Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 49




Chương 49: Anh Cho Em, Chỉ Cho Em

Bước ra khỏi Secret, Đường Ninh nhìn thấy xe của Hàn Nhược Tuyết dừng lại trước cửa, tầm mắt của hai người va vào nhau, hai người cũng không có bắt kỳ chào hỏi gì, chỉ là khi lướt qua vai nhau, Hàn Nhược Tuyết nói với Đường Ninh: “Trước ngày xuất bản của tạp chí Secret, chính là lúc Đường Ninh cô phải cút ra khỏi giới người mẫu.”

“Xem ra, các người rất tin tưởng Mặc Vũ Nhu.”

“Cho dù cô ấy không xuất sắc bằng cô, nhưng cô ấy cũng đã đạt được trình độ quốc tế, được cộng điểm vào phần bình chọn top 10 hằng năm, còn giá trị của cô, đã không còn nữa rồi.”

Hàn Nhược Tuyết nói một cách thâm độc.

“Vậy sao? Vậy thì đợi kết quả đi…” Đường Ninh không một chút sợ hãi, chỉ là một câu nói ngắn gọn hời hợt, nhưng lại chứa đựng năng lượng to lớn, giống như sự tối tăm của giới giải trí cũng không cách nào bóp chết được cô.

Hàn Nhược Tuyết căm hận trừng mắt nhìn Đường Ninh, quyết tâm muốn tiêu diệt Đường Ninh càng ngày càng mãnh liệt, một nghệ sĩ không bị kiểm soát, bắt luận là bản thân bị vò nặn, hay là để cho cô ấy tự do, cũng đều là mối họa ngầm hết sức to lớn, chỉ khi giẫm đạp cô ấy dưới chân, vĩnh viễn không có khả năng trở mình, cô ta mới hoàn toàn yên tâm một cách triệt đề, đặc biệt là Đường Ninh có thù hận sâu sắc như vậy với chị em bọn họt “Đường Ninh, ánh mắt của Hàn Nhược Tuyết cứ là lạ.” Chị Long quay đầu mắt hướng theo Hàn Nhược Tuyết, trong lòng thấp thoáng nảy ra một tia lo lắng.

“Cô ta bây giờ hận không thể vò nát em!” Trong lòng Đường Ninh hiểu rất rõ, hiểu rõ lòng hận thù của chị em Hàn gia đối với cô: “Nếu như tạp chí lần này thật sự thất bại, em gần như đều có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sau này của mình.”

“Không thể nào…Chị và Lâm Vi đều tin tưởng em, nhưng mà, nếu cho là thất bại đi, cũng không cần sợ, em vẫn còn BOSS lớn mà!”

Nhắc đến Mặc Đình, Đường Ninh vẫn còn nhớ Mặc Đình từng nói là sẽ đến đón cô, nên sau khi rời khỏi Secret cô không xa, thì gọi điện thoại cho Mặc Đình, còn Mặc Đình trong điện thoại lại mang theo nụ cười nhắc cô quay người nhìn về phía sau, ở góc đường, một chiếc lincoln dài đang bình thản đậu dưới bóng cây.

Người đàn ông cao to dựa trên cửa xe, bọc lầy thân hình vạm vỡ trong bộ vest sọc đen trắng kiểu cổ điển, anh cũng chẳng mang theo nụ cười, thế nhưng đường nét trên gương mặt lại hiện ra vô cùng mềm mại, một nốt ruồi đen trên dái tai chói mắt, Đường Ninh nhìn có chút sững sờ, người đàn ông ưu tú như đề vương này lẽ ra nên bị vạn quân nghìn mã vây quanh, thế nhưng anh lại can tâm tình nguyện ở trong xó xỉnh vắng vẻ này VÌ CÔ.

Đôi mắt của Đường Ninh có chút sưng lên, những chuyện vừa rồi trong phòng trang điểm từng chuyện từng chuyện đều bị cô quăng ra hết khỏi não, cô là một người mẫu, nhưng đồng thời cô cũng là vợ của người đàn ông này.

Người đàn ông này ngay từ ngày đầu tiên mà họ kết hôn đã bắt đầu bao dung cô, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, còn cô, vẫn phải tiếp tục để cho mặt trời tiếp tục chờ đợi vì ngôi sao rơi đó sao?

Không đáng!

“Sao vậy?” Mặc Đình nhìn cảm xúc của Đường Ninh trầm xuống, nhẹ giọng hỏi.

Đường Ninh lắc đầu, không nói lời nào.

Một câu em thích anh, cứ như mắc xương trong họng.

“Hay là do chụp tạp chí mệt quá rồi?” Mặc Đình quan sát Đường Ninh từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên đôi chân cô ửng lên mấy vệt máu, trong đồng tử mắt anh mang theo một tia tàn độc: “Xảy ra chuyện gì?”

Chị Long vừa muốn giải thích, lại bị Đường Ninh lên tiếng cắt ngang: “Mặc Đình, chúng ta về nhà thôi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Mặc Đình anh nhìn chị Long một cái, ngầm ý như không nói cũng hiểu, món nợ này, chúng ta vẫn phải tính, nhưng không phải bây giờ.

Theo sau đó, mấy người đều lên xe, thế nhưng trong cả đoạn đường đi Đường Ninh luôn rất căng thẳng, vả lại cũng rất yên lặng.

