Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 43: Hưởng Tuần Trăng Mật




Cho đến khi Mạnh Phi Phàm rời đi, bà nội Chung mới nhớ tới cháu trai của mình, vội sai người gọi bọn họ xuống.

"Tại sao trở về cũng không nói trước một tiếng?" Bà nội Chung tự tay lột một trái quýt đường đưa cho cháu trai.

"Nhiệm vụ mới vừa kết thúc, lãnh đạo đặc chuẩn cho mấy ngày nghỉ." Chung Soái nhận lấy quýt, xé thành hai nửa, một nửa nhét vào trong tay vợ.

Lão thái thái nhìn động tác tự nhiên thành thạo của anh, trong lòng cười thầm, có câu nói "Cưới vợ quên mẹ", nhìn đi, cháu mình chính là ví dụ tốt nhất. Rõ ràng là mẹ, bà xã đều ở bên cạnh, nhưng anh lại đem quýt đã được lột xong đưa cho bà xã trước, có thể thấy được bà xã quan trọng hơn. Đương nhiên là bà cực kì vui mừng, bà còn rất thích nhìn vợ chồng son bọn họ ngọt ngọt ngào ngào. Trải qua chuyện vợ chồng con trai, Chung lão thái đã thấu đáo, cả nhà sống qua ngày, vợ chồng hòa thuận, tương thân tương ái quan trọng hơn hơn bất cứ thứ gì hết.

Giang Vận Hồng cũng đem hành động của con trai và vợ hắn nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi dâng lên hâm mộ. Suy nghĩ một chút, bà và chồng thân mật như vậy đã cách bao lâu rồi?

Ai, bà thầm than, nghiêng đầu hỏi Chung Soái, "Vậy lúc nào thì về?"

"Tạm thời không về. Doanh trại bên này có một khóa huấn luyện, thủ trưởng chúng con để cho con kết thúc ngày nghỉ trực tiếp đi báo cáo." Chung Soái trả lời.

Tiếu Tử Hàm kinh ngạc, tại sao anh không nói với mình sớm một chút, nhưng nghe được anh sẽ ở lại Bắc Kinh, đáy lòng vẫn là rất vui mừng, liên tục không ngừng hỏi, "Vậy phải huấn luyện bao lâu?"

"Nói là hai tháng, nhưng không hoàn toàn ở Bắc Kinh, một phần khóa trình an bài ở Thanh Đảo."

"A!" Tiếu Tử Hàm vừa nghe, nhất thời cảm thấy thất vọng.

Chung Soái nhìn thấu vẻ mất mác của cô, ngầm véo bàn tay mềm mại của cô, nói tiếp, "Chỉ là, trước khi đến nghe thủ trưởng nói, lệnh điều động của con đã được phê, có lẽ kết thúc khóa huấn luyện con liền có thể trở về!"

Tất cả mọi người bởi vì tin tức này hưng phấn khác thường, Chung lão thái như trút được gánh nặng nói, "Cuối cùng có thể trở về rồi, bà cứ sợ ở giữa có chuyện gì đó bất trắc, vậy chắt trai ta không biết phải chờ tới lúc nào!"

"Bà nội, bà nói gì thế ạ, con dù không được phê duyệt về đây thì cũng có thể để cho bà ôm chắt trai a!" Chung Soái nghiêm trang nói, trong lời nói tràn đầy ám hiệu.

Tiếu Tử Hàm quẫn bách mặt đỏ bừng, đưa tay bấm hông của anh, nhỏ giọng lầm bầm, "Nói cái gì đó, không nghiêm chỉnh!"

Mọi người đem thân mật của bọn họ thấy ở trong mắt, cũng chỉ là len lén cười, cuối cùng vẫn là Bà nội Chung đạo hạnh sâu, giả bộ nghiêm túc nói với cháu trai, "Tối nay bà không giữ các con, bà đang chờ tin tức tốt đây."

Ở Chung Soái nghe lời nói "Dạ!" Thì mặt của Tiếu Tử Hàm càng đỏ hơn.

