Kẹp

Chương 17: Khống chế (Bị ngón tay cắm bắn) (H)




Anh kéo vòng cổ liếm lên yết hầu của Nguyễn Lương. “Anh cũng không có ý chỉ ngày hôm qua.” Hôm qua anh khóa Nguyễn Lương nhưng đã nhanh chóng cởi ra.

Nguyễn Lương nghĩ tới, cậu cố gắng để giọng mình bình tĩnh: “Là lần mới bắt đầu đó… khi đó anh cũng biết?” Cậu suy đoán, còn sợ hãi vì suy đoán này.

Phó Hiệu Chu khẽ cười, anh đè lên cổ Nguyễn Lương: “Nguyễn Nguyễn thật thông minh.”

Lần đầu tiên anh mở khóa cho Nguyễn Lương còn từng cố ý hỏi Nguyễn Lương có muốn bị khóa không.

Từ lúc đó Phó Hiệu Chu đã phát hiện, cho nên mới mở khóa đưa Nguyễn Lương ra ngoài. Anh biết Nguyễn Lương hoàn toàn không muốn chạy trốn.

dương v*t chôn trong người mạnh mẽ di chuyển, Nguyễn Lương gần như không thể suy nghĩ. Cậu cho rằng mình giấu rất khá, không tưởng tượng nổi Phó Hiệu Chu còn biết bao nhiêu điều liên quan tới bí mật của cậu.

Phó Hiệu Chu vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu lên. “Em còn không biết mình sai ở đâu sao.” Anh đặt Nguyễn Lương lên giường, động tác nhẹ nhàng, nhưng lần đâm tiếp theo lại không hợp với sự dịu dàng này. Hai chân của cậu được đặt lên bả vai anh, dương v*t đi vào rất sâu, mỗi một lần ra vào đều phát ra tiếng va chạm. Nguyễn Lương cảm thấy đau đớn cùng tê dại, sau đó là khoái cảm, gần như nhấn chìm cậu, khiến cậu không thể không lớn tiếng kêu lên.

“Em không nên đi theo cậu ta, biết tên đó rất nguy hiểm không?” Phó Hiệu Chu hung ác đâm vào, giọng nói tàn nhẫn.

Lúc này Nguyễn Lương mới biết Phó Hiệu Chu muốn nói đến sự kiện đó, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã đoán sai, cho là Phó Hiệu Chu tức giận vì mưu kế của cậu.

Cậu bình tĩnh lại, ôm lấy hông Phó Hiệu Chu, bị đâm vào. “Em sai rồi… xin anh, a, chậm một chút.”

Phó Hiệu Chu biết Nguyễn Lương không muốn chạy, tất nhiên cũng biết Nguyễn Lương ra ngoài theo Lý Tương chỉ để kéo dài thời gian, tìm cách chạy trốn, nhưng anh vẫn không kiềm được tức giận, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Nguyễn Lương không ngừng xin tha, giọng nói cũng khàn đi, Phó Hiệu Chu làm đến cuối cùng liền chạy nước rút, dương v*t không ngừng khiêu vũ trong cơ thể Nguyễn Lương, bắn từng cỗ lấp đầy cậu.

Trong không khí đều là mùi tình dục, Nguyễn Lương nằm nghiêng, phía sau mấp máy chảy dịch trắng đục, Phó Hiệu Chu khẽ đụng một cái nó lập tức co rút.

“Anh biết hết rồi.” Nguyễn Lương khẽ nhắm mắt, ngón chân cuộn tròn.

“Ừ.” Phó Hiệu Chu ngồi dậy, đắp chăn lên thân hai người, lại thản nhiên nói. “Từ rất lâu trước kia anh đã biết tình huống gia đình em.”

Nguyễn Lương cọ lên người Phó Hiệu Chu, bình tĩnh ‘a…’ một tiếng, nhìn bộ dạng không hề để ý, hoặc nên nói cậu đã biết từ lâu, dù sao Phó Hiệu Chu cũng là kiểu người như vậy.

Phó Hiệu Chu hiểu Nguyễn Lương, thậm chí biết Nguyễn Lương mười mấy tuổi trải qua cuộc sống như thế nào, sau khi trưởng thành lại đi làm thêm ở đâu.

Đối với Nguyễn Lương, ý muốn kiểm soát của anh mạnh như vậy, sao có thể không cho người đi điều tra tình huống của cậu. Hiểu biết của anh còn nhiều hơn cả tưởng tượng của Nguyễn Lương.

Có lẽ người ngoài không thể nào hiểu được việc này, vấn đề liên quan đến lý lịch, phải quan tâm đến nguyện vọng của đối phương. Nhưng Phó Hiệu Chu lại cảm thấy việc này không thể bình thường hơn được, anh thích Nguyễn Lương, hi vọng hiểu rõ toàn bộ con người cậu, từ quá khứ tới tương lai.

“Anh biết, cho nên nửa đêm em gửi tin nhắn, anh cũng không tức giận.” Nguyễn Lương đẩy Phó Hiệu Chu ra nhưng không dịch lại gần. “Còn cài đặt chuông riêng cho tin nhắn.” Nhiều chuyện trước kia đều trở nên rõ ràng, trong lúc Nguyễn Lương ra sức dò xét, Phó Hiệu Chu cũng cố ý chiều theo.

“Tại sao không vạch trần em?” Nguyễn Lương nhìn thẳng Phó Hiệu Chu. “Anh đã phát hiện là em cố ý từ lâu, lại không vạch trần em, còn mở khóa.” Phó Hiệu Chu quá dịu dàng, luôn có thể khiến cậu ý thức được mình là một người xấu xa đến mức nào.

“Em nghĩ anh tốt quá rồi.” Phó Hiệu Chu xoa xoa khóe mắt đỏ lên của cậu. “Anh không vô tư như em nghĩ vậy đâu.”

“Vốn không nói gì, là vì em muốn ở trong phòng.” Phó Hiệu Chu cuốn mái tóc của cậu lên. “Mà anh không muốn để người khác thấy em.” Anh nâng mặt cậu lên, tiếp đó là nụ hôn rất nhẹ.

“Cho nên anh không tức giận?” Nguyễn Lương hỏi, kề lại gần, da thịt ma sát, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của Phó Hiệu Chu là điều kinh khủng.

“Nếu em chỉ lừa anh chuyện này, không có, anh đã biết từ lâu rồi.”

Nguyễn Lương nhìn anh, xác định anh không nói dối, cậu lại yên tâm co người vào lòng anh.

“Không sợ anh sao?”

Nguyễn Lương suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Phải là anh sợ em không? Là em bắt đầu hành động trước… cố ý chạy trốn.” Cậu mạnh dạn nói ra.

Phó Hiệu Chu nhìn cậu một lúc, anh đưa tay đè lên gáy cậu. “Là rất sợ.” Anh cởi vòng cổ trên cổ Nguyễn Lương ra. “Cho nên đừng trốn nữa.” Anh ra hiệu để Nguyễn Lương đưa tay ra, Phó Hiệu Chu đặt vòng cổ lên tay cậu.

Trên vòng cổ có khắc gì đó, chiếm một vị trí rất nhỏ, Nguyễn Lương kề sát lại, phía trên có khắc tên viết tắt của cậu, RL.

“Em muốn tên anh hơn.” Nguyễn Lương nhỏ giọng nói.

Phó Hiệu Chu khẽ sửng sốt, sau đó anh cười, lại hôn cậu, nụ hôn lần này rất dài, cho đến khi Nguyễn Lương thấy khó thở mới tách ra.

Từ lâu Phó Hiệu Chu đã phát hiện ra lớp ngụy trang của Nguyễn Lương, cũng không mong đợi cậu có thể sáng sủa hay nói như vẻ ngoài, những thứ đó không chân thật, mà cho tới nay anh thích một Nguyễn Lương luôn giở chút thông minh vặt với anh, trong mắt mang theo nụ cười tinh ranh.

Đó là một nhóc đáng ghét, là bé hư chính cống, nhưng cũng không phải đứa trẻ vì được cưng chiều mà làm xằng làm bậy. Những sợ hãi lo lắng kia đâm sâu trong lòng Nguyễn Lương, Phó Hiệu Chu biết hết những dò xét cẩn thận kia, chỉ là không ngừng mặc kệ, để mặc những nhánh cây dịu dàng dần quấn chặt lấy anh, hấp thu chất dinh dưỡng trên cơ thể anh.

Điều này khiến Nguyễn Lương vô thức sinh ra cảm giác lệ thuộc với anh, Phó Hiệu Chu bị cành lá quấn quanh, mà cành lá cũng phải dựa vào anh để sống sót.

– Anh muốn Nguyễn Lương không thể rời bỏ anh.

Phó Hiệu Chu cắm ngón tay vào vách thịt tràn ngập tinh dịch của mình, Nguyễn Lương nắm lấy tay anh ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Em còn chưa bắn.” Phó Hiệu Chu kề lại gần liếm liếm chóp mũi đỏ au của cậu, vừa rồi dùng quá sức, Nguyễn Lương chỉ duy trì ở mức nửa cứng mà chảy nước.

Nguyễn Lương muốn đưa tay chạm dương v*t lại bị Phó Hiệu Chu ngăn cản, hai đầu ngón tay cắm vào bên trong mà không gặp trở ngại gì, dũng đạo được rót đầy phát ra tiếng tí tách khe khẽ.

Vành tai Nguyễn Lương dần đỏ lên lại ngoan ngoãn không cầm lấy dương v*t. Ngón tay Phó Hiệu Chu lướt qua điểm kia, khiến Nguyễn Lương khẽ rên rỉ.

“Ở đây sao?” Phó Hiệu Chu lại thêm một ngón tay, miệng huyệt bị mở ra, đầu ngón tay lại đè lên điểm kia.

Mắt Nguyễn Lương ngấn lệ, cậu khẽ gật đầu. Phó Hiệu Chu tăng tốc, dùng ngón tay trêu chọc vách thịt mềm mại này, ngón tay lại không ngừng lướt qua điểm nhạy cảm, dương v*t cậu lại chảy ra chút dịch nhầy, Phó Hiệu Chu tuốt mấy cái, tinh dịch bắn ra, bắn lên bụng cậu.

Chân hai người đan vào nhau, Phó Hiệu Chu rút ngón tay ra, miệng huyệt lại lưu luyến giữ lại, anh liền dán lên tai Nguyễn Lương nói: “Nó đang hút anh này.”

Nguyễn Lương hoàn toàn mất sức, cậu chỉ thở dốc, tối nay rất dài lại thêm kích thích. Cao trào dần rút đi, cơn buồn ngủ ập tới, cậu gật đầu gần ngủ mất.

“Ngủ đi, có gì sáng mai lại nói.” Phó Hiệu Chu lại đeo vòng lên cổ Nguyễn Lương.

Nguyễn Lương khoác một tay lên vòng cổ, một tay nắm lấy cánh tay Phó Hiệu Chu, khóe miệng khẽ nhếch yên tâm nhắm mắt, chỉ một lúc sau đã ngủ say.

Căn phòng tối đen, khó khăn lắm ánh trăng mới chiếu vào một chút, ánh lên lông mi Nguyễn Lương, từng vệt ánh sáng nhỏ, ánh mắt Phó Hiệu Chu vô cùng dịu dàng, lặng lẽ che đi bóng đêm vô tận này.

Bọn họ đều không thể thoát khỏi đối phương, dùng sức lực trói đối phương lại với mình.

Cho đến mãi về sau.