Kẹo Ngọt

Chương 67: Phiên Ngoại Khiến Cô Khóc Chính Là Tội Của Anh






Thời gian đầu xây dựng sự nghiệp, Trình Phóng từng nhập viện rất nhiều lần.
Lúc đó, công ty còn ở dưới tầng hầm, vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Mỗi khi mưa xuống, có thể nước mưa không ngập quá mắt cá chân nhưng người ở trong đều bị lạnh đến mức run rẩy.
Lúc đó thực sự nghèo đến mức một đồng cũng phải cưa đôi mà dùng.
Vòng góp vốn thứ nhất không mấy suôn sẻ, đội ngũ chỉ có tám người, trừ bản thân Trình Phóng và Lộ Tuyển, những người còn lại gần như nhận không đủ lương của họ.
Trong hoàn cảnh gian khổ như vậy mà người ta vẫn bằng lòng theo anh làm việc, cho nên khi có tiền lương, nhất định không thể khất.
Tối hôm ở bệnh viện, Trình Phóng hạch toán số liệu suốt đêm, có khách hàng gọi đến, bảo là cần gấp để dùng, hỏi anh tối nay có thể xuất xong bản thảo hay không?
Đây là đơn hàng nước ngoài do đích thân Trình Phóng nhận.
Khoảng thời gian đó, công việc gì anh cũng làm, thậm chí là nhờ anh đi sửa máy móc, anh cũng làm hết.
Có thể chống đỡ bao lâu thì hay bấy lâu.
Trình Phóng cảm thấy sức khoẻ của mình hẳn là chịu nổi, nhưng không ngờ một người có sức chịu đựng như anh cuối cùng vẫn phải nhập viện.
Tiền thuốc men đã đắt lắm rồi, bớt nằm viện được mấy ngày thì cứ bớt.
Từ tối hôm đó đến ba giờ sáng hôm sau, anh mới hoàn thành xong tất cả công việc.
Sau khi uống thuốc, cơn đau đầu đỡ hơn một chút,
Chỉ còn cảm giác âm ẩm đau.
Cũng trong khoảng thời gian này, anh có tật xấu là mất ngủ.
Dù mệt vẫn không ngủ được, mắt mở thao láo suốt đêm, rốt cuộc đành phải ngồi dậy, xem xem mình có thể làm gì nữa không.
Chịu đựng hai tiếng đồng hồ, đến năm giờ sáng, anh mới dè dặt gọi điện thoại cho Minh Hạnh.
Bên kia mất một hồi lâu mới nghe máy.
“A lô, cho hỏi ai vậy?” Giọng nói của Minh Hạnh hơi uể oải, vẫn còn mơ ngủ.


Không khó nhận ra cô bị anh đánh thức, chưa nhìn màn hình điện thoại xem ai gọi đến đã nghe máy.
Trình Phóng hơi áy náy, nhẹ nhàng cất giọng: “Là anh.”
Minh Hạnh lập tức nhận ra giọng của Trình Phóng.
Tối qua anh không về nhà, bảo là đi công tác, hôm nay lại gọi điện vào tờ mờ sáng như vậy… Minh Hạnh tức khắc tỉnh táo lại.
“Sao thế? Trình Phóng?” Giọng nói của Minh Hạnh căng thẳng, hỏi han: “Gặp chuyện gì không vui sao anh?”
Trình Phóng đánh thức cô sớm như vậy nhất định là có chuyện.
Minh Hạnh dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, dịu dàng bảo: “Anh có việc gì thì cứ nói nha, Hạnh Hạnh sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
Trái tim của Trình Phóng bị bóp chặt đến đau.
“Không có gì,” Giọng của anh hơi run rẩy, nhưng vì anh để cách xa điện thoại nên không dễ dàng nghe thấy.
“Anh chỉ muốn hỏi em một chút, sáng nay em định ăn gì thế?”
Minh Hạnh suy nghĩ, trả lời: “Mua bánh bao dưới lầu đi, tối hôm qua ăn cay quá nên bây giờ ruột của em còn hơi nóng.”
“Sáng nay anh về không?” Minh Hạnh hỏi: “Anh muốn ăn gì? Em mua cho anh trước, bao giờ anh về là ăn thôi.”
Đã rất lâu rồi Trình Phóng không được ăn một bữa ra hồn.
Bây giờ anh cũng không có tâm trạng ăn uống.
“Anh muốn ăn…” Giọng nói của Trình Phóng ngày càng nhỏ, không hiểu sao hốc mắt lại đỏ lên, anh cố gắng dằn lại sự bất thường của mình, “Hạnh Hạnh làm bánh kem cho anh đi, trát nhiều bơ một tí.”
“Ừm, được.” Minh Hạnh đồng ý không chút do dự.
“Mấy ngày nữa là giao thừa rồi, anh vẫn bận thêm vài hôm nữa sao?” Minh Hạnh kéo chăn nằm xuống, sau đó rúc trong chăn và trò chuyện với anh.
Trình Phóng đáp: “Anh cũng không biết, chắc là vậy.”
“Vậy anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc nhé.”
Mặc dù đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng Minh Hạnh vẫn không nhịn được mà nói với anh, hết lần này đến lần khác.
“Chờ hai ngày nữa em về sẽ thay anh hỏi thăm ba mẹ một tiếng.”
“Ừm.” Trình Phóng lại khẽ cất giọng.
Minh Hạnh không ngắt điện thoại.
Cô cứ huyên thuyên suốt, kể vài chuyện vặt vãnh cho Trình Phóng nghe.