Chỉ là đồng ý muốn tạo ra người, cháu cũng không có nôn nóng về nhà, ngược lại là lái xe đi về hướng khu Đông Thành, sau đó dừng lại ở trước một studio áo cưới.

Người phụ trách lên tiếng hỏi ý rồi đem bọn họ dẫn tới phòng khách quý, lấy ra một đống hình lớn, ra sức giới thiệu, thế nhưng có một số ảnh chụp này chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài nên không làm Tiếu Tử Hàm có hứng thú. Cô không muốn hình hoa lệ lại liên miên bất tận như vậy, những người mới ở dưới sự chỉ đạo nhiếp ảnh gia, bày ra tư thế cùng vẻ mặt không được tự nhiên, nhìn như ngọt ngào hạnh phúc, thật ra thì trống rỗng không có gì, trừ đặt ở trên kệ làm bài trí, không có chút giá trị.

Chung Soái nhìn cô khong được vui, đoán cô nhất định là không thích, liền mỉm cười nói, "Như vậy đi, chúng tôi sẽ bàn bạc thêm."

Nhân viên tiếp tân đứng lên, đưa lên hộp danh thiếp cùng sản phẩm ra giới thiệu, chưa từ bỏ ý định, "Nhiếp ảnh gia cùng hậu kỳ của chúng ta đều là đứng đầu nhất, rất nhiều minh tinh đều là chụp ở nơi này."

Chung Soái cười nhạt gật đầu, nhận lấy, dắt Tiếu Tử Hàm đi ra.

Sau khi lên xe, anh đem số tư liệu mà nhân viên kia vừa đưa ném ra ghế sau, xoa tóc của cô kiên nhẫn hỏi, "Thế nào? Không thích à?"

Tiếu Tử Hàm gật đầu, bĩu môi oán trách, "Cảm thấy tất cả mọi người y chang như nhau, không có ý gì!"

Chung Soái biết cô nói là hình nhân viên tiếp tân cho bọn anh xem. Thật ra thì anh cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng ảnh cưới không phải như vầy sao? Cô dâu chú rể lúc ăn mặc thành đôi tuyệt đối cũng không biết phải làm gì, chỉ ngeh theo lời hướng về phía ống kính ngọt ngào hạnh phúc.

Nói thật, đối với mấy cái này, anh cũng không thích lắm. Nhưng Tiếu Tử Hàm trước đó vài ngày lại gửi tới tin nhắn nói muốn chụp hình cưới, cho nên anh mới cố ý hỏi qua Chu Duyên trước, Bắc Kinh nơi nào chụp tốt. Nhưng mà bây giờ xem ra, cô hình như không quá trúng ý.

"Vậy em thích dáng vẻ gì?" Anh hỏi.

Tiếu Tử Hàm nghẹo đầu nghĩ ngợi, một hồi lâu mới lắc đầu một cái bất đắc dĩ nói, "Thật ra thì cụ thể em cũng nói không ra được, chỉ muốn theo cách tự nhiên."

Yêu cầu này nhìn như không cao, nhưng kì thực làm rất khó.

Thấy Chung Soái mím môi không nói, Tiếu Tử Hàm hít sâu một hơi, làm ra vẻ chấp nhận, "Thôi, chúng ta sẽ theo trào lưu, chụp một bộ, chỉ là mới vừa rồi chỗ kia thật là đắt. Chúng ta..."

"Anh nghĩ ra rồi!" Cô còn chưa nói hết, lời nói liền bị Chung Soái cắt đứt, "Anh tìm nhiếp ảnh gia cùng chụp chẳng phải được sao."

"Cùng chụp?"

"Đúng vậy, để cho anh ta đi theo chúng ta, ghi chép trong cuộc sống từng ly từng tý, sau đó chọn một chút." Chung Soái miêu tả ý tứ của anh.

