Khách Điếm Lão Bản

Chương 39: Gai góc 1




Những ngày kế tiếp, Mạc Ly buộc phải ép mình lên *** thần, ăn được lúc nào là ăn. Rồi thì hết thuốc bổ máu đến thuốc bổ sung dinh dưỡng, y uống hết.

Có lúc, thị tỳ thấy y cậy mạnh còn phải khuyên nhủ. Vị tổ tông này mà nghẹn, chủ thượng trách tội thì các nàng biết giải thích sao.

Mạc Ly ăn vào lại bị nôn ra, y nhận trà từthị tỳ, hơi lo lắng hỏi: “Những gì ta ăn có đủ cho bằng hữu của ta không?”

Tuy vừa rồi y ăn mà chỉ nuốt chửng, mùi vị thế nào cũng chẳng thể cảm nhận hết, nhưng nhìn nguyên liệu thì đều là thức sơn hào hải vị bổ dưỡng.

“Công tử yên tâm, chủ thượng đã nói là làm, từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Ta… có thể thăm họ không?”

Chúng thị tỳ chỉ mỉm cười, không đáp.

Mạc Ly uống một hớp trà, thầm cười nhạo mình: Họ là ‘người một nhà’, ta hỏi cũng vô ích…

Xoa nhẹ chiếc bụng đang khó chịu, Mạc Ly ngồi dựa gối trên giường. Ngày tháng hỗn loạn, nhưng Mạc Ly ở trong cái chuồng hoa lệ này phải mười ngày nửa tháng rồi. Những tưởng Văn Sát có y trong tay làm điểm chí mạng để uy hiếp Hàn Tử Tự, nhưng xem ra không phải.

Thời gian này, ngay cái bóng của Văn Sát y cũng không thấy. Vì thế, từsự khủng hoảng ban đầu, phát triển đến lo lắng sốt ruột; cho đến giờMạc Ly đã cam chịu.

Lòng người ở đây, dưới áp lực cường đại sẽ nảy sinh biến hóa vô cùng.

Hiện tại, Mạc Ly là như thế.

Lúc này, chỉ cần Văn Sát xuất hiện, cho y biết tình hình của Dược Lang và Trình Cửu Nhụ, chỉ cần một câu thôi, chỉ cần cho y nhìn thấy họ một lần, thế đã đủ để hắn có thể yêu cầu Mạc Ly làm bất kỳ điều gì.

Thật sự, bất kỳ điều gì.

Kỳ thực, mấy ngày trước Mạc Ly đã chủ động yêu cầu gặp Văn Sát một lần, nhưng chúng thị tỳ chỉ trả lời “Chủ thượng đang rất bận, mong công tử đừng sốt ruột” cho có lệ.

Mạc Ly hiểu, nếu Văn Sát không muốn gặp, y có mài rách miệng cũng vô dụng.

Mục đích của Văn Sát cũng chính là vậy.

Hắn muốn ngày qua ngày, nỗi sợ hãi và lo âu sẽ mài mòn mọi gai góc của Mạc Ly.

Và thực tế, hắn đã sắp mài xong rồi.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù Mạc Ly đúng là một cái xác không hồn, nhưng luôn ăn uống ngủ nghỉđầy đủ, thân thể gầy gò được chúng thị tỳ tẩm bổ bắt đầu đầy đặn hơn. Dù vẫn mảnh khảnh, nhưng tốt hơn trước rất nhiều.

Chúng thị tỳ nhìn tình trạng của Mạc Ly ngày một tốt lên, mặt mày đều vui vẻ: “Sắc mặt công tử hôm nay rất tốt.”

Tính tình Mạc Ly bình dị gần gũi, ở chung nhiều ngày, chúng thị tỳ đều có thiện cảm với y.

Mạc Ly cười lúng túng, hiện tại y chỉ muốn có thể gặp Văn Sát một lần.

Rốt cuộc cũng muốn gì được nấy, quả nhiên có người đi thông truyền.Mạc Ly vừa vui lại vừa lo lắng.Vui là y có thể biết tin tức bọn Dược Lang từ Văn Sát, còn lo lắng là mục đích Văn Sát tìm mình khẳng định không đơn giản.

Vì thế, y thấp thỏm bất an, theo thị vệ ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Mạc Ly ra khỏi tẩm cung của Văn Sát.

Vô Xã cốc rộng lớn vô cùng, rất nhiều thủy tạ lâu. Đoán chừng Văn Sát không thích tiếng ồn, ai nấy đi ngang qua Mạc Ly đều mang gương mặt cứng đờ, không nhả một chữ, ngay cả bước đi cũng không sinh tiếng động.

Một bầu không khí nặng nề, khiến người ta chết ngạt.

Thị vệ dẫn Mạc Ly vòng tới vòng lui, với một người mù hướng như y, đừng nói tới chuyện nhớ đường, có sức để theo kịp thị vệ đã là tốt rồi.

Mạc Ly chợt nhớ tới một câu chuyện phiếm nghe được, rằng lúc một đại nhân vật muốn gặp ai thì sẽ để kẻ ấy đi một đoạn đường vừa dài vừa quanh co, chờ kẻ ấy mệt mỏi, khí thế gì cũng mất sạch, vô hình chung mà ra được đòn phủ đầu.

Có điều, ở Mạc Lytoàn là sơ hở, Văn Sát thật sự không cần phí tâm chỉnh y như vậy.

Mạc Ly lắc đầu, đuổi những suy nghĩ vẩn vơ đi.

“Công tử, chủ thượng ở trong Thanh Vũ các phía trước, mời ngài tự qua đó.”

Mạc Ly cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, đành gật đầu rồi đi theo hướng thị vệ đã chỉ.

Hành lang mênh mông rực sáng vang vọng tiếng bước chân của y, xung quanh không có ai, nghe vào tai lại khiến gợn gai ốc.

Đứng trước cánh cửa gỗ lim sơn vàng chạm trổ, Mạc Ly gõ cửa.

Thanh âm lạnh lẽo của Văn Sát vang lên: “Vào đi.”

Mạc Ly bước vào, khẽ nâng mi mắt, thấy Văn Sát đang ngồi trước bàn đọc sách. Hồi lâu, hắn cũng không có phản ứng với sự xuất hiện của y.Mạc Ly đứng đờ ở đó, không biết nên tiến hay lùi, rốt cục Văn Sát gọi y tới rồi hờ hững thế này là có ý gì?

Y lại hạ ánh mắt, cứ thế vài lần, gai góc đã bị Văn Sát ép xẹp.

Muốn cứng thì cứng đi. Bản thân là con cá trên cái thớt, đợi người ta làm thịt thì có tư cách gì mà oán giận. Bi ai khó kìm nén lại dâng lên, Mạc Ly chỉ có thể lẳng lặng đứng yên, đợi chỉ thị từ hắn.

Lại thêm một khắc nữa trôi qua, dù cơ thể Mạc Ly đã khá hơn nhiều, nhưng đứng lâu như vậy cũng không tránh khỏi mệt mỏi. Y lén thay đổi tư thế, trùng một chân cho đỡ đau.

Đúng lúc đó, cuối cùng Văn Sát cũng hạ cuốn sách trong tay xuống.

Thấy thế, Mạc Ly muốn nắm lấy cơ hội này để hỏi chuyện về Dược Lang, ai ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe Văn Sát nói: “Hôm nay nếu ta nghe thấy ngươi hỏi về chuyện của hai kẻ kia thì ta sẽ để chúng lập tức chịu năm mươi roi.”

Mạc Ly sửng sốt, buộc phải chấp nhận, nuốt lời lại, cắn chặt môi dưới.

Văn Sát đứng lên. Một thân hắc bàotôn lên vẻ ngông cuồng, những đường thêu bì thảo trân quý, đường cắt vừa vặn, càng làm cho Văn Sát thêm phần khôi ngô, cao lớn.

Hắn bước từng bước tới bên Mạc Ly, rất áp lực, khiến y không khỏi sinh ra cảm giác sắp bị lăng trì.Hô hấp dồn dập, tuy Mạc Ly đã cố buông bỏ mọi tâm lý chống cự trước khi tới đây, nhưng đối diện với khí thế cường đại của hắn, vẫn không tránh khỏi khiếp đảm.

Mạc Ly đang đợi Văn Sát tóm lấy mình, ai ngờ hắn lại chỉ lướt qua y, đi tới chậu than đang cháy, nhấc chân đạp đổ nó.

“Xoảng —”

Chậu than lăn mấy vòng, phát ra tiếng động ầm ĩ rồi nằm úp trên mặt đất, lửa không có không khí, rất nhanh dập tắt.