Mặc Đình không hỏi cô tại sao, anh đợi sau đến thẳng hoa viên mới choàng qua phía sau bế cô xuống xe, sau khi vào phòng ngủ, lúc này chỉ còn lại hai người họ, Mặc Đình đặt Đường Ninh lên giường, lại kêu người làm mang đến hộp thuốc y tế.

Đường Ninh nhìn Mặc Đình ngồi xổm dưới đất thoa thuốc cho cô, cô lại không khống chế được sự dâng trào trong lòng cô, đột nhiên cô ôm lấy cổ của Mặc Đình, ngữ khí vừa căng thẳng lại vừa khẩn trương: “Em cái gì cũng nhìn rõ hết rồi, em cái gì cũng hiểu hét rồi, Mặc Đình, em thích anh, em muốn anh.”

“Em tưởng rằng, em không thể nào thích ai được trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí em còn đi phủ nhận điều đó, em dần dần đã thích con tim này của anh, nhưng bây giờ, em đối mặt với Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu, tuy là vẫn còn nỗi căm phẫn, nhưng, lại không còn cảm giác đau lòng nữa rồi.”

Nói xong câu này, Đường Ninh, từ từ thả lỏng đôi tay ôm Mặc Đình, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt giống như đá vỏ chai óng ánh của anh, nói từng câu từng chữ: “Em biết tất cả những điều này là vì anh, vì vậy, em thích anh, em cũng muốn anh nữa, em muốn có được anh toàn toàn vẹn vẹn.”

“Đều cho em hết có được không?”

Không có một người phụ nữ nào lại đem loại chuyện này nói ra một cách đến xúc động và thản nhiên như vậy, bởi vì họ giao hẹn phải chân thật với nhau, vì vậy…Đường Ninh không hề che giấu dục vọng của mình đối với Mặc Đình, chính là một câu nói thành thật dứt khoát.

Em muốn anh.

Mặc Đình nghe xong lời tỏ tình của cô, ngước mắt lên rồi nâng lấy đôi má của cô, đồng thời dùng lực ép cô xuống giường, dùng hành động đẻ biểu đạt nội tâm bản thân ngay lúc này, thật là vui mừng khôn xiết biết bao.

“Anh cho em, chỉ dành cho em.”

Đường Ninh ngần người một lát, tiếp theo đó dùng lực ôm chặt lấy eo của Mặc Đình, mãnh liệt đáp lại nụ hôn của anh ấy, nhắm mắt và tha hồ khiêu vũ với đầu lưỡi của anh…

Không biết lúc nào, váy của Đường Ninh đã bị vén lên, phía sau lưng cô bị ôm chặt, ngọn lửa trong tim cô cũng từ từ bừng cháy…

Cô không muốn quản đến bất cứ điều gì, cũng không muốn quan tâm đến bất cứ điều chỉ, lúc này đây, cô chỉ muốn trở thành người vợ chân thực nhất của anh, cùng anh hoàn toàn hòa thành một thể.

Bởi vì bây giờ là ban ngày, ánh sáng rất mạnh, ánh nắng chiều lọt vào phòng khiến cho Đường Ninh nhìn thấy rõ thân thể của Mặc Đình tỏa ra hào quang không gì sánh bằng, mặt cô ửng đỏ, nhưng lại không có dư thời gian để cô phản ứng, bởi vì nụ hôn của Mặc Đình đã xuôi theo xương quai xanh của cô mà trượt thẳng xuống dưới, không dừng lại mà càng băng qua những ngọn đồi rồi tiền vào chiếc bụng phẳng lì…

Đường Ninh có chút căng thẳng, tuy là đêm tân hôn họ đã từng thân thiết như thế này rồi, nhưng, chỉ cần nghĩ đến cái đau đớn lúc ban đầu, cô hơi nhíu mày lại, cô vẫn chưa có kinh nghiệm, tuy là sau khi kết hôn cô đã rất biết cách hôn dưới sự chăm sóc huấn luyện của Mặc Đình, nhưng thời điểm này những gì thực sự sắp xảy ra, cô chỉ có thể bùng lên trong nụ hôn của Mặc Đình…

Trong cơn xúc động, Đường Ninh quên mình cắn nhẹ vào bờ vai của Mặc Đình, khiến cho hai thân thể hoàn mỹ quấn lấy nhau không chừa một khe hở nhỏ nào cả.

Lớp mồ hôi mỏng dần dần bao phủ lên thân người mềm mại của Đường Ninh, thế nhưng nỗi đau trong tưởng tượng đó lại chậm chạp không đến nữa, Đường Ninh khó chịu nhìn Mặc Đình, đôi mắt mang theo một lớp sương mù…

Mặc Đình cố gắng kiềm chế sự kích thích ý muốn chiếm hữu cô, anh lưu luyến không rời trên xương quai xanh trắng nõn nà của cô: “Mấy ngày tiếp theo, còn có công việc không?”

“Phải hỏi Lâm Ví…” Đường Ninh thở hỗn hễển đáp.

“Kêu cô ấy không cần sắp xếp…” Mặc Đình rời khỏi xương quai xanh của cô, nhìn vào ánh mắt của cô: “Bởi vì…anh có thể sẽ để cho em 3 ngày cũng không rời khỏi giường.”

“Vậy…công việc của anh thì sao?”

“Công việc quan trọng nhất bây giờ của anh…chính là em.”

Mặc Đình lần nữa hôn vào chiếc môi mỏng của Đường Ninh, anh vừa hôn vừa hỏi, ánh mắt mang theo một nụ cười trêu ghẹo ranh mãnh: “Muốn anh…bây giờ thì vào nhé?”