Tiếu Tử Hàm vừa bắt đầu cũng cảm thấy tốt, nhưng càng nghĩ càng thấy khó, trước không nói không có dễ tìm người, cho dù có tìm được đi, sau đó đi theo như thế đây? Chẳng lẽ ăn ở cũng dính bọn họ? Lại nói, mặc dù cô muốn có chút gì đó khác biệt, nhưng ảnh cưới ít nhất phải có áo cưới. Cô cũng không thể mặc áo cưới đi dạo ở trên đường chứ?

Chung Soái cũng cảm thấy lo nghĩ của cô có đạo lý, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem chuyện như vậy tạm thời gác lại.

Buổi tối, đã ba tháng không có ăn thịt Chung đoàn trưởng đương nhiên sẽ tận lực đem chú thỏ con nào đó nhét vào trong bụng, chỉ là, băn khoăn đến tối hôm qua thật sự đem cô mệt muốn chết rồi, nên anh thực sự cũng không dám xuống tay quá nặng.

Chú thỏ nhỏ không đủ thể lực, xong chuyện liền xụi lơ ở trên giường, không bao lâu liền bị Chu công triệu hồi, ngay cả anh dùng khăn lông ấm lau cũng không lo lắng xấu hổ, chỉ nỉ non nói "Cám ơn", sau đó lật người tiếp tục ngủ. Nhưng thói xấu của cô không thay đổi, nghiêng người đem chăn cuốn ở dưới đầu gối, hơn nửa người cứ trần trụi ở trước mắt Chung Soái như thế

Thân thể ai đó trắng trắng mềm mềm, lại tỏa hương thơm thiếu nữ ngát hương, cảnh đẹp như thế làm Chung đoàn trưởng thiếu chút nữa khiến lại biến thân dã thú, cuối cùng là mặc niệm mười mấy lần "Phải bình tĩnh", mới hít sâu một hơi, xoay người lại chui vào phòng vệ sinh tắm.

Cũng không biết là nước lạnh kích thích, hay là do lửa đang cháy rừng rực trong lòng, trong lúc tắm Chung Soái chợt nghĩ đến phương pháp xử lí ảnh cưới, vì vậy hai ba lần tắm xong ra ngoài, cầm điện thoại lên đi tới phòng khách.

Sáng hôm sau, Tiếu Tử Hàm khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Chung Soái, cô nghĩ anh chắc đã đi tập thể dục rồi..., cô trên giường lăn lộn một lát mới bò dậy làm điểm tâm.

Cháo vừa nấu xong thì Chung Soái trở lại. Tiếu Tử Hàm nhìn anh mặc chỉnh tề, không phải mặc đồ thể thao liền tò mò hỏi, "Anh không phải đi chạy bộ sao?"

Chung Soái đầu tiên là hôn nhẹ lên gương mặt của cô, đón lấy bát đũa trên tay cô nói, "Ừ, anh đi bên ngoài làm ít chuyện. Đúng rồi, em có thể xin nghỉ được không?"

"Được ạ, bên công ty em có quy định, sau khi kết thúc hạng mục có thể nghỉ phép và em cũng chưa xin nghỉ lần nào, sao ạ?"

"Vậy em xem xem cuối tuần này có thể nghỉ không?"

Tiếu Tử Hàm đảo trứng gà trong nồi, kinh ngạc hỏi, "Cuối tuần? Làm gì? Anh có chuyện gì sao?"

"Ừ, anh muốn dẫn em đi du lịch, chúng ta kết hôn lâu như vậy, vẫn chưa có hưởng tuần trăng mật !"

Tiếu Tử Hàm vừa nghe, lập tức hưng phấn hỏi, "Hưởng tuần trăng mật? Đi đâu thế?"

"Vốn muốn dẫn em đi Maldives, nhưng mà bên quân đội có quy định, trong lúc phục vụ trong quân đội không thể xuất cảnh vì lí do cá nhân, cho nên chỉ có thể ở trong nước, em cảm thấy Hải Nam như thế nào?"

