Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 34: Ngoại truyện về Hàn Tự




Edit: Huongbb

Một người nào đấy say rượu tỉnh lại vào buổi sáng sớm.

Hàn Tự nắm chặt mi tâm từ trên giường ngồi dậy. Nhìn tới đống hỗn độn trên giường, anh sửng sốt. Lại nhìn đến trang trí xung quanh phòng ngủ khiến anh không khỏi nhăn trán.

Cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, lại hoảng hốt. Chính mình trần nhồng nhộng ngồi trên giường, mà khoảng trống bên cạnh có một vết nước đọng khô và mấy giọt máu khô như đang nở rộ.

Hiện tại không cần vắt óc nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, Hàn Tự tìm quần áo từ dưới sàn mặc vào sau đó đi tới phòng vệ sinh tìm người phụ nữ thần bí tối qua.

Mới đi được vài bước Hàn Tự dừng lại. Trên thảm có một vật nhỏ phản chiếu ánh sáng, Hàn Tự đi dọc tới giữa thảm dày mới tìm được nó---- thì ra là một cái hoa tai kim cương.

Phỏng chừng là tối qua vận động quá kịch liệt nên bông tai của cô gái đó bị bung ra.

Hàn Tự nhớ lại, sắc mặt càng ngày càng tệ, liên lục tìm kiếm; phòng tắm không người, phòng chính không người, phòng bi-da cũng không có người------- Cực kỳ hiển nhiên, cô gái thần bí đã biến mất.

Ví tiền của anh lặng lẽ nằm trên bàn trà phòng chính, thẻ và chứng minh thư đều ở đây nhưng tiền mặt không còn.

Người đi, tiền cũng lấy, coi như đã thanh toán sòng phẳng, Hàn Tự đối với kết quả như vậy cảm thấy khá hài lòng. Gọi điện thoại cho phục vụ phòng, gọi bữa sáng, đưa quần áo của mình cho họ đi giặt ủi, sau đó Hàn Tự đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khi đánh răng, Hàn Tự nhìn thấy phản chiếu của mình trong gương, tóc tai bù xù, đôi mắt mệt mỏi, đầu vai có một cái dấu răng, cánh tay bên ngoài có mấy vết hồng giống như mấy con vật nhỏ cào qua.

Nếu hỏi có bao nhiêu tình cảm mãnh liệt qua đi, anh không nhớ được dù chỉ một chút. Có lẽ.... cũng không hẳn không nhớ được tí nào.

Ít nhất, anh còn nhớ rõ chính mình vì muốn mua say.

Ít nhất, anh còn nhớ rõ chính mình vốn muốn dùng chiếc nhẫn định cầu hôn nhưng đã ném vào thùng rác.

Ít nhất, anh còn nhớ rõ ánh sáng quyến rũ từ quầy bar.

Làn da người con gái đó tinh tế mềm mại, anh còn nhớ rõ những ngón tay xinh đẹp khi đó có cảm giác lành lạnh và dịu dàng, cũng nhớ rõ bởi vì vậy mà làm cô nhẹ nhàng run rẩy.

Vòng eo nhỏ nhắn và yếu ớt, đôi chân thon dài, mắt cá chân mảnh khảnh, càng làm anh tùy ý nhào nặn và tùy tiện đòi hỏi, dáng vẻ của cô khi đó; đôi má ửng hồng lúc đó cùng với đôi môi cắn chặt và đôi mày nhíu lại.

Chính anh thừa nhận bản thân có hơi tàn nhẫn hành hạ cô, nói không nên lời. Có lẽ đây là những gì đứt quãng trong trí nhớ, và giọng nói của cô cũng không có gì ấn tượng.

Có lẽ.... Cũng không hẳn là không có ấn tượng.

Thật ra anh mang máng nghe cô nói một câu.

"Em là.........."

".............."

"......... Thiên Thiên"

'Cốp' - tiếng này kéo Hàn Tự đang suy nghĩ về chuyện kia trở về, tinh thần Hàn Tự dao động, cúi đầu nhìn xuống, thì ra chiếc bàn chảy đánh răng bị rơi xuống bồn rửa mặt phát ra tiếng động.

