Kẻ Tuẫn Tội

Chương 26: Bóng dáng hung thủ




"Sau đó thì sao?" Trần Hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Đông, chân mày khẽ chau lại, trong mắt đầy vẻ quan tâm.



   "Tôi hoàn toàn ngây ra. Ngồi trên giường rất lâu, mặt bên trái còn nóng rát." tay Lâm Quốc Đông vòng qua vai Trần Hiểu, khẽ nghịch tóc cô, "Tôi không biết vì sao một phút trước còn thân mật quấn quít, chớp mắt cái đã trở mặt nổi giận. Cô ấy rõ ràng thích tôi, nếu không cũng sẽ không cùng tôi xem phim, chèo thuyền. Nhưng sao cô ấy không thể để chúng tôi tiến thêm một bước chứ?"

   "Sau đó cô ấy quay lại không?"

   "Quạy lại, còn dẫn theo ba cán bộ bảo vệ."

"Hả?" Trần Hiểu lấy tay che miệng, phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ "Không cần tuyệt tình vậy chứ?"

   "Khi đó cô ấy tuyệt tình như thế đấy." Lâm Quốc Đông cười khổ, "Tố cáo tôi cưỡng hiếp không thành."

  Trần Hiểu từ trong lòng Lâm Quốc Đông thoát ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Thầy bị bắt sao?"

   "Không." Lâm Quốc Đông lại ôm cô, "Tôi không hiểu sao bị nhốt một đêm, lại không hiểu sao lại được thả ra. Sau đó, liền bị đình chỉ đứng lớp, khấu trừ tiền thưởng, hủy tư cách đánh giá."

  Trần Hiểu khẽ vuốt tay hắn ta: "Thật đáng thương."

   "Tôi không hiểu, vẫn mãi không hiểu được." ánh mắt Lâm Quôc Đông nhìn về một hướng khác trong phòng khách, cửa phòng vệ sinh nửa khép nửa mở, "Sao cô ấy có thể tổn thương tôi như thế? Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều khác lạ, mọi người đều bàn tán sau lưng tôi.. với tôi mà nói, đó chính là dồn tôi vào chỗ chết."

   "Rất đơn giản, cô ấy không yêu thầy."

   "Không yêu tôi? Vậy tại sao mỗi lần tôi mời cô ấy, cô ấy đều không cự tuyệt?"

   "Giải khuây thôi." Trần Hiểu khẽ cười "Bạn trai cách xa như vậy, thường ngày không ai bên cạnh bầu bạn. Vừa đúng lúc gặp một người theo đuổi vừa anh tuấn tuổi trẻ tài cao như thầy. Đổi lại là tôi, cũng sẽ vui vẻ mà hẹn hò, xem như tìm một người chơi với mình."

   "Nhưng, cô ấy chịu ôm hôn với tôi.."

   "Vậy thì đã sao chứ, phụ nữ mà, ôm một cái, bản thân cũng thấy ấm áp mà. Nhưng thầy muốn phát sinh quan hệ thật sự, cô ấy nhất định sẽ trốn tránh."

  Lâm Quốc Đông trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Phụ nữ thật đáng sợ."

  Trần Hiểu vùi đầu vào lòng Lâm Quốc Đông: "Cho nên nhiều năm như vậy thầy vẫn độc thân?"

   "Ừm" bàn tay Lâm Quốc Đông vuốt ve sau lưng cô, có thể cảm nhận rõ ràng vị trí áo ngực, "Không bỏ xuống được, cũng không dám yêu đương nữa."

   "Ngốc quá." Trần Hiểu khép mắt lại, phát ra tiếng rên khe khẽ, "Không phải tất cả phụ nữ đều giống cô ấy."

  Cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao khiến mùi nước hoa trên người phụ nữ càng thêm nồng nàn. Hô hấp Lâm Quốc Đông bắt đầu trở nên gấp gáp, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên trán Trần Hiểu. Sau đó, hắn hôn thẳng một đường xuống phía dưới, tìm bờ môi của Trần Hiểu. Cô gái khẽ ngẩng đầu, ngoan ngoãn nghênh hợp với hắn. Rất nhanh, bốn cánh môi thăm dò va chạm nhau một hồi, rồi dán chặt lấy nhau.