Mạc Ly không biết Văn Sát định làm gì, chỉ là vẫn bị động tác của hắn hù dọa, thân thể bắt đầu run rẩy. Y nhớ tới tính tình bất định của hắn, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Văn Sát quay đầu lại, chẳng thèm liếc Mạc Ly lấy một cái.

Không còn chậu than sưởi ấm, Mạc Ly lập tức cảm nhận được độ lạnh cao, y buộc phải vòng hai tay ôm lấy mình.

Văn Sát chậm rãi trở về chỗ, một lần nữa cầm sách lên, lại tập trung vào những con chữ. Lần này, hắn không để Mạc Ly đợi lâu, chỉ nói một chữ: “Cởi.”

Mạc Ly trợn tròn hai mắt.

Cới cái gì?Y không dám hỏi ra miệng. Kỳ thực thì cũng lờ mờ đoán được.

Cởi thì cởi.

Mạc Ly cười khổ, cởi ngoại bào xuống, đặt ở một bên.

Áo.

Quần.

Tiết khố.



Văn Sát chưa có ý hô ngừng, Mạc Ly cũng không dừng lại. Cho đến khi ***.

Trong không khí rét lạnh, không biết là y sợ hay là bị đông cứng, đứng yên tại chỗ. Cảm giác khuất nhục giữa không gian ập tới, y cắn chặt đôi môi xanh tím. Mạc Ly không ngừng tự nhủ, vì bọn Dược Lang, nhất định phải cố chịu đựng.

Nhưng mà lạnh quá…

Lạnh quá…

Đầu gối cứng lại, run lên, Mạc Ly sắp không trụ được nữa rồi…

Đúng lúc ấy, giọng nói của Văn Sát lại vang lên: “Nơi nào ấm nhất trong phòng này thì ngươi hãy đến đó.”

Mạc Ly bị thanh âm đột ngột vang lên kia dọa sợ, thần trí tỉnh táo hơn nhiều.

Chỗ nào ấm nhất?Mạc Ly ngẩng lên nhìn bốn phía.

Hóa ra Văn Sát đã sớm đặt cái bẫy này để y nhảy xuống. Ngoài tấm đệm da bên cạnh hắn thì còn chỗ nào ấm áp nữa.

Nếu là lúc bình thường, Mạc Ly thà chịu rét đến chết chứ không tới gần. Nhưng giờ phút này, y chỉ có sự lựa chọn duy nhất là nghe lời.

Mạc Ly run rẩy cất bước, tới bên Văn Sát.

May mắn thay, cả chặng đường ấy, tầm mắt Văn Sát không hề rời cuốn sách, sự xấu hổ của Mạc Ly mới bớt đi.

Ngồi xuống tấm đệm cạnh hắn, thân thể y vì lạnh mà bất giác cuộn vào.

Nhìn Mạc Ly ngồi xuống, Văn Sát ngẩng lên liếc y. Hắn đập cuốn sách xuống bàn.

“Bộp —”

Mạc Ly sợ hết hồn, chẳng biết có nên nhìn hắn hay không.

Văn Sát vươn tay, kéo Mạc Ly đang ngồi trên đệm lại gần. Hắn ôm y trong lòng, “Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai?”

Mạc Ly cúi đầu thật thấp, không dám quan sát hắn.

Văn Sát nâng cằm y lên, “Ngỗ nghịch ta, kẻ chịu khổ chỉ có ngươi.”

Hắn nâng hông y lên, kéo gần sát mình. Có lẽ nhờ nội lực, thân thể Văn Sát thật ấm. Mạc Ly bị đông cứng đến khó chịu, sát một thân nhiệt này, không tự chủ mà càng chui vào lòng hắn.

Với động tác vô ý thức đó, Văn Sát rất thỏa mãn, gương mặt cương nghị nhu hòa đi không ít.Một tay hắn ôm Mạc Ly, tay kia lại cầm sách lên.

Còn Mạc Ly, dỗ cơn giật mình vì hành vi này của Văn Sát xuống, y sẽ không phản kháng. Ngoài mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm thì chẳng còn cách nào khác.

Văn Sát cũng chỉ ôm y trong lòng, không làm gì quá phận. Thần kinh căng thẳng của Mạc Ly được nơi lỏng, y có chút buồn ngủ.

Đúng lúc này, một nội thị lại thông báo: “Chủ thương, yến tiệc đã chuẩn bị xong rồi ạ.”