Mặc dù anh không nói gì, Minh Hạnh vẫn nói chuyện với anh mãi.
Đến khi mặt trời lên cao,
Trình Phóng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ.
Anh là một người đàn ông, không lập dị không khác người, nhưng thú thật rằng lúc nằm viện một mình, anh vẫn cảm thấy trong lòng lạnh run từng đợt.
Cho nên, có Minh Hạnh thật là tốt.
“Vậy em đi làm bánh kem cho anh đây.” Nghe thấy tiếng hít thở dần trở nên đều đặn của anh ở đầu dây bên kia, Minh Hạnh dụi mắt rồi khẽ nói, sau đó rời giường.
Mà ở bên này, Trình Phóng đã ngủ.
Điện thoại đặt trên chiếc gối bên cạnh.
Rất lâu sau, Minh Hạnh mới hỏi về chuyện của khoảng thời gian đó.
Trình Phóng nói rằng lúc đó quá mệt mỏi, lại mất ngủ, anh có cảm giác nếu mình ngủ trên giường bệnh sẽ rất có khả năng ngủ rồi sẽ không dậy nổi.
Thực sự rất mệt, cũng rất đau, là kiểu mệt mỏi khi sức sống bị hao mòn quá độ.
Minh Hạnh nghe anh nói mà mím chặt môi, gắng gượng biết bao nhưng vẫn rơi nước mắt.
Cô không biết hôm đó Trình Phóng ở bệnh viện.
Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, anh ở bên ngoài một mình nên không ngủ được thôi.
Đến cả Trình Phóng cũng không chịu nổi… vậy thì nó phải khiến người ta đau đến mức độ nào đây?
Anh thực sự đã gánh chịu quá nhiều khổ cực, cũng lừa gạt Minh Hạnh quá nhiều lần, không cho cô biết.
Sau khi Minh Hạnh mang thai, đến tháng thứ sáu vẫn còn làm việc, nhưng chỉ là nhận phiên dịch vài tài liệu, không mấy mệt mỏi.
Có một hôm nọ, cơ thể của cô khó chịu nhưng Trình Phóng không ở nhà, Minh Hạnh tự mình đến bệnh viện.
Mấy tiếng sau, Trình Phóng mới chạy đến.
Lúc anh đến, Minh Hạnh đang uống trà sữa, nghe thấy tiếng động, cô giật mình, hút liền hai hơi trà sữa, nghẹn đến mức hai má căng phồng.
Trình Phóng đi vào, cô vội giấu trà sữa vào ngăn kéo.

“Hạnh Hạnh.” Vừa nghe tin cô nhập viện, Trình Phóng lập tức vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, chạy từ công ty đến đây.
Trái tim của anh bị doạ cho nhảy dựng.
“Có chuyện gì vậy em? Khó chịu chỗ nào? Bác sĩ nói sao rồi?” Trình Phóng vừa mở miệng đã hỏi một tràng dài, khiến Minh Hạnh bị hỏi đến ngẩn người.
Cô mở to mắt, chột dạ chớp chớp, trả lời: “Không có gì, em chỉ khó tiêu chút thôi.”
Trình Phóng cũng ngẩn người.
Anh lạnh mặt, vươn tay lau khoé môi của cô, lạnh lùng nói: “Khó tiêu sao còn uống trà sữa? Không phải hai hôm trước em vừa uống rồi à?”
Không cần phải thấy ly trà sữa, lúc mới lại gần, anh đã ngửi thấy mùi trà sữa rồi.
“Không phải, em uống nước…” Minh Hạnh lí nhí phản bác, vừa thấy anh tức giận, giọng nói của cô mềm yếu hẳn đi.
Ấm ức vô cùng.
Không phải cô uống trà sữa mới bị đau bụng, bác sĩ nói là do kích thích tố hỗn loạn trong thời gian thai kỳ, cộng với sức chịu đựng có phần suy giảm nên đây là hiện tượng rất bình thường.
Trình Phóng cũng hết cách với cô.
“Không được khóc.” Thấy Minh Hạnh cứ mím chặt môi, anh lập tức cảnh cáo một câu.
Tay của Minh Hạnh siết chặt quần áo, nhìn anh xong lại cụp mắt, không nói gì.
Thấy cô như vậy, trái tim của Trình Phóng tức khắc mềm nhũn.
“Được rồi, đừng khóc, là anh khốn nạn, anh sai rồi.” Anh nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay của mình.
Dùng bàn tay to bao bọc tay của Minh Hạnh.
“Bụng còn đau không?” Trình Phóng cúi đầu nhìn về phía bụng của cô.
Mang thai hơn sáu tháng, bụng đã nhô lên rất rõ ràng, chỉ là Minh Hạnh vốn đã gầy, dáng người lại mảnh mai nên dù mang thai cũng chỉ có bụng là hơi thay đổi.
Nếu cô mặc trang phục rộng rãi một chút, người khác cũng không nhận ra được.
“Đau.” Minh Hạnh gật đầu.
“Em phải tự bắt xe đến bệnh viện, ban nãy làm kiểm tra, ai cũng có người thân đi cùng, mỗi em là không có thôi.”
Minh Hạnh nhỏ giọng nói, dáng vẻ của cô khiến lòng ai đau như cắt.
Cô không khỏi nhớ đến khi trước, Trình Phóng từng nằm viện một mình.
Anh nhập viện nhiều lần như thế nhưng vẫn gạt cô không nói, cái gì cũng tự mình đi làm, nhất định là chua xót hơn nhiều.
“Trình Phóng, cảm giác nằm viện một mình không dễ chịu chút nào, cho nên sau này, anh có chuyện gì cũng đừng giấu em nữa.”
Minh Hạnh nói: “Hạnh Hạnh rất đau lòng cho anh.”
Không chỉ anh mới phải cưng chiều cô, thứ gọi là yêu và cưng chiều vốn là chuyện đôi bên cùng san sẻ.
“Ừm, anh biết rồi.”
Lại một hồi yên tĩnh trôi qua.
Minh Hạnh liếc nhìn ngăn kéo, nuốt nước miếng một cái.

Cô kéo tay anh, nũng nịu nói: “Lãng phí là không tốt, em chưa uống hết trà sữa nữa…”
Âm cuối của cô mềm nhũn, dáng vẻ xinh xắn dịu dàng, như thể cả thế giới này nợ cô ly trà sữa vậy.
“Đúng là lãng phí không tốt,” Trình Phóng gật đầu theo lời cô nói, tay này còn nắm tay cô, tay kia cầm ly trà sữa từ trong ngăn kéo ra, đút ống hút vào miệng mình.
“Vậy thì anh uống thay em.”
Còn hơn nửa ly trà sữa nhưng mới đó mà Minh Hạnh đã thấy anh uống cạn.
Chỉ trong chốc lát.
Minh Hạnh nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong.
Sau khi uống xong, Trình Phóng đặt ly sang bên cạnh.
Minh Hạnh liếm môi, chậm rãi bước đến một bước rồi bất ngờ hôn lên môi anh.
Ánh mắt của Trình Phóng cứng đờ, anh đè tay cô lại, “Làm gì đấy?”
Minh Hạnh vô tội quá chừng.
“Không lãng phí đó…”
Yết hầu của anh liên tục trượt xuống, Trình Phóng cúi đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt siết chặt cô bất động.
Anh thực sự sắp bị cô chọc đến phát điên rồi.

