Khách Quan, Không Thể Được

Chương 3




Rốt cuộc đến được chỗ của bộ tiêu thụ thứ 9, Hồ Nhất Hạ mới tỉnh ngộ, người đàn ông xa lạ kia nhìn có chút hả hê, thật sự rất có đạo lý. Ai có thể nghĩ tới Hồ Nhất Hạ cô, vừa vào, liền vào đến ngành gần biên giới công ty nhất?

Bộ tiêu thụ thứ này, quả thật chính là ngành đợi bỏ, so với khu vực làm việc thì nơi này thật đáng thương không thấy ánh mặt trời, bi thống hơn là nó sát bên địa bàn của đội làm vệ sinh.

Hồ Nhất Hạ rốt cuộc gặp được nhóm phụ nữ có tướng mạo và khí chất rất "vệ sinh" trong truyền thuyết.

Khu làm việc đóng cửa, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, Hồ Nhất Hạ nhất thời im lặng nhìn trời.

Một lão già năm mươi đang đeo mắt kiếng còn dày hơn đáy chai bia xem báo chí, một người phụ nữ tuổi còn trẻ sung sướng trò chuyện QQ, một người đàn ông tuổi còn trẻ gối lên bản bìa mặt bóng bẩy của tạp chí hoa hoa công tử, ngủ say —— đây chính là đồng nghiệp mới của cô?

Ngải Thế Thụy đại danh đỉnh đỉnh, sao có thể có mấy cực phẩm này?

Hồ Nhất Hạ thật muốn quay đầu bước đi, không ngờ lúc này, bên ngoài flại có một người tới, thấy cô ở chỗ này ngó dáo dác, liền mở cửa: 7e"Tìm fai đây?"

Hồ Nhất Hạ giật mình, ba hồn mất bảy vía, có tật giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, vây quanh khăn lụa in hoa, đôi tay xách đầy ly đồ uống.

Hồ Nhất Hạ vội vàng thu thập sắc mặt: "Tôi, đi ngang qua."

Bàn chân bôi dầu đang chuẩn bị chạy ra, không ngờ nam đồ uống rất tinh mắt, nhìn một cái liền thấy thẻ công việc trước mặt cô: "Ai ôi, mới điều tới ngành chúng tôi cà nha? Đến đây, mau vào."

Hồ Nhất Hạ thầm kêu không tốt, trên mặt chỉ còn dư nụ cười cương cứng. Nhưng anh ta đã đá văng cửa cho cô. Hồ Nhất Hạ trái lo phải nghĩ, cắn răng một cái, nhắm hai mắt cùng anh ta vào phòng làm việc.

Anh ta thật đúng là nhiệt tình, không kịp để ly đồ uống đầy tay xuống, đã la lên: "Mắt kiếng gia! Mau nhìn, ma mới của bộ 9 chúng ta!"

Lúc này mắt kiếng gia mới dời tầm mắt từ trên báo chí đi, nâng đỡ mắt kiếng dầy cộm nặng nề, hí mắt nhìn Hồ Nhất Hạ.

"Cái đó" Hồ Nhất Hạ sớm thăm hỏi tám đời tổ tông Jesus một lần ở trong lòng, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo giả bộ phải rất nghiêm cẩn, tỏ vẻ khéo léo trước mặt mấy cực phẩm, "Em là Hồ Nhất Hạ, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, fbhi vọng các vị tiền bối. . . ."

Lời còn chưa dứt đã bị nữ QQ cắt đứt: "Hồ —— Diệc (từ Diệc và Nhất có phát âm giống nhau) Hạ đúng không? Cô đắc tội người nào bị đày đến bộ 9 của chúng tôi?"

Bình thường đầu óc Hồ Nhất Hạ chuyển rất mau, nhưng bây giờ cô lại ủ rũ chết sống không hiểu lời này. Nữ QQ đoán chừng cô không hiểu, bộ mặt tiếc hận chỉ điểm: "Tôi nè, là bởi vì có một đầu heo muốn theo tôi, sau khi bị tôi đá vào "mệnh căn" thì muốn chơi chết tôi, lan truyền tôi ăn hiếp chắn khắp nơi, kết quả tôi liền bị Chiêm chấp hành điều đến nơi này."

Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy mình là người mạnh mẽ giả bộ nhã nhặn,không ngờ nữ QQ này còn hơn một bậc, lúc không nói lời nào quả thật có thể khiến cho tất cả sinh vật giống đực có ý nghĩ kỳ quái, nhưng vừa mở miệng, người đàn ông nghĩ thế nào, tất cả hết muốn ăn cơm.

Hồ Nhất Hạ không nói lời nào, tất cả cmọi người ở đây cảm thấy người mới này quá non, như vậy đã bị hù dọa rồi. Những người khác tự nhiên cũng không khách khí, mở ra máy hát, cái gì cũng đều nói vào trong tai Hồ Nhất Hạ: "Tôi đây, là bởi vì không cẩn thận xem hợp đồng của Chiêm chấp hành thành giấy vụn đưa vào máy cắt, kết quả là bị Chiêm chấp hành đưa vào nơi này."

Nơi khác dứt lời, bên kia lại mở miệng nói: "Còn tôi, dùng máy vi tính trong công ty lên mạng kết quả bị h**k, số liệu marketing nửa năm bị h**k mất, Chiêm quản lý liền trực tiếp ném tôi tới bộ 9 này."

Nhiều họ Chiêm như vậy hay sao? Hồ Nhất Hạ đều bị bọn họ nói hôn mê, cố tình lúc này, mắt kiếng gia cũng chen vào một cước, thong thả ung dung cất tờ báo: "Tôi thì tự nguyện điều đến nơi này ."

Ông ta nói xong lời thề son sắt, không ngờ lúc này liền bị phơi bày: "Thôi đi, mắt kiếng gia, bông ở bộ rất tốt, nhưng bởi vì giành khách với người dẫn đầu bộ 6, mới bị Chiêm tổng giám đá đến nơi này."

Mắt kiếng gia bị người nói, lúc này la hét nguỵ biện, cả phòng ồn ào, thất là mất hồn, lỗ tai Hồ Nhất Hạ cũng bắt đầu ông ông tác hưởng, nổi giận, không giả bộ tiểu bạch thỏ nữa, lúc này gầm nhẹ: "Ca ca tỷ tỷ các đại gia cho em hỏi một câu trước được không? !"

Rốt cuộc an tĩnh.

Hồ Nhất Hạ lau mồ hôi, thanh thanh giọng nói: "Ngải Thế Thụy không phải công ty đa quốc gia sao, lúc nào thì thành công ty gia tộc? Đừng nói với em cao tầng đều họ Chiêm."

Nữ QQ nghe vậy, lúc này bật cười nhìn về phía cô: "Xem ra tình huống của em không quá giống chúng tôi. Em không phải bị cách chức tới, không biết tình huống cũng bình thường, vừa rồi chúng tôi nói, đều là một người."

Mặt Hồ Nhất Hạ u mê, người khác lại chỉ điểm: "Em lại không hiểu à? Bộ 9 của chúng ta, hính là vì chứng kiến lịch sử lên chức nhanh chóng đến biến thái của người khác mà tồn tại."

Hồ Nhất Hạ đơn giản tiêu hóa lời bọn họ nói, ngoài sáng gật đầu, ngầm thổn thức, "Vậy. . . . Chiêm biến thái này tên đầy dủ là dì?" Nhất Hạ chuẩn bị lên mạng tìm tòi.

Mấy người mới vừa rồi còn ầm ĩ vào thời khắc mấu chốt này, lại như đã thương lượng tốt lắm, tất cả đều im miệng không nói.

Người lên tiếng duy nhất là nam đồ uống, rất là tha thiết với muội muội xinh đẹp, nhưng cũng không nói cho cô đáp án, chỉ đưa một ly cà phê tới trước mặt cô: "Máy đun nước ở chỗ cnày của chúng ta hư mấy tháng cũng không có người đến sửa, những thức uống này đều là anh từ lầu 7 buôn lậu xuống, đồ tốt, nhân lúc còn nóng Uống....uố...ng!"

Xử lý bàn qua loa, computer sớm đã hư, cộng thêm bốn cực phẩm đồng nghiệp, thân ở trong đó, Hồ Nhất Hạ trừ an ủi mình tùy theo cảnh ngộ, không còn cách nào.

