Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 12




Sáng sớm, khi sương vẫn còn bao phủ khắp đường phố cùng nhà cửa, sân sau số nhà 4 đường Privet Drive đã vang lên tiếng cười “Ha ha” của Harry và Dudley đang đứng luyện công. Từ khi bắt đầu học võ đến nay đã được 6 năm, trên bãi cỏ nhà Dursley bố trí đầy đủ người gỗ, bao cát, cọc cùng dụng cụ linh tinh, bãi cỏ chỉnh tề dĩ vãng mà Petunia vô cùng tự hào nay sau khi bọn họ luyện tập thì lưa thưa, nham nhở, khiến Petunia vô cùng đau lòng.

Người dân ở đường Privet Drive thích nhất là nhìn thấy hai thiếu niên tuấn tú ở nhà số 4 luyện tập công phu Trung Quốc, quả thật trông rất giống diễn xuất, mà so với phim còn muốn uyển chuyển hơn, đã thế người biểu diễn lại còn rất đáng yêu nữa.

Dudley Dursley đã 11 tuổi, dáng người to cao, đầu tóc vàng cùng với đôi mắt màu lam khiến cho hắn đã có vẻ một chàng trai anh tuấn, ở trường học lại thường nhận được một ít thư tình, lễ vật nhỏ linh tinh khiến hắn rất là phiền não.

Còn Harry thấp hơn Dudley tận nửa cái đầu, tóc dài màu đen, mắt to xanh biếc, da thịt trắng mịn so với trẻ con còn đáng yêu hơn, theo lời Dudley nói thì cậu là nhi đồng chưa phát triển. Điều này khiến cho Harry phi thường khó hiểu, cậu không có bị nhà Dursley ngược đãi, sao lại mãi không lớn?

“Duddie bảo bối, Harry, các con xong chưa? Nhanh đi tắm rửa đi còn ăn điểm tâm.” Petunia ở trong phòng bếp nhô đầu ra ngoài cửa sổ, hô to với hai người con trai.

“Đã biết, mẹ.” Dudley lau mồ hôi trên trán, cao giọng trả lời.

“Đã biết, dì.” Harry dùng khăn tay lau mồ hôi, quay đầu hướng phòng bếp nói với Petunia.

Hai người đi bộ quanh sân vài vòng rồi mới về phòng tắm, cười đùa cãi nhau ầm ĩ, tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ rồi vọt tới phòng bếp.

“Mẹ ơi, có món gì ngon sao?” Dudley ôm eo Petunia, thăm dò nói: “Hôm nay là sinh nhật của con nha, quà tặng của con đâu?”

“Duddie ca ca, có người nào như ca, lại đi đòi hỏi quà, không biết xấu hổ à?” Harry ngồi ở góc bàn, trêu chọc nói.

Dudley hướng cậu làm cái mặt quỷ, cãi lại: “Ta cứ như vậy đấy, đệ làm gì được à?” Nói xong tiếp tục cọ đầu trên người Petunia, đòi quà sinh nhật của hắn.

“Được rồi, được rồi.” Petunia nhẹ nhàng đánh lên đầu Dudley, yêu thương nói: “Đừng đùa nữa, nhanh ngồi xuống bàn ăn điểm tâm. Quà tặng của con mẹ đều cất cẩn thận rồi, để ở trong phòng nhỏ cạnh phòng các con đấy, để cho con tự mình xem. Trừ quà của chúng ta, còn có của Hoa sư phó, sư huynh các con, bạn bè đưa cho đều ở trong đó hết.”

Trong lúc nói chuyện, Vernon đi vào phòng bếp, Dudley và Harry đồng thời chào hỏi: “Cha/Dượng buổi sáng tốt lành.”

Vernon đi đến bên cạnh Dudley, hôn nhẹ lên gương mặt Dudley rồi nói: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.” Nói xong hắn ngồi xuống ghế chờ Petunia đem bữa sáng ra.

Ăn hết điểm tâm, Vernon nói với Dudley: “Duddie bảo bối, hôm nay sinh nhật con sao không mời bạn bè qua, mọi người cùng nhau đi vườn bách thú không phải sẽ rất vui sao?”

“Bọn họ a, đều quá ngây thơ.” Dudley kéo khoé miệng, những năm gần đây hắn và Hary cùng nhau quản lý công ty cùng công việc của Hoa Bang nên hắn làm sao có thời gian gian để ý mấy người bạn cùng lớp.

“Dượng muốn đến vườn bách thú để chúc mừng sinh nhật Dudley sao?” Harry có điểm tò mò hỏi, mấy năm trước đều đi ra ngoài du lịch, sao năm nay lại đơn giản như vậy.

Vernon có điểm xấu hổ cười, đánh nhẹ lên đầu cậu: “Tiểu hài tử hỏi vậy làm cái gì.”

Harry và Dudley nhìn lẫn nhau, cùng nói với Vernon: “Chúng con lên lầu chuẩn bị một chút rồi sẽ xuống.”

“Được, nhanh lên, chúng ta còn phải lên đường sớm.” Vernon gật gật đầu nói.

Hai người chạy trở về phòng, Harry nói với Dudley: “Duddie, ca có biết vì cái gì không? Kinh tế trong nhà thiếu à?”

Dudley nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá theo ta được biết, hình như mấy năm gần đây công ty của cha hoạt động không tốt lắm. Hơn nữa, đệ để ý xem cũng một thời gian dài rồi mẹ không có mua thêm quần áo linh tinh, trước kia mẹ rất hay đi dạo phố mua đồ mà.”

“Nếu vậy, chúng ta lấy một ít tiền đi.” Harry ngồi ở mép giường nói: “Công ty chúng ta lợi tức luôn không tồi, lấy một chút để giúp đỡ gia đình cũng có thể a.”

“Nhưng mà dùng lý do gì đây?” Dudley tuỳ tay cầm lấy ba lô, ngồi bên cạnh Harry nói: “Không thể nói với cha mẹ rằng chúng ta mở công ty kiếm tiền được.”

“Vì cái gì không được, trước kia không nói là vì sợ bọn họ lo lắng, hiện công ty hoạt động phi thường tốt vậy cũng nên để cho họ biết.” Harry nghĩ nghĩ nói tiếp: “Hơn nữa, phỏng chừng mấy ngày nữa thư gọi nhập học của ta sẽ đến, nếu ta đi đến trường Hogwarts, công ty phải nhờ vào một mình ca, như vậy không để họ biết cũng khó. Lần này phải dