Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 41: Một đời một kiếp




Đông qua tuyết bắt đầu ngưng, tuyết trắng tan rã.

Ngày đông sau giờ ngọ, bầu trời trong trẻo không mây, ánh nắng tươi sáng như lửa.

Gian ngoài rất sáng sủa, song trong phòng lại như sương lạnh giá rét, bầu không khí đông lạnh đến dọa người.

Ta ngẩng đầu nhìn Ngôn Mộc ngồi ở trên giường, y ngồi ở mạn giường không dám thở mạnh, có chút đứng ngồi không yên cúi đầu, giữa trán chảy ra một chút mồ hôi, ngón tay vô ý thức nắm chặt rồi lại buông ra.

Đây là biết tới khẩn trương?

Y người này, sợ ta tức giận nhất, bây giờ lại nghĩ làm sao lấy lòng ta?

Từ khi bắt đầu biết được tin tức, ta đã không nói một câu nào, chỉ là nhìn ánh mắt của y rồi lạnh mặt.

Ta yên tĩnh đứng dậy, âm thanh kéo ghế khiến Ngôn Mộc hoảng hốt mà ngẩng đầu lên, y bị ánh mắt ta quay đầu nhìn nên dừng lại mọi động tác, ngoan ngoãn ngồi ở mạn giường không động đậy.

Ta liếc mắt nhìn y, quay người đẩy cửa phòng ra, vượt qua ngưỡng cửa, đi đến thư phòng.

Ta sợ ta sẽ tức giận với Ngôn Mộc, không thể làm gì khác hơn là tạm thời tránh né y, để cho mình tỉnh táo lại.

Mãi đến khi ngồi ở thư phòng, cầm trong tay sổ sách. Ta kiềm chế lại suy nghĩ, một lòng một dạ nhìn chữ ở phía trên.

"Phu quân, ta sai rồi."

Không biết qua bao lâu, âm thanh sợ hãi vang lên trước cửa, tựa hồ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Ngôn Mộc.

"Ngươi đừng nóng giận, là lỗi của ta. Ta không nên tự chủ trương, càng không nên che giấu ngươi."

Ta không có trả lời, chỉ là cúi đầu im lặng tiếp tục chuyện trên tay.

Ngoài cửa tiếng bước chân có chút hoang mang, tựa hồ không ngừng mà đi qua đi lại.

Không biết qua bao lâu, thanh âm kia lại yên tĩnh như cũ.

Ta có chút ảo não mà để bút xuống, ngón tay vô ý thức gõ bàn, nhắm hai mắt nhíu mày lại trầm tư suy nghĩ.

"Phu quân, ta làm bánh hạnh nhân ngươi thích ăn." Âm thanh ngoài cửa mang theo mong đợi, lắng nghe kỹ cũng không còn hoảng loạn như vừa nãy, ngược lại có chút bình tĩnh.

Ta nở nụ cười mỉm, ta há có thể lấy chút bánh ngọt là dỗ được?

Ta tiếp tục im lặng không lên tiếng, chỉ là trong phòng lại nghĩ, Ngôn Mộc tiếp theo sẽ làm gì?

Rất nhanh, ý nghĩ của ta được chứng minh bằng hành động sau đó của Ngôn Mộc.

"Phu quân, nhi tử nói muốn ngươi."

Ngay cả nhi tử cũng mang đến, còn biết tìm viện binh.

Ta không nhịn được cười, đứng lên đi ra ngoài cửa.

"Phụ thân, cha nói y rất nhớ ngươi."

Lúc mở cửa phòng, ánh mắt của ta đều không ngoại lệ dừng lại ở trên người Ngôn Mộc.

Thần sắc y có chút hưng phấn, mang trên mặt lấy lòng, đáy mắt như một vũng nước trong, trong đôi mắt đều là dáng dấp của ta.

Thấy ta đi ra như là thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt lấp lóe ánh sáng nhỏ vụn.

Ta cúi đầu, nhìn nhi tử nghiêm túc chính kinh bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

Từ trên tay Ngôn Mộc dắt tay hài tử, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngôn Mộc, đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách bóng hình Ngôn Mộc.

"Phụ thân, bên ngoài trời lạnh."

Lời của con khiến ta bỗng nhiên nhớ ra, Ngôn Mộc vừa nãy mặc xiêm y tựa hồ quá mức mỏng manh.

Ta mạnh mẽ trừng thằng nhóc một cái, hắn có hơi nhún vai quay đầu qua, trên mặt ngụy trang đến mức ngược lại rất quang minh chính đại.

Lần thứ hai mở cửa ra, Ngôn Mộc vẫn còn đứng ở ngoài cửa.

Y có chút ủ rũ cúi đầu nhìn dưới mặt đất, sau khi nghe được cửa mở ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong nháy mắt toả sáng, khóe miệng ngậm ý cười chưa tan, ánh mắt lấp lánh nhìn ta.

"Đi vào, đừng để đông lạnh."

