Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 27: Không cần đi đâu cả




"Chuyện này là sao?" Cô lẩm bẩm, mông lung, căn bản không cách nào suy nghĩ.

Đây là cô tự tìm lấy. Có lẽ cũng bị nhuốm mùi rượu nồng nặc trên người Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên cũng ngã xuống với cô.

Anh từ trên cao nhìn xuống Ôn Ninh mặt mũi ứng đỏ, nhìn dưới ánh đèn, đôi môi mềm mại của cô càng trở nên mọng nước, mùi hương của rượu xông tới, tập kích lý trí duy nhất còn sót lại của anh.

Lục Tấn Uyên cúi đầu xuống, đang muốn nếm thử vị của cô, Ôn Ninh lại đột nhiên mở miệng, "Ôn Khải Mặc... Ông... Ông không phải là người."

Đột nhiên Ôn Ninh lại nhắc đến tên người đàn ông khác làm Lục Tân Uyên như bị dội gáo nước lạnh, trong phút chốc hoàn toàn nguội lạnh.

Anh bóp chặt hai má gầy gò của cô, "Cô đang gọi ai?"

Bị người bóp đến khó chịu, Ôn Ninh chỉ có thể mơ hồ nói ra mấy chữ, Lục Tấn Uyên không kiên nhẫn, hất cô ra, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Ôn Ninh bị anh làm cho hơi khó chịu, cô lại mắng Dư Phi Minh vài câu, lúc này mới trở người, nặng nề ngủ thiếp đi.

Lục Tấn Uyên mang gương mặt lạnh lùng đi vào phòng tắm.

Người phụ nữ chết tiệt, vừa rồi, người cô ấy gọi không phải Bạch Dịch An, chẳng lẽ, cô lại cấu kết với người đàn ông khác? Được ra ngoài chưa tới một tháng mà đã đổi hai người đàn ông, anh thật sự đã xem thường cô.

Nước lạnh ào ào chảy xuống, lấy đi nhiệt độ cơ thể ánh mát người đàn ông còn lanh leo hơn nhiệt độ trên người,

Lúc An Ninh tính lai đã giật náy mình, boi vì cô phát hiện mình lại ngủ trên giường lớn của phòng ngủ chính.

May mắn, cô nhìn thoáng qua, trên giường không có dấu vết người khác đã ngủ qua, chắc hẳn là hôm qua Lục Tấn Uyên không trở về.

Ôn Ninh hơi chột dạ, nhanh chóng dọn chai rượu đi, lại dọn dẹp dấu vết cô để lại trên giường.

Dọn dẹp xong, Ôn Ninh chịu đựng cơn đau đầu do say rượu mà chuẩn bị đi làm, lúc định ra ngoài, Lục Tấn Uyên lại xuất hiện trước mặt cô.

"Đi đâu đó?"

Ôn Ninh kinh ngạc nhìn anh một cái, "Đương nhiên là đi làm."

Bình thường, Lục Tấn Uyên cũng không quan tâm đến sinh hoạt hằng ngày của cô, bỗng nhiên hôm nay lại hỏi thế, làm lòng cô có chút hồi hộp.

Vẻ mặt Lục Tấn Uyên bình tĩnh, "Nhà họ Lục không cho cô thiếu ăn thiếu mặc, cũng không phải không cho cô tiền tiêu, từ hôm nay trở đi, cô không cần đi đâu cả, cứ ở nhà đi."

Ôn Ninh nghe xong thì cuống lên.

Mặc dù công việc của cô không kiếm nhiều tiền, nhưng lại do Bạch Dịch An nhọc lòng sắp xếp. Cô cũng quyết định, muốn dựa vào hai bàn tay của mình mà đứng vững gót chân trong xã hội.

Đột nhiên Lục Tấn Uyên bảo cô ở trong nhà, cô cũng không phải đồ chơi mà anh ta muốn nuôi dưỡng trong nha.

"Không được, tôi muốn đi làm, nhất định tôi phải kiếm tiền nuôi sống chính mình."

"Ai biết cô đi làm, hay đi ra ngoài dụ dỗ đàn ông?" Lục Tấn Uyên thấy cô mạnh miệng, liếc nhìn cô với vẻ lạnh lùng, "Nhà họ Lục gánh không nổi người thế này."

Ôn Ninh chẳng biết tại sao anh lại chụp lên đầu mình cái nón dụ dỗ người, nên phát cáu.

"Anh luôn mồm nói nhà họ Lục, nhà họ Lục, chẳng lẽ sau này tôi lưu lạc đầu đường, nhà họ Lục sẽ quan tâm đến tôi sao?"

"Tôi không phải đại thiếu gia như anh, mở mắt ra đã có biệt thự xa hoa, có người hầu hạ, bây giờ tôi muốn học cách nuôi sống mình có gì sai chứ? Tôi có công việc, ít ra, cái ngày bị các người đuổi ra khỏi cửa sẽ không quá thảm hại!"

Nói xong những lời này, Ôn Ninh không để ý tới nét mặt Lục Tấn Uyên nữa, mà cứ thế rời khỏi nhà họ Lục.

Công việc, cô sẽ không từ bỏ, bảo cô mỗi ngày ở lại nhà họ Lục như ở tù, vậy thì khi nào cô mới có tiền đón mẹ ra?