  Phụ nữ, phụ nữ mềm mại. Phụ nữ ướt át. Phụ nữ mang theo mùi vị hớp hồn.

  Lâm Quốc Đông rút tay khỏi eo cô gái, men theo bụng hướng lên trên, lúc sắp chạm tới phần ngực, một cánh tay khác kiên quyết ngăn hắn lại.

  Trần Hiểu kéo tay hắn ra, trở người ngồi dậy.

   "Thầy Lâm, tôi phải đi rồi" Cô chỉnh lại mái tóc rối bù, phủi lại áo len trên người.

  Lâm Quốc Đông lao tới, muốn hôn cô lần nữa. Nhưng lần này, cô gái quay đầu chỗ khác, đưa tay ngăn giữa cô và Lâm Quốc Đông.

   "Đừng như vậy."

  Tư thế cúi người chu môi của Lâm Quốc Đông ngượng ngùng dừng giữa không trung. Lúc sau, hắn chậm rãi đứng thẳng người lại, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

   "Tại sao?"

   "Tôi có bạn trai rồi, tôi không thể như vậy được."

   "Nhưng mà vừa nãy cô mới nói.."

   "Thầy Lâm, tôi rất thích thầy, cũng nguyện ý làm bạn với thầy. Tuy nhiên chúng ta so với bạn bình thường thì.." Trần Hiểu cười không tự nhiên "Thân mật hơn một chút. Nhưng tôi không muốn.. nói thế nào nhỉ? Thầy biết mà. Tóm lại, rất xin lỗi."

  Nói xong, Trần Hiểu cầm áo khoác vắt trên sô pha lên, đi về phía cửa.

  Lâm Quốc Đông đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.

  Trần Hiểu chú ý thấy ánh mắt hắn, trong lòng có chút không đành, miễn cưỡng cười: "Ngày mai thầy tới công ty chứ?"

  Lâm Quốc Đông không nói lời nào, mặt dần xám xịt.

  Trần Hiểu nhìn người đàn ông gầy gò tựa hồ trong phút chốc mất đi nhiệt độ, cảm thấy hoảng loạn vô cớ, cô cúi đầu nói câu "Mai gặp lại." rồi vội mở cửa phòng đi khỏi.

  Lâm Quốc Đông vẫn giữ tư thế cũ, nhìn chằm chằm về phía cửa đã không một bóng người. Lâu sau, hắn để hai tay vào túi quần, chậm rãi xoay người nhìn quanh phòng khách. Sau cùng, hắn đưa tầm mắt về hướng phòng vệ sinh.

  Cô và cô ta, giống nhau cả thôi.

  Ngụy Huỳnh nhìn số phòng bệnh dán trên cửa, khẽ đẩy cửa phòng ra.

  Đỗ Thành nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt vàng vọt. Trong phòng Đỗ Thành còn một cảnh sát đang trực bên giường bệnh, thấy anh đi vào, liền nhìn Ngụy Huỳnh bằng ánh mắt hoài nghi.

  Ngụy Huỳnh chỉ Đỗ Thành, nói không thành tiếng: "Tôi tới để thăm ông ấy."

  Cảnh sát gật đầu, ra hiệu anh tìm ghế ngồi.

  Ngụy Huỳnh đặt giỏ trái cây sang góc tường, kéo ghế tới, ngồi cạnh giường bệnh của Đỗ Thành.

   "Ông ấy thế nào rồi?"

  Sắc mặt của cảnh sát rất khó coi, không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.

  Ngụy Huỳnh nhìn Đỗ Thành nằm trên giường bệnh. Toàn thân ông đều rút lại trong chăn, mấy ngày không gặp, mặt ông gầy đi nhiều, duy chỉ có bụng vẫn phình to. Ông tựa hồ đang ngủ, nhưng hô hấp cũng không bình ổn. Thi thoảng chau mày, thi thoảng cắn răng.

  Cảnh sát đánh giá Ngụy Huỳnh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu là ai?"

  Ngụy Huỳnh nhất thời nghẹn lời, anh cũng không biết nên hình dung quan hệ của mình và Đỗ Thành là thế nào nữa, ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói: "Tôi là bạn ông ấy."

  Cảnh sát không nói gì, vẻ nghi ngờ trong mắt càng tăng thêm.