Tiếu Tử Hàm thấy vẻ áy náy trên gương mặt của anh, cười đem trứng chiên nhét vào trong tay anh, bĩu môi nói, "Ai muốn ra nước ngoài chứ! Ngồi máy bay cũng ngồi đến mệt chết. Em cảm thấy Hải Nam rất tốt, khinh miệt a a, chỉ là chúng ta không thể cùng đoàn, đi cùng đoàn thì đâu còn ý nghĩa."

"Không đi cùng đoàn, chúng ta tìm làng du lịch ở vài ngày, coi như thả lỏng một chút, có được hay không?"

"Thật tốt, em thích làng du lịch, tốt nhất là trong phòng có phòng bếp, tự mình có thể làm vài món ăn ngon." Tiếu Tử Hàm tưởng tượng thấy quảng cáo về những gian phòng gia đình trong《 Phi Thành Vật Nhiễu 》(*), phòng bếp phòng tắm tất cả dụng cụ, nếu được ở trong một gian nhà như thế trong mười ngày nửa tháng thì thật là tuyệt vời.

Chung Soái nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, trong lòng cũng vui theo

, "Vậy anh đi sắp xếp chuyện du lịch, em đi xin nghỉ, sau đó chỉ còn việc sửa soạn sao cho xinh đẹp như hoa!"

Hiệu suất mà Chung Soái xử lý công việc không phải nhanh bình thường, chỉ trong một buổi chiều đã làm xong vé máy bay cùng điểm dừng chân, thật may là phía bên cô xin nghỉ cũng dễ, dù sao cô đã hoàn thành hai hạng mục và cô cũng chưa xin nghỉ ngày nào.

Máy bay đáp xuống Hải Nam thì có xe của làng du lịch tới đón bọn họ, một đường xa, trời xanh mây trắng, những tán dừa tán cọ đón gió đung đưa. . . . . . Tựa hồ trong không khí đều là hương vị nhiệt đới.

Thật ra thi Tiếu Tử Hàm đã tới Hải Nam lần thứ hai. Lần trước là đi du lịch cùng công ty, một đám người ầm ĩ tổ chức thành một đoàn lớn, mặc dù điểm mua đồ đã tận lực giảm bớt, nhưng chỉ cưỡi ngựa xem hoa xem cảnh, mấy ngày trôi qua, Hải Nam không hề lưu lại cho cô ấn tượng quá sâu, dù sao trên bờ biển người còn nhiều hơn cả cua, chụp tấm hình để làm kỉ niệm thì cũng phải căng mắt ra nhìn xem nhân vật chính ở chỗ nào.

Để cho tiện, bọn họ cũng không chọn những gian phòng được quảng cáo trong《 Phi Thành Vật Nhiễu” nhưng hoàn cảnh phương tiện vẫn là tốt nhất, chỉ là khách sạn có bãi biển tư nhân, trừ khách ở, sẽ không có người ngoài quấy rầy. Gian phòng thiết kế càng thêm hào hoa, hai phòng ngủ một phòng khách, vườn hoa nhỏ, hồ bơi riêng đầy đủ mọi thứ, chỉ là, giá tiền cũng kinh người, phí một buổi tối cũng vượt qua gần nửa tháng tiền lương của cô..., đau lòng quá đi!

Bởi vì sợ cô ngồi máy bay khổ cực, vào ở ngày đó Chung Soái cũng không có an bài hành trình gì. Dọn dẹp thỏa đáng, bọn họ kêu bữa ăn ở vườn hoa nhỏ dùng cơm, sau khi ăn xong, Tiếu Tử Hàm nói muốn đi dạo trên bờ cát, Chung Soái liền dắt cô đi bờ biển bên ngoài khách sạn tản bộ.