Ta lạnh nhạt mở miệng, Ngôn Mộc đi tới nắm tay của ta. Con ngươi thâm thúy ôn nhu như nước, hai má hiện ra hồng nhạt, không quan tâm chút nào ta đang tận lực lạnh lùng.

Ta không có nói chuyện cùng y, cũng không có đẩy tay Ngôn Mộc ra.

Quay đầu dặn dò người hầu đứng ngoài cửa từ trong phòng bếp mang tới điểm tâm, ta mới cùng Ngôn Mộc đồng thời vào nhà.

"Nhi tử ở nơi đó, ngươi đừng mở miệng nói nhiều một câu, cũng đừng ngốc ở nơi này."

Ta chỉ chỉ về phía nhi tử, nói rõ không nên để cho Ngôn Mộc tiếp tục dây dưa.

Ngôn Mộc ngược lại cũng thẳng thắn, ngoan ngoãn dựa theo sự phân phó của ta, không chút nào dám quấy rầy ta.

Tất cả đĩa điểm tâm cùng bánh ngọt đều mang lên, hoàn chỉnh đặt lên bàn.

Ánh mắt của ta nhìn phía bọn họ, Ngôn Mộc đang cho nhi tử ăn đồ ăn. Trên mặt của y mang theo nụ cười, khăn mùi soa nhẹ lau vụn bánh ngoài miệng hài tử, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của y, càng ấm áp đến khó mà tin nổi.

Hài đồng ba tuổi ăn uống no đủ xong đã được Ngôn Mộc dỗ ngủ, khi thị nữ ôm nhi tử đi ngủ trưa, Ngôn Mộc mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mùi vị bánh hạnh nhân tỏa ra ngọt ngào thơm ngát, màu sắc vô cùng tươi đẹp, nhìn qua làm người muốn ăn ngay.

Ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái Ngôn Mộc đã bưng bánh hạnh nhân lại đây, y hạ thấp mí mắt, trên mặt ửng đỏ, "Đây là món phu quân thích ăn nhất, ta không có cho nhi tử ăn miếng nào, đều của phu quân."

Mặc dù y không nói, nhìn điểm tâm trên mâm không bị động tới, ta đã biết đây là Ngôn Mộc cố ý chừa cho ta.

Ta giơ tay lên bên trong dĩa bánh hạnh nhân, thuận thế ôm chầm Ngôn Mộc đứng trước bàn, cùng y đồng thời thưởng thức mỹ vị bánh hạnh nhân.

Vào miệng thơm ngọt, mùi vị nồng nàn, quả nhiên tay nghề Ngôn Mộc vẫn hợp ý của ta nhất.

Ta đút bánh hạnh nhân tới trong miệng Ngôn Mộc, y hơi chút xấu hổ há miệng, trên mặt có chút ửng đỏ, tròng mắt đen nhánh lại ngậm lấy ý cười sâu sắc.

Đầu mùa đông ban đêm đến rất nhanh chóng, chỉ chớp mắt sắc trời mờ mịt đã ảm đạm xuống.

Bóng đêm tràn ngập, ánh trăng lạnh lẽo như nước treo cao ở trên không, ánh sao thưa thớt vung vãi hướng mặt đất, tạo ra hình bóng mông lung.

Ánh sao thưa thớt xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ hơi chiếu vào một chút ánh sáng, trong phòng ánh nến sáng ngời, chỉ có thân ảnh ngồi trên giường vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cực nóng, mơ hồ đang chứa đựng mong đợi.

Từ thư phòng đi ra, xa xa đã thấy ánh nến trong phòng còn chưa tắt.

Lúc bảo Ngôn Mộc trở về phòng, đã nói cẩn thận để cho y đi ngủ sớm một chút, nhưng vẫn còn đang chờ ta.

Ta bước chân nhanh hơn, lúc đẩy cửa ra, Ngôn Mộc đang ngồi ở trên giường, thấy là ta, đối với ta cong môi lên cười mỉm.

Thấy ta vẫn không lên tiếng, y có chút bất an cúi đầu, ta có chút buồn cười.

Y còn tưởng rằng ta đang tức giận?

Dập tắt ánh nến trên giường, cởi áo khoác, ta tiến vào ổ chăn ấm áp.

Trong tay lại trống rỗng, muốn ôm Ngôn Mộc, rồi sau khi nhìn thấy động tác của y, trong lòng tràn lên ngọt ngào nhàn nhạt.

Ngôn Mộc lặng lẽ từ bên kia tới đây, chân dài dụ dỗ chân của ta, cùng ta quấn quýt lấy nhau. Thấy ta không có đẩy ra, hai tay càng siết chặt lấy thắt lưng của ta, đầu trước ngực ở trong lồng ngực ta không ngừng cọ loạn, trong hơi thở đều là mùi thơm cơ thể tươi mát của y.

"Phu quân, ngươi vẫn đang tức giận sao?"

Đầu ngón tay ấm áp đụng vào trên bàn tay ta, ngữ khí y trong bóng tối mang theo bất an cùng thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi khiến ta ôm chặt y, bàn tay nóng hổi vỗ vỗ phía sau lưng y.