  Lúc này, Đỗ Thành phát ra tiếng thở dài. Sau đó ông liếm môi, thấp giọng nói: "Chấn Lương, nước."

  Trương Chấn Lương vội lấy ly nước trên đầu giường, cắm ống hút vào rồi đưa tới miệng Đỗ Thành.

  Đỗ Thành hút vài ngụm, chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Ngụy Huỳnh đang ngồi cạnh giường.

   "Sao cậu lại tới đây?"

   "Nghe nói bác bị bệnh." Ngụy Huỳnh miễn cưỡng cười, "Lão Kỉ đi lại bất tiện, nên để tôi tới thăm bác."

   "Haizz, để ông ấy lo lắng rồi." Đỗ Thành ra hiệu bảo Trương Chấn Lương nâng giường lên, "Tôi không sao, cơ thể mình, mình rõ nhất, bọn cậu chưa nói với ông ấy về Lâm Quốc Đông đấy chứ?"

   "Chưa ạ. Bác tra được gì rồi?"

   "Ừm. Tôi cảm thấy chính là hắn ta." nói tới đây, Đỗ Thành chợt nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu sang Trương Chấn Lương, "Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa có động tĩnh gì không?"

   "Tạm thời chưa có gì. Thầy hôn mê hai ngày, bọn họ lần lượt tới thăm thầy." Trương Chấn Lương tìm trong túi áo, lấy ra hai phong bì "Tiền thăm hỏi, có muốn trả lại không?"

   "Không trả, để đó." Đỗ Thành cười hì hì "Chuyện nào ra chuyện đó. Hai tên khốn này tới thăm ta là chuyện nên làm."

  Trương Chấn Lương cũng cười: "Sư phụ, thầy đói chưa?"

   "Có chút đói." Đỗ Thành chép miệng, "Tìm chút sủi cảo ăn đi."

   "Có ngay." Trương Chấn Lương nhanh nhẹn đứng dậy, đi ra ngoài "Thầy đợi chút, con về ngay."

  Thấy anh đã ra ngoài, Đỗ Thành chỉ lên áo khoác của mình đang treo trên giá, nói với Ngụy Huỳnh: "Túi phải, thuốc lá."

  Ngụy Huỳnh có chút do dự: "Cảnh sát Đỗ, bác bệnh rồi.."

  Đỗ Thành rõ ràng nhịn không nổi: "Bớt phí lời đi. Mau lên."

  Ngụy Huỳnh đành chịu, chỉ có thể làm theo yêu cầu của ông. Nửa phút sau, Đỗ Thành đã ngậm một điếu, hút ngon lành. Ngụy Huỳnh tìm cái ly giấy rót gần nửa cốc nước, để trước mặt ông, để làm chỗ gạt tàn.

  Đỗ Thành hút hai ba hơi đã hết hơn nửa điếu. Ông bóp đầu thuốc, nhìn Ngụy Huỳnh: "Nói đi, tiểu tử, cậu tìm tôi có việc gì?"

   "Dạ?"

   "Cậu không chỉ đơn giản tới thăm tôi, nếu không Nhạc Tiêu Tuệ cũng sẽ tới." Đỗ Thành nhìn ra cửa bĩu môi, "Cho nên tôi đã bảo Chấn Lương đi rồi."

  Ngụy Huỳnh liền đỏ mặt, trong lòng làu bàu một câu: Lão hồ ly này.

   "Cảnh sát Đỗ, tài liệu bác đưa chúng tôi.. không phải là toàn bộ đúng không?"

   "Ồ?" Đỗ Thành nhướng mày, động tác đưa tay lấy thuốc cũng dừng lại "Sao lại hỏi như vậy?"

   "Cuối tháng 10 năm 1992, cũng từng xảy ra vụ cưỡng hiếp giết người phân xác." Ngụy Huỳnh lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thành "Tương tự hàng loạt vụ án xảy ra trước đó."

  Đỗ Thành nhìn anh vài giây, chau mày: "Sao cậu lại biết vụ án này?

  " Lúc lên mạng tra tư liệu có nhìn thấy. "Ngụy Huỳnh quyết định nói dối.

  " Tôi cảm thấy hung thủ của hai vụ án này không phải là một người, cho nên không đưa tài liệu cho lão Kỉ, cậu cảm thấy sao? "Đỗ Thành cụp mắt xuống, lại lấy ra một điếu thuốc.