Giọng nói dịu dàng của cô gái kia làm anh giật mình thậm chí đánh rớt bàn chải đánh răng, Hàn Tự chậm rãi mà bình tĩnh lắc đầu, tự nói với chính mình: Không có khả năng.

Nhưng một giây sau, vẻ sự bình tĩnh của anh đã bị đập nát bởi một kích, anh bước vội ra khỏi phòng tắm, lấy di động, chuyển đến số điện thoại của Hàn Thiên Thiên gọi, đột nhiên ngắt cuộc gọi, suy nghĩ một chút, gọi về thẳng nhà.

Cuộc gọi sáng sớm được người dậy sớm nhất trong nhà bắt máy.

"Thiên Thiên tại sao?"

Lệ Thư bị tiếng nói vội vàng mà lanh nhạt bị dọa, dừng một chút mới nghi ngờ hỏi, "Hàn Tự?"

"Là tôi".

"Cậu tìm Thiên Thiên à. Sáng sớm thế này cô ấy còn đang ngủ, có muốn tôi đi gọi cô ấy nghe điện thoại không?"

"Không cần" - Là người am hiểu tự điều chỉnh bản thân, giọng nói của Hàn Tự đã khôi phục lại vẻ khiêm tốn bình thường, "Cô có biết tối qua mấy giờ Thiên Thiên về nhà không?"

"Cả đêm cô ấy đều ở nhà không có ra ngoài".

Hàn Tự cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lệ Thư cảm thấy có điều gì đó không bình thường, không xác định hỏi lại, "Thật sự không cần tôi gọi cô ấy nghe điện sao?"

"Không cần".

Anh cúp điện thoại. Thời gian hãy còn sớm, quần áo giặt khô đã được đưa đến. Hàn Tự thay đồ, nhìn cái bàn đầy các món ăn tinh tế đã không còn cảm giác muốn ăn.

Sau khi trả phòng, ở sân trước người phục vụ nói cho anh biết xe của anh đậu ở bãi đỗ xe trong khách sạn. Hàn Tự nhận lấy chìa khóa xe từ tay người nọ, khuôn mặt trống rỗng đi ra ngoài, vừa mới bước hai bước lại quay người trở lại, "Xe của tôi.... cậu là người tối qua mở cửa cho tôi và người đi cùng tôi?"

"Đúng vậy".

"Vậy cậu còn nhớ cô ấy trông thế nào không?"

Người phục vụ miêu tả một lúc, lòng Hàn Tự thoáng cái được thả lỏng. Tóc ngắn, trang điểm dày cộm, nước hoa rất nồng---- những đặc thù này không phù hợp với Hàn Thiên Thiên.

Anh lái xe về công ty, suốt dọc đường đi anh vẫn còn đang cố nhớ lại.

Trừ bỏ câu nói khiến người ta kinh hãi cứ liên tiếp lập lại hết lần này đến lần khác thì những chuyện khác anh đều đã quên sạch sẽ.

Nhưng mà vẫn còn lo lắng, xe chạy sắp đến quảng trường gần công ty, anh đột nhiên dừng lại, suy nghĩ lần nữa, bỗng nhiên quay đầu xe về nhà.

Lúc về đến nhà còn chưa đến 9 giờ sáng, vừa đúng lúc đây là giờ ăn sáng của cô nàng trước nay hay ngủ nướng - Hàn Thiên Thiên.

Lệ Thư còn đang nghi ngờ tại sao anh đột nhiên trở về, lại hỏi Hàn Thiên Thiên đang ở đâu, cô đành phải nén sự nghi ngờ xuống, trả lời anh trước, "Tôi đang chuẩn bị lên gọi cô ấy".

"Để tôi gọi cô ấy".

Hàn Tự lên lầu, đứng trước cửa phòng cô lưỡng lự một chút, đang lúc chuẩn bị gõ cửa----

Cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.

Hàn Thiên nhìn chằm chằm một đôi mắt gấu mèo, mờ mịt ngẩng đầu lên, đồng thời đột nhiên ngẩn người.

Hàn Tự ho khan một tiếng, nhìn thật sâu vào đôi mắt sửng sốt trừng to của cô nói, "Xuống lầu ăn cơm".

Hết Chương 34.