"Ngươi cảm thấy thế nào? Ân..." Ta thân mật hôn lên hai má nóng bỏng, y hơi híp con mắt, nụ cười xán lạn trên mặt đã ngoác đến mang tai, ánh mắt đen láy ở trong bóng tối đặc biệt chói mắt.

"Nhưng là, ngươi cũng không có mở miệng nói chuyện?"

"Tủi thân?" Ta sờ lên mái tóc dài mềm mại, thấy y ở trước ngực ta lắc đầu, trên gương mặt tuấn tú có chút ảo não: "Là lỗi của ta, ngươi tức giận là phải."

Ánh mắt của y nhìn về phía ta, mang theo áy náy cùng tự trách sau khi nói xin lỗi.

"Ngươi lo lắng thân thể của ta, đã nói qua không cho ta mang thai. Là ta không tốt, gạt ngươi lần thứ hai có bầu."

Y dùng sức ôm chặt ta, thần sắc chưa bao giờ hoang mang như thế: "Ta rất sợ, ngày hôm nay sắc mặt ngươi đều rất lạnh lùng, xin lỗi."

Y lôi kéo bàn tay của ta đặt lên bụng mình còn chưa nhô lên, tiếp tục mở miệng nói: "Phu quân, nếu như hài tử ra đời, liền để nó theo họ Lâm "

Y vừa mở miệng nói câu này, ta liền hiểu rõ toàn bộ.

Huyết thống của dòng họ bên Cha đã sớm đứt đoạn, ta thân là con trai ruột, tất nhiên là muốn kéo dài huyết mạch của bọn họ.

Cứ nghĩ là muốn, chờ hài tử lớn rồi, không muốn Ngôn Mộc khổ cực như vậy, lại đi nhận nuôi một đứa, nhưng không nghĩ, Ngôn Mộc đã cân nhắc đến hết thảy vấn đề.

Y biết tâm tư ta, vi phạm ý nguyện của ta, nhưng cũng là vì ta.

"Ngôn Mộc, đối với ta mà nói, thân thể của ngươi quan trọng hơn. Ta muốn nhất là, bảo bối của ta luôn khỏe mạnh, có thể cùng ta bạc đầu giai lão." Ta hôn lên môi của y, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của y, ngữ khí vừa kiên định vừa nghiêm túc.

"Ta không muốn chịu nổi một mảy may nguy hiểm sẽ mất đi ngươi, dù cho ta biết chỉ có một phần vạn, ngươi hiểu không?"

Y yên tĩnh lại, hai tay bắt đầu liều mạng ôm ta, thân thể dán chặt mang theo ấm áp, ngữ khí đã có chút nghẹn ngào: "Phu quân, xin lỗi."

"Đứa ngốc, xin lỗi cái gì, ngươi không sai." Ta xoa đầu y, đôi môi đến gần, thân thiết hôn môi của y, hai tay sờ soạng phía sau lưng y.

An tâm mãnh liệt khó giải thích được dâng lên trong lòng, Ngôn Mộc thoải mái thở hổn hển, cùng ta thân mật quấn quýt ở một chỗ.

Vừa dừng lại nụ hôn, y dựa vào trong lồng ngực ta an tâm ngủ say. Trong bóng tối, trên mặt của y đều là nụ cười nhợt nhạt, mặt mày mang theo an lòng, thụy nhan yên tĩnh ấm áp mê người.

Ta ôm thân thể ấm nóng trong lồng ngực, đồng thời ngủ say.

Bóng đêm càng sâu, mà trong phòng một mảnh yên tĩnh bình yên.

Tháng ba mùa xuân, hoa đào nở rộ.

Gió thổi lướt nhẹ qua mặt, đầu mùa xuân mang theo hơi lạnh cuối mùa đông, khiến mùa xuân nhiễm phải từng tia từng tia mát mẻ.

Dưới cây hoa đào, âm thanh truyền tới, nam nhân giọng trầm thấp ôn nhuận quyến rũ người, mang theo nhàn nhã, hài đồng ba tuổi ở một bên chơi đùa, nghe tiếng đọc sách mơ màng.

Chẳng biết lúc nào, âm thanh của ta ngừng lại, Ngôn Mộc nằm ở trên ghế đã nhắm mắt lại, thụy nhan ấm áp mang theo thư thái cùng lười biếng sau khi ngủ.

"Xuỵt, đừng nghịch cha ngươi." Ta nhẹ giọng quát lớn nhi tử đang ở một bên, cúi thấp người xuống ôm lấy Ngôn Mộc trên ghế, ôm chặt lấy y, dắt nhi tử ở một bên, từ từ đi vào trong phòng.

Hoa đào hương thơm nồng đậm, ở trong gió nhẹ bay xuống, màu hồng bay tán loạn khắp mặt đất.

Thân ảnh của ba người từ từ càng đi càng xa, từ từ biến mất cho đến không còn tăm hơi.

Hoàn