  " Tôi cũng cảm thấy không phải cùng một người. "Ngụy Huỳnh buộc miệng nói ra liền cảm thấy hối hận. Vì Đỗ Thành liền nhìn anh, trên mặt còn mang theo nụ cười sâu xa.

  " Tiểu tử. "Đỗ Thành không nhanh không chậm châm thuốc lá" Cậu biết gì rồi? "

  Ngụy Huỳnh thầm mắng mình quá bất cẩn, thấy đã không cách nào che giấu, chi bằng cứ nói ra.

  " Vụ án cuối tháng 10 năm 1992, nạn nhân chính là mẹ của Nhạc Tiêu Tuệ. "

  Đỗ Thành bỗng chốc sững sờ, nhìn Ngụy Huỳnh. Nửa buổi trời, ông mới cười khổ lắc đầu, trên mặt vẫn là dáng vẻ khó mà tin nổi.

  " Không trùng hợp vậy chứ? "Đỗ Thành ngẫm nghĩ, làu bàu" Thảo nào cô ấy để tâm tới vụ án này như vậy. "

  Ông lại nhìn Ngụy Huỳnh:" Muốn tôi làm gì? "

  " Cháu muốn tìm hiểu về vụ án này. "Ngụy Huỳnh ngập ngừng" Nếu có thể, cháu muốn tìm ra hung thủ giết hại mẹ cô ấy. "

  " Tại sao? "Đỗ Thành đột nhiên cười" Vì yêu sao? "

  " Không phải. "Ngụy Huỳnh không cười, biểu tình nghiêm túc" Nhạc Tiêu Tuệ từng hỏi bố cô ấy, vì ông ấy dị ứng với nước hoa, cho nên mẹ cô ấy chưa bao giờ dùng nước hoa. Cũng có thể nói, Lâm Quốc Đông không phải là hung thủ giết mẹ cô ấy. "

  " Sau đó thì sao? "

  " Nhạc Tiêu Tuệ biết rõ giúp lão Kỉ cũng không phải để báo thù cho mình, nhưng cô ấy vẫn kiên trì điều tra tới cùng. Vì cô ấy cảm thấy, làm vậy xứng đáng. "Ngụy Huỳnh dừng lại một lúc, thần sắc càng thêm kiên nghị" Vì thế, cũng nên có người vì cô ấy làm chút gì đó. "

  Đỗ Thành thu lại nụ cười, lại nhìn anh, đưa tay chỉ tủ quần áo:" Trong cặp đen, bên trong có một túi tài liệu. "

  Ngụy Huỳnh làm theo, rất nhanh tìm thấy túi tài liệu đó, lấy ra, bên trong là tài liệu vụ án hình sự, trên bìa có viết" Vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác 1992.10.28 ". Nhìn thấy mấy chữ này, trên người Ngụy Huỳnh liền thấy nóng lên.

  " Tra rõ một vụ án, không đơn giản như cậu nghĩ. "Đỗ Thành nhìn anh, biểu tình chợt trở nên u ám," Tôi có thể cầm cự cho tới khi Lâm Quốc Đông về quy án hay không vẫn khó nói. Cho nên, có thể không giúp được nhiều cho cậu. "

  " Không sao. Vụ án của lão Kỉ đã qua nhiều năm như vậy, không phải cũng sắp lộ ra chân tướng rồi sao? "Ngụy Huỳnh quay đầu nhìn Đỗ Thành, nụ cười trên mặt vừa ấm áp lại vừa kiên định" Các bác có thể làm được, tôi cũng có thể. "

  Nhạc Tiêu Tuệ đứng ngoài cửa gõ một hồi, nghe thấy giọng Kỉ Càn Khôn truyền tới" Mời vào ", liền đẩy cửa bước vào.

  Kỉ Càn Khôn ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ, đang xem tài liệu, cười với Nhạc Tiêu Tuệ, đồng thời nhìn phía sau lưng cô.