Lục Tấn Uyên nhìn bóng lưng quật cường của cô rời đi, ánh mắt sâu thẳm.

Mời đọc truyện trên truyện 88

Ôn Ninh ôm một bụng tức giận đến công ty, còn chưa đẩy cửa ra, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có người líu ríu thảo luận gì đó.

"Ôn Ninh, hình như trình độ chỉ đến cao trung thôi, cũng không biết sao mà có chỗ dựa vững chắc như thế."

"Chậc chậc, tôi vừa mới nghe người ta nói, hình như cô ta được bao nuôi, mới đi cửa sau vào."

"Nghe nói cô ta từng ngồi tù nữa!"

Vừa nghe được mấy chữ từng ngồi tù, sắc mặt Ôn Ninh trở nên tái nhợt, được vào công ty này, cô rất quý trọng cơ hội làm việc.

Bởi vì biết bây giờ mình không hiểu gì cả, lại đi cửa sau tới, khó tránh sẽ có người đối chọi với cô, cho nên thái độ làm việc của Ôn Ninh cực kỳ tốt, người khác bảo cô làm gì, cô đều cố gắng giúp đỡ.

Nhưng mà bây giờ, tất cả cố gắng của cô, bởi vì mấy câu này mà trở thành trò hề.

Rốt cuộc là ai hận cô đến thế, muốn tiêu diệt cô hoàn toàn sao?

Cô chỉ muốn bình yên, tìm một công việc bình thường thôi, vì sao không để cô toại nguyện chứ.

Trong đầu Ôn Ninh hiện lên lời nói hôm nay của Lục Tấn Uyên, là anh ta?

Sắc mặt cô tái nhợt, Ôn Ninh nắm chặt tay.

"Cô đứng ở đây làm gì?" Đột nhiên có người đi ngang qua văn phòng, thấy Ôn Ninh cứ đứng ở cửa không đi vào, tò mò hỏi.

Lúc này, người bên trong mới yên lặng, nhìn thấy nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đã đến, tất cả đều im lặng một hồi.

Lập tức, có người nói lời quái gở, "Ngày thường nhìn thì thấy chỉ là một cô gái bình thường, không nghĩ tới lại là thứ không biết xấu hổ, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng mà."

Ôn Ninh giả vờ như không nghe thấy, mở tài liệu trước mặt ra, nhưng mà cây bút trong tay bán đứng cô, ngòi bút run rẩy, viết không thành chữ.

Một ngày này, Ôn Ninh không biết trôi qua thế nào, văn phòng lớn như thế, những tin đồn về cô giống như cơn gió, nhanh chóng thổi khắp từng góc của công ty.

Dù cho cô đi tới chỗ nào cũng đều sẽ thấy ánh mắt kỳ lạ và khinh thường của những người kia, thật giống như cô là con virus rất đáng sợ, rất ghê tởm, xuất hiện ở đâu thì sẽ mang tai họa đến nơi đó.

Ngơ ngơ ngác ngác đến giờ tan ca, Ôn Ninh về đến nhà, thấy Lục Tấn Uyên đang ngồi trong nhà uống cà phê với vẻ tao nhã, chỉ là một động tác đơn giản nhưng thật giống như giữa anh và cô có một khe rãnh không thể nhận ra.

"Sao anh phải làm như vậy?" Ôn Ninh nhịn không được mà hỏi.

Lục Tấn Uyên là một người đàn ông cao bảy thước, nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió, tại sao lại làm khó một con kiến nhỏ như cô, đùa bỡn cô, giẫm chết cô, chơi rất vui sao?

"Cái gì?" Lục Tấn Uyên nhíu mày, thấy gương mặt tức giận của Ôn Ninh, mặt cô đỏ lên, trên trán còn có vài giọt mồ hôi óng ánh chảy xuống, nhìn có vẻ vô cùng tức giận.

"Đừng giả bộ, không phải anh không muốn cho tôi đến công ty làm sao?" Ôn Ninh cảm thấy anh là người dám làm mà không dám chịu, vô cùng nực cười, "Tôi sẽ không đầu hàng, nhất định tôi sẽ kiên trì ở công ty, chúng ta cùng xem xem."

Nói xong, cô lập tức quay đầu bước đi, Lục Tấn Uyên đã xem thường cô như thế, muốn hạ gục cô, cô càng không thể nhận thua.

Lúc này, Lục Tấn Uyên mới nhíu mày, đặt ly cà phê trong tay xuống, ánh mắt lạnh thấu xương.

Người phụ nữ này, lại giở trò gì đây?

Mấy ngày sau, mỗi ngày Ôn Ninh đều thức dậy rất sớm, cô nghĩ, các đồng nghiệp đã hiểu lầm mình, nên cô muốn biểu hiện thành ý.

Cô tin tưởng, hành động của mình có thể phá tan lời đồn.

Nhưng tình hình không chuyển biến tốt như trong tưởng tượng của cô, không ít người sau khi biết đoạn quá khứ kinh khủng kia của cô, bắt đầu cố ý làm khó dễ.

"Này, sao lại như thế, ngay cả bảng kê cũng không biết làm, có phải bản lĩnh của cô đều dùng để dỗ dành đàn ông vui vẻ rồi đúng không?"