Bãi cát sau bờ mềm mại, Tiếu Tử Hàm đi chân không dẫm lên trên, lưu lại từng chuỗi dấu chân, chỉ là dù sao cũng là gần biển, thủy triều lui xuống đi khó tránh khỏi sẽ lưu lại chút xác mảnh vụn gì, nếu không cẩn thận chân liền bị cắt đau, Chung Soái nhìn cô che chân hừ hừ, cười ngồi xổm xuống. Thân thể ý bảo muốn cõng cô, Tiếu Tử Hàm nhìn quaanh quất thấy trên trên bờ biển thưa thớt người, cũng không ngại xấu hổ, cầm giầy leo lên lưng anh.

Chung Soái cứ như vậy cõng cô đi từng bước từng bước, gió biển thổi vào trên người, mang vị mặn mặn, tóc của cô bị gió thổi tung lên, càng thêm nghịch ngợm chui vào trong cổ của Chung Soái, làm anh lắc lư vì nhột nhạt

Nhìn người đàn ông bình thường lì lợm lại bị vài cọng tóc cọ làm nhột nhạt phải né tới né lui, Tiếu Tử Hàm bổng dưng nghịch ngợm, cố ý dùng lọn tóc cọ cọ lên cổ của anh.

Chung Soái ban đầu cho là gió thổi, mặc dù nhột nhạt anh cũng ráng chịu, không dám lộn xộn, sợ đem cô té xuống, chỉ đành phải cố nén. Nhưng sau lại mới phát hiện là cô cố ý quấy rối, vì vậy ồn ào để cô xuống, nắm lấy cô liền đưa tay tấn công nách cùng eo ếch nhạy cảm của cô.

Tiếu Tử Hàm bị cù nhột đến co rút cả người, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ , "Nhột quá, đừng cù em nữa... Ông xã, em sai rồi. . . . . . Em sai rồi!"

Chung Soái bắt được bàn tay phản kháng của cô, híp mắt hỏi, "Sai rồi?"

"Vâng. Sai rồi ạ!" Cô liên tục không ngừng trả lời. "Biết sai có thể sửa là đứa bé ngoan, chỉ là đã muộn!" Chung Soái nghiêm trang nói, bàn tay lại bắt đầu lướt trên thân thể nhạy cảm của cô, Tiếu Tử Hàm vừa né tránh vừa co rút lại, cuối cùng cười đến không thở nổi, ho sù sụ, Chung Soái mới thả cô ra, vỗ nhẹ lưng của cô.

Đợi hơi thở của cô đều đặn, anh mới chỉ chỉ mũi cô, cười mắng, "Hừ, xem em lần sau còn dám nghịch ngợm hay không!"

Những vạt nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn còn sót lại chiếu sáng bầu trời, cảnh hoàng hôn thật đẹp mắt, đẹp không sao tả xiết. Ánh sáng mờ ảo chiếu trên gương mặt tuấn lãng tràn ngập cưng chiều của anh, khiến Tiếu Tử Hàm cảm thấy trong lòng xao xuyến.

Cô mỉm cười giơ tay vòng lên cổ của anh, mủi chân khẽ nhón hôn lên đôi môi mỏng hấp dẫn của anh. Không có nửa phần chần chờ, Chung Soái lôi cô vào trong lòng, khẽ liếm lên đôi môi mềm mại kia, tỉ mỉ thưởng thức trêu chọc cái lưỡi thơm trong miệng cô, tận tình liếm mút hương vị ngọt ngào. Nụ hôn này không hề kịch liệt giống như trước, nhưng trong lòng Tiếu Tử Hàm lại sinh ra cảm giác tê dại lạ thường như có cánh bướm phớt qua.

Không biết kéo dài bao lâu. Khi đôi môi mỏng rời đi, cô đã bị đầu lưỡi linh hoạt dụ dỗ đến mềm nhũn toàn thân, không còn chút hơi sức, chỉ có thể yếu đuối ngã trên ngực anh, thở dốc không dứt.

Dưới ánh trời chiều, hai người ôm nhau ở trên bờ cát lưu lại bóng của mình, giống nhau thở dốc Chung Soái nhẹ nâng nâng mặt của cô, tựa lên trán của cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, thâm tình nói, "Bảo bối, anh yêu em!"