  " Ngụy Huỳnh không tới sao? "

  " Cháu còn tưởng cậu ấy ở đây. "Nhạc Tiêu Tuệ lấy di động ra" Anh chàng này, không biết chạy đi đâu rồi, cũng không bắt máy. "

  Cô cởi áo khoác, và cả ba lô đều để lên giường, chạy tới cạnh lão Kỉ:" Bác đang xem gì thế? "

  Vừa tới gần ông, một mùi dầu nồng nặc xộc lên mũi. Nhạc Tiêu Tuệ chau mày, đưa tay xua xua trước mũi.

" Lão Kỉ, mấy ngày rồi bác chưa gội đầu hả? "

  " Ồ? "Kỉ Càn Khôn đưa tay gãi đầu, vẻ bối rối" Mấy hôm nay cũng không có tâm trạng chau chuốt cho mình. "

  Nhạc Tiêu Tuệ đánh giá Kỉ Càn Khôn. Ông lão khác nhiều so với lần đầu gặp, mái đầu hoa râm lúc trước luôn chải ra sau gáy giờ đã trở nên nhiều dầu và rối bù, gương mặt gầy hơn, hai má lún xuống, râu mọc lổm chổm đầy cằm. Quần áo mặc trên người cũng lốm đốm bẩn, hoàn toàn là hình tượng của một ông lão lôi thôi lếch thếch.

  Nhạc Tiêu Tuệ tới tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ lót sạch, ném lên người Kỉ Càn Khôn:" Thay đi. "

  Kỉ Càn Khôn kinh ngạc trừng to mắt nhìn cô:" Bây giờ? Ở đây? "

  " Đúng vậy. "

  " Không được! "Kỉ Càn Khôn từ chối dứt khoát," Cô là cô gái trẻ.. "

  " Bác bớt phí lời đi. "Nhạc Tiêu Tuệ không nhẫn nại, bước lên trước, không nói gì cởi áo len của Kỉ Càn Khôn," Bác còn lớn tuổi hơn ba cháu đấy, cháu cũng từng giúp ông ấy tắm. "

  Đầu Kỉ Càn Khôn kẹt trong áo len, giọng ồm ồm:" Không cần đâu, để Trương Hải Sinh giúp tôi được rồi.. "

  Lời còn chưa dứt, Nhạc Tiêu Tuệ đã cởi luôn áo trong của ông, lại ngồi xuống, tháo tấm thảm ra, cởi bỏ quần bông.

  Trên người ông lão trên dưới chỉ còn lại mỗi bộ đồ lót, kiên quyết không để Nhạc Tiêu Tuệ động tay vào.

  " Cô ra ngoài trước đi! "Kỉ Càn Khôn đỏ mặt," Tôi thay xong rồi cô hẳn vào. "

  Nhạc Tiêu Tuệ nhịn cười, trừng mắt dọa ông:" Phải thay đấy, bác lên chua luôn rồi! "nói xong, liền kéo cửa trốn ra ngoài.

  Ra tới lối hành lang, nụ cười trên môi cô liền biến mất. Lão Kỉ sạch sẽ, lịch sự, đến nay cũng trở thành bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Trải qua gần 20 năm chờ đợi, ông cuối cùng có cơ hội tiếp cận chân tướng vụ án vợ bị sát hại. Đối với Kỉ Càn Khôn bây giờ mà nói, chỉ cần là vụ án này đã đủ để ông đắm chìm. Ông không quan tâm mọi thứ, khiến người ta kính trọng, càng khiến người ta đồng tình, cũng khiến Nhạc Tiêu Tuệ kiên định quyết tâm giúp ông điều tra rõ vụ án này.

  Mãi 15 phút sau, Nhạc Tiêu Tuệ mới nghe Kỉ Càn Khôn từ trong phòng gọi ra:" Xong rồi, vào đi. "

  Cô đẩy cửa bước vào, thấy Kỉ Càn Khôn đã thay lên một bộ đồ lót màu đỏ, đang ngồi nghiêm chỉnh trong xe lăn, tựa hồ không biết nên để tay đi đâu.

  " Phải như vậy chứ. "Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Kỉ Càn Khôn đầu đầy mồ hôi, xem ra, thay đồ lót khiến ông tốn không ít sức lực. Cô cầm khăn lông lên đưa ông, lại từ tủ quần áo lấy ra một cái áo len và quần bông sạch.