“Minh Hạnh, em ngoan ngoãn một tí, theo dõi thêm mấy tiếng, nếu không có gì nghiêm trọng thì xuất viện.”
Giọng nói của Trình Phóng khàn đặc, “Không được lộn xộn.”
Nói “không được lộn xộn” là lộn xộn kiểu nào cũng không được.
“Trình Phóng, cổ của anh đỏ rồi,” Minh Hạnh nghiêm túc nhìn anh, lại kéo tay anh, hỏi: “Cần tìm một chị y tá để đo thân nhiệt không?”
“Không cần.” Trình Phóng thấp giọng đáp.
Lúc đó, Minh Hạnh nhớ lại một câu mà rất lâu trước đây, Kiều Kiều đã từng hỏi cô.
Khi con người bị nghẹn quá lâu, thực sự sẽ nghẹn thành dáng vẻ đáng sợ như vậy sao?
Bây giờ Minh Hạnh cũng được giác ngộ một chút rồi.
Nhưng cô vẫn không buông tha, tiếp tục sấn tới gần Trình Phóng, khẽ khàng gọi: “Ông xã ơi?”
“Anh mua cho em.” Trình Phóng lấy điện thoại ra, lập tức order một phần cơm hộp cho cô.
Minh Hạnh không khỏi cười trộm, ngồi bên cạnh nhìn.

Cô được đằng chân lân đằng đầu, hỏi: “Thêm một cái bánh su kem nữa nha? Cái nhỏ thôi cũng được.”
Mấy tháng trước, lúc cô bị thai nghén, ăn gì cũng thấy không ngon.

Hiện tại đã đỡ hơn nhiều, bị mỗi cái rất thích ăn đồ ngọt.
Thật ra ăn đồ ngọt vẫn được thôi, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, cho nên Trình Phóng mới luôn luôn quản lý cô.
“Thích ăn đồ ngọt như vậy nhất định là một bé gái đáng yêu,” Minh Hạnh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, tiếp tục thương lượng: “Thêm cái nữa nha anh.”
“Hạnh Hạnh là cô gái đáng yêu nhất trên đời rồi,” Dừng một chút, Trình Phóng lại nói: “Lần sau rồi hẵng ăn.”
Coi bộ có vòi anh nữa cũng vô dụng.
Minh Hạnh thở dài, hơi thất vọng.
Sau đó, lúc Minh Hạnh lâm bồn, bốn ngón tay siết chằn chặt, dù đau đến chết đi sống lại, cô vẫn cắn răng, kiên cường chịu đựng.
Nhưng vẫn bật khóc.
“Trình Phóng, thực sự đau lắm…” Cô tủi thân nhìn anh, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
Trái tim của Trình Phóng như bị bóp nghẹt, anh hoàn toàn bất lực, như thể vào lúc này đây, anh chẳng giúp được gì cả.
“Hạnh Hạnh uống trà sữa không? Hay ăn bánh su kem nhé? Bánh kem nhỏ, được không em?” Giọng nói của Trình Phóng run bần bật, thậm chí bản thân anh cũng không biết mình đang nói gì.
Từ trước đến giờ, Minh Hạnh chưa từng thấy anh sợ đến thế.
Giọng nói run rẩy, tay cũng phát run.
Minh Hạnh lắc đầu, “Không muốn ăn…”
Bây giờ cô không có tâm trạng ăn uống, chẳng buồn ăn gì cả, cũng không có sức để ăn.
“Ừm, vậy thì không ăn,” Trình Phóng chỉ biết nắm tay cô, dịu giọng dỗ dành: “Sau này rồi ăn, sau này chúng ta sẽ ăn thật thật nhiều.”
Đó là ba tiếng đồng hồ gian khổ nhất đời anh.
Rất nhiều năm sau, Trình Phóng nhớ lại đều cảm thấy sợ.

Mặc dù quá trình sinh nở diễn ra suôn sẻ nhưng anh vẫn không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ của cô nằm trên giường, đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Khiến cô khóc chính là tội của anh.
(Hoàn toàn văn)