ghế của Trần Bách Châu trước, em chỉ gặp chuyện bất bình thôi."

Vương Triết gào càng to hơn.

Ngô Khải Lâm biết thân phận của Thiệu Hiển, hơn nữa đúng là Vương Triết có lỗi trước, ông không thể làm gì khác ngoài đi hỏi Trần Bách Châu.

"Trần Bách Châu, tại sao lại đánh Vương Triết?"

Nếu là trả thù, Thiệu Hiển đã giúp trả thù, cũng không đến nỗi phải ra tay đánh nhau với Vương Triết thêm lần nữa.

Trần Bách Châu nhìn xuống Vương Triết, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia giận dữ một cái rồi biến mất, ngoan ngoãn trả lời: "Cậu ta đẩy Thiệu Hiển, Thiệu Hiển đập vào cạnh bàn, bị thương."

Bị thương?

Ngô Khải Lâm nhất thời chột dạ, Thiệu Hiển bị thương là chuyện lớn, vội vã đến gần Thiệu Hiển, thân thiết hỏi: "Bị thương chỗ nào?"

Những bạn học khác cũng nhìn thấy Vương Triết đẩy Thiệu Hiển, Thiệu Hiển chỉ đụng vào bàn thôi mà, có bị thương đâu? So với cảnh Trần Bách Châu đè Vương Triết ra đấm mới kịch tính hơn.

Thiệu Hiển lắc lắc đầu nói: "Thầy, em không sao, Vương Triết cũng bị thương, đưa cậu ta đến phòng y tế trước đi ạ?"

Ngô Khải Lâm thấy bộ dạng của Vương Triết, không thể làm gì khác ngoài gật gật đầu, "Thiệu Hiển em cũng đi cùng đi, tất cả về chỗ ngồi đọc trước bài."

Đám nhóc tan tác như chim muông, tất cả trở về chỗ ngồi của mình, lại lén lút nhìn Ngô Khải Lâm dẫn theo ba người Thiệu Hiển rời đi.

Tuy Ngô Khải Lâm chỉ bảo Thiệu Hiển đến phòng y tế, Thiệu Hiển lại dắt theo Trần Bách Châu đi cùng.

Bốn người tới phòng y tế, cô y tá kiểm tra cho Vương Triết vẫn luôn mồm kêu đau trước, nhìn thấy toàn thân béo trắng của Vương Triết không có dấu vết gì, liền lắc lắc đầu nói: "Không bị thương, chỉ đỏ chút ngoài da thôi."

Trần Bách Châu thoạt nhìn hung dữ, nhưng cậu gầy yếu không có nhiều lực, ra tay căn bản chẳng nặng được bao nhiêu.

Ngô Khải Lâm liếc mắt nhìn Vương Triết, Vương Triết đột nhiên ngừng ăn vạ, không gào thét nữa.

"Thiệu Hiển, em cũng vén quần áo lên để y tá kiểm tra." Ngô Khải Lâm không dám đối xử tất trách với Thiệu Hiển, kiểm tra qua một chút mới an tâm.

Tự Thiệu Hiển cũng cảm thấy eo có chút đau, liền không từ chối, kéo vạt áo lên, lộ ra da dẻ trắng nộn.

Chỉ thấy phần eo bên phải có một vết xanh tím rõ ràng, trên da thịt trắng nõn như sữa bò, thực sự nhìn mà giật mình!

Thiệu Hiển cảm thấy không có chuyện gì, thể chất của hắn vốn là như vậy, va chạm nhẹ một cái thôi là dễ dàng tụ máu, thoạt nhìn nghiêm trọng, thực chất chỉ là vết thương nhỏ.

"Ai, Trần Bách Châu em đừng khóc!" Ngô Khải Lâm vốn đang xót xa Thiệu Hiển, mới nhìn qua lại thấy Trần Bách Châu rơi nước mắt, cũng không biết nên dỗ như thế nào.

Thiệu Hiển sững sờ, xoay người nhìn Trần Bách Châu.

Đứa nhỏ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào vết thương trên eo của hắn, nước mắt không cần tiền cũng rơi xuống, đôi môi mím chặt với nhau, hai tay nắm chặt thành đấm nhỏ mạnh mẽ.

Trong lòng Thiệu Hiển như bị cái gì đó bắn trúng, trong phút chốc bị nước mắt của đứa nhỏ thiêu nóng, chỉ cảm thấy vừa đau lòng vừa an tâm phục tùng.

Sao lại có thể vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn đến như vậy?

---

Ka: Chương 10 có làm các cậu thất vọng honggg?? Thề cái lúc đọc chương 10 tui lăn lộn mấy vòng trên giường luôn ạ =))) Phải chăng đây là thuyết quắn quéo trong truyền thuyết!? =))))