  Kỉ Càn Khôn một tay lau mồ hôi, một tay thử đem quần lót vừa thay giấu trong đống đồ bẩn. Nhạc Tiêu Tuệ vừa giận vừa buồn cười, cô giành lấy mấy cái đồ bẩn, cuộn lại thành đống, ném vào chậu rửa mặt, lại giúp ông thay áo len và quần bông.

  Làm xong mọi việc, cô cầm bình giữ nhiệt và chậu đồ lên đi ra ngoài. Kỉ Càn Khôn thấy vậy, lại kêu lên.

  " Cô đừng giặt mà, đưa tới phòng giặt được rồi. "

  Nhạc Tiêu Tuệ không thèm ngoảnh đầu lại chỉ nói một câu" Biết rồi "liền kéo cửa đi ra ngoài. Lúc quay lại, cô bưng nửa chậu nước lạnh và một bình nước sôi vào.

  Biểu tình và vẻ hoài nghi, hay có thể nói là kinh ngạc hiện lên trên mặt Kỉ Càn Khôn:" Cô muốn làm gì? "

  " Gội đầu. "Nhạc Tiêu Tuệ nhẹ nhàng trả lời. Cô pha xong nước ấm, dùng một chiếc khăn lông quấn quanh cổ Kỉ Càn Khôn, đầu tiên là vốc nước ấm làm ướt tóc ông, sau đó liền đổ dầu gội vào lòng bàn tay, rồi bỏ lên tóc Kỉ Càn Khôn bắt đầu gội.

  Ban đầu, Kỉ Càn Khôn rõ ràng rất căng thẳng, toàn thân cứng đờ ngồi trên xe lăn. Nhưng sau đó, theo động tác nhẹ nhàng của Nhạc Tiêu Tuệ, ông dần thả lỏng, ngoan ngoãn tùy Nhạc Tiêu Tuệ sắp đặt. Sau cùng, ông khép hờ mắt, bắt đầu thoải mái hưởng thụ.

  Vuốt bọt xong, gội lại. Đầu tóc rối bù đầy dầu rất nhanh đã trở nên sạch sẽ đâu vào đấy. Nhạc Tiêu Tuệ dùng khăn lông lau khô tóc Kỉ Càn Khôn, lại chải đầu gọn gàng. Kỉ Càn Khôn dùng nước ấm còn dư lau mặt, cả người trở nên sáng sủa.

  " Bác xem, như vậy rất đẹp. "Nhạc Tiêu Tuệ lùi sau một bước, hài lòng đánh giá Kỉ Càn Khôn. Ông lão cười ngại ngùng.

  " Vất vả cho cô rồi. "

  " Khách sáo gì chứ? "Nhạc Tiêu Tuệ chẳng hề để tâm vuốt vuốt tóc, lại đem tầm mắt nhìn xuống cằm râu đang mọc lúng phúng của Kỉ Càn Khôn.

  Thấy cô xắn tay áo mới vừa bỏ xuống, Kỉ Càn Khôn liền ý thức được ý đồ của Nhạc Tiêu Tuệ, vội nói:" Cái này tự tôi làm được rồi. "

  Cô gái lại cầm chiếc bình giữ nhiệt lên và đi ngoài.

  Vài phút sau, Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu, trên mặt được một chiếc khăn ấm che lại, thoải mái ngả người lên xe lăn. Nhạc Tiêu Tuệ vừa trộn kem cạo râu, vừa đánh giá dao cạo râu kiểu cũ.

  " Không ngờ bây giờ còn có người dùng thứ này. "

  " Cái bằng điện dùng không quen. "gương mặt Kỉ Càn Khôn được che dưới lớp khăn, giọng nói lười nhác, tựa hồ sắp chìm vào giấc ngủ," Còn phải thường xuyên thay pin. "

  " Oách đấy. "Nhạc Tiêu Tuệ mở dao cạo ra, hàn quang từ thân dao lấp lánh, nhìn là biết được giữ gìn cẩn thận. Cô dùng ngón cái thử độ sắc của lưỡi dao.

  Nhạc Tiêu Tuệ tháo khăn lông trên mặt Kỉ Càn Khôn, ông lão khẽ mở mắt ra, gương mặt trở nên hồng nhuận tươi tắn, còn thoang thoảng hơi nước. Cô sờ sờ cằm Kỉ Càn Khôn cho mềm hơn, rồi bôi kem cạo râu lên.