Nhưng cho đến 1 giờ, bọn họ vẫn là xem báo xem báo, ngủ ngủ, lên net lên net, Hồ Nhất Hạ trời anh đồ lười biếng cũng không hịu nổi muốn hoạt động gân cốt: "Tiền bối, em cần làm gì?"

Mắt kiếng gia vừa nhìn liền biết là người đứng đầu hỗ này, Hồ Nhất Hạ cẩn thận hỏi thăm, mắt kiếng gia đã xem báo từ sáng sớm, nhưng vẫn còn dừng ở trang cũ, nghe vậy mắt cũng không giương, nhưng lưỡi còn nhanh hơn tiếng, "Chưa từng nghe một câu nói, không làm không sai, làm nhiều sai nhiều sao? Tóm lại, chín giờ 5 xuất hiện, đúng năm giờ biến mất, cô không phải những người trên lầu." Vừa nói không quên làm như có thật giơ lên một ngáy tay, "Để bọn họ không quá cảm thấy sự tồn tại của cô, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không báo cáo gì về cô, lúc công ty cần người cũng không tới phiên cô. Như vậy mới có thể trường trường cửu cửu, làm đến bvề hưu!"

Logic cường đại.

Hồ Nhất Hạ chỉ kém chộc máu, buồn bực gởi tin nhắn: "Lãnh Tĩnh, cứu mình."

Lúc này Lãnh Tĩnh lại không tỉnh táo được, đơn giản một chữ:"Cút."

Hồ Nhất Hạ đang muốn trả lời, bên Lãnh Tĩnh đã thần tốc gửi thêm một cái tới: "Đừng lăn trở về nữa."

Cứ như vậy an nhàn đến sắp mốc meo, thật vất vả đến thời gian cơm trưa, những người khác đi vội vã, dù sao đối với nhân viên bình thường mà nói, đồ tốt ở phòng ăn phải đến sớm mới có, chỉ có nam đồ uống còn biết hăm sóc cho cô: "Anh lấy cơm giúp em?"

Ủy khuất cũng y khuất no rồi, Hồ Nhất Hạ đâu còn có khẩu vị ăn cái gì? Cô buồn bực chôn đầu ở giữa hai tay, gục xuống bàn, thanh âm lười biếng: "Cám ơn. Không cần."

Ba người cùng rời khỏi, giờ cơm qua, nối đuôi trở lại, nói: "Bên ngoài trời mưa."

Hồ Nhất Hạ than: trong lòng ông trời coi như có mắt, biết rơi hai giọt lệ thay con.

Một người khác nói: "Món xoài trân châu[1] hôm nay thật khó ăn."

Hồ Nhất Hạ âm thầm oán: khó ăn còn đem một phần trở lại?

So sánh, sự kiến mà nữ QQ trở về cuối cùng cao cấp hơn nhiều lắm, chỉ nghe thanh âm hưng phấn đến khẽ run của cô ấy vang dội khu làm việc: "Tin tức đặc biệt lớn! Anh ta bay lên Phó tổng! Hôm nay công bố điều lệnh!"

Lời này của cô là nhìn Hồ Nhất Hạ nói, Hồ Nhất Hạ theo lễ phép, không cam không nguyện tiếp lời: “Anh ta? Người nào?"

"Còn có thể là ai, Chiêm Phó tổng!"

Hồ Nhất Hạ cúi gằm đầu, nam đồ uống nhìn thấu hút đầu mối, thay cô nhận lấy đề tài của nữ QQ: "Tin tức ở tầng âm 11 (dưới tầng 1 là tầng trệt = tầng 0, dưới tất nhiên là -1 = âm 1) của chúng ta vẫn rất linh thông."

"Cải chính, không phải chúng ta —— là tin tức linh thông của tôi" Nữ QQ cũng không chia sẻ công lao, cho dù là công lao nói ngoài miệng, cũng không phân, "Đây đều là lúc tôi ăn cơm nghe mấy cô gái bộ PR nói. Không có biện pháp, ai bảo anh là chủ đề vĩnh hằng không đổi cữ nữ đồng nghiệp?"

Hồ Nhất Hạ cũng không muốn trở thành một thành viên trong đề tài, 5h chiều vừa đến, quả nhiên theo như lời mắt kiếng gia, những người này cơ hồ là trong nháy mắt trượt mất không thấy, Hồ Nhất Hạ nói cả thời gian nói câu gặp lại cũng không có, trong nháy mắt trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại có một mình cô.

Nam đồ uống lại ở lại: "Trời vẫn còn mưa, em có mang ô hay không?"

Hồ Nhất Hạ luôn luôn tự khoe là hội trưởng hiệp hội mỹ nam, rất không thích vẻ đẹp của nữ. Hiện nay lại cười nhạt xa cách với nam đồ uống.

"Cao ốc ở khu vực phía trước đang xây lại, khắp nơi đều là gạch đất, hay là, anh lái xe đưa em trở về?"

"Honey của em sẽ tới đón em, không phiền tiền bối anh."

Vừa nói liền vừa đứng dậy xách túi, nhắn tin cho Lãnh Tĩnh: "Hon­ey, tới đón em."

Trả lời của Lãnh Tĩnh có thể đoán được, nhưng không phải chủ đề quan trọng lúc này.

Cơn mưa này, thật đúng là hợp với tình hình. Trong số người ở dưới mái hiên đợi mưa tạnh, tự nhiên không thiếu bóng dáng Hồ Nhất Hạ. Lúc này mới biết chối hận trước khi rời nhà quá cao ngạo, không có mở miệng xin chiếc xe.

Phải, cắn răng một cái, Hồ Nhất Hạ trực tiếp đội túi lên trên đầu, cứ như vậy vọt vào trong mưa.

Mưa này rất nhỏ, nhưng Hồ Nhất Hạ đảo mắt liền ướt lạnh thấu tim, trong lúc chạy nhìn thấy biển quảng cáo dọc đường: "Lạnh thấu tim, tim tung bay!" Hồ Nhất Hạ hận không thể chửi đổng.

Đường chung quanh khu vực nhô lên ở giữa đường quả thật khó đi, giầy Hồ Nhất Hạ dính đầy bùn lầy, cô chịu đựng không có phát tác, chỉ muốn nhanh chóng ngồi lên xe.

Chân hính ép cô chửi đổng ra miệng, khi cô chạy lên lề đường kêu xe thì một chiếc xe đột nhiên chạy như bay tới, làm văng lên một đống nước đục.

Thì ra người xui xẻo, uống nước cũng lạnh tê răng, áo cà sa đụng quỷ đều là việc nhỏ, vào giờ phút này, phía trước Hồ Nhất Hạ chính là cái hố, mà cô, cơ hồ là bị nước đục văng lên dội từ đầu đến chân.

"Mẹ nó!"

Chiếc SUV kia, sườn xe đen đến khiến người hận, tốc độ rời đi càng thêm nhanh đến làm cho người ta hận, Hồ Nhất Hạ ủy khuất đến phổi sắp dnổ tung, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể hung hăng vung túi, rống to về phía đuôi xe sắp biến mất ở trong màn mưa: "Khốn kiếp! ! ! Chúc ngươi bể bánh! ! !"

Cơ hồ ở lúc cô mắng ra miệng, chiếc SUV kia ngừng lại như kỳ tích.

Thật bể bánh xe?

Hồ Nhất Hạ nghĩ như vậy, cơ hồ muốn vỗ tay bảo hay, nào có thể đoán được nó đột nhiên lại khởi động, hơn nữa còn là —— quẹo xe.

Chỉ chốc lát sau xe kia đã trở lại trước mặt Hồ Nhất Hạ.

Vừa đúng, phải tính toán sổ sách với chủ xe phách lối này Chạy Cayenne[2] rất giỏi à, nhà ta dùng xe này dắt chó đi dạo! Hồ Nhất Hạ đã suy nghĩ xong hết cetừ để nói, đang tồn tại trong cổ họng, chuẩn bị chờ cửa sổ xe vừa hạ, liền cho đối phương một phát hạ uy phong.

Nhưng không ai có thể đoán được, cửa sổ xe hạ xuống, Hồ Nhất Hạ nhìn thấy, là một gương mặt đẹp mà xa lạ.

Có lẽ, cũng coi như không quá xa lạ.

"Lên xe."

Người này vẫn dlà giọng không mặn không lạt, vẫn là mặt của siêu nhân đen. Hồ Nhất Hạ sửng sốt.

Người đàn ông trước chỉ gặp qua hai lần bảo mình lên xe, cô nên lên? Hay không lên?