  Lúc lưỡi dao lướt qua da, có tiếng râu bị đứt. Còn những chỗ lưỡi dao đi qua, đều trở nên trơn láng sạch sẽ. Nhạc Tiêu Tuệ nửa quỳ bên cạnh Kỉ Càn Khôn, cẩn thẩn thao tác trên mặt ông, thi thoảng dùng khăn giấy lau sạch lưỡi dao dính đầy kem cạo và râu.

  Kỉ Càn Khôn bất động ngồi đó, cảm nhận xúc cảm của lưỡi dao sắc bén và ngón tay ấm áp mềm mại của cô gái mang tới.

  " Tiêu Tuệ. "

  " Dạ? "

  " Vừa nãy cô nói giúp ba cô tắm rửa? "

  " Đúng vậy. "

  " Ông ấy cũng.. đi lại bất tiện sao? "

  " Cũng không phải. "Nhạc Tiêu Tuệ cười," Ông ấy là con sâu rượu, thường say tới bất tỉnh nhân sự. "

  " Vậy, mẹ cô sao không.. "

  " Mẹ cháu mất từ sớm rồi. "Nhạc Tiêu Tuệ tập trung nhìn râu dưới cằm Kỉ Càn Khôn" Nhà chỉ có cháu và ba. "

  Kỉ Càn Khôn" ồ "một tiếng rồi không nói gì nữa. Lúc sau, Nhạc Tiêu Tuệ cảm giác được có một bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình, chậm rãi vuốt ve.

  Cô gái toàn thân run rẩy, động tác trên tay hơi bị lệch hướng, một vết thương nhỏ liền xuất hiện dưới cằm Kỉ Càn Khôn.

  " Aizz yoo! "Nhạc Tiêu Tuệ vội bỏ dao cạo xuống, cầm lấy một chiếc khăn giấy dặm lên vết thương," Xin lỗi, xin lỗi. "

  " Không sao. "Kỉ Càn Khôn lắc đầu, ông nhìn vào gương xem dưới cằm, vết thương không lớn, máu rất nhanh sẽ đông lại," Cô tiếp tục đi. "

  " Cháu không dám nữa. "Nhạc Tiêu Tuệ lộ vẻ áy náy," Không khéo lại khiến bác bị thương. "

  " Chuyện nhỏ mà, dùng dao cạo kiểu này, bị thương là điều thường thấy. "Kỉ Càn Khôn cầm dao cạo lên, đưa cán dao cho cô" Tôi tin cô mà. "

  Nhạc Tiêu Tuệ do dự rồi đón lấy dao cạo, lại nhìn Kỉ Càn Khôn. Ông lão cười với cô, hơi ngửa đầu ra, nhắm mắt lại.

  Cô gái ngồi xổm xuống, lại cầm lấy lưỡi dao đặt xuống cằm Kỉ Càn Khôn.

  Rất nhanh, gò má Kỉ Càn Khôn trở nên trơn láng sạch sẽ. Nhạc Tiêu Tuệ cũng hồi phục lại tự tin, bắt đầu làm vệ sinh cặn râu dính trên cổ. Tay đặt lên làn da đã chảy xệ, có thể cảm nhận được động mạch đang đập mạnh mẽ đều đều. Lúc cạo tới cổ họng, Nhạc Tiêu Tuệ không dám lơ là, nhìn chằm chằm vào lưỡi dao đang chậm rãi lướt qua yết hầu. Trên làn da trắng xanh đang dần hiện lên lớp da gà, hô hấp Kỉ Càn Khôn bình ổn, hơi thở đều đều, hai tay khẽ đặt lên bụng.

  Cuối cùng, râu của ông lão đã được cạo sạch sẽ. Ông sờ chiếc cằm trơn nhẵn của mình, biểu tình trên mặt rất hài lòng.

  " Thật thoải mái. "

  Nhạc Tiêu Tuệ vừa rửa dao cạo, vừa nhìn ông:" Tay nghề của cháu kém quá. "

  " Rất được đấy chứ. "Kỉ Càn Khôn nhìn vết thương dưới cằm" Trước đây vợ tôi cũng đòi cạo râu cho tôi, vì bà ấy cảm thấy rất thú vị, sau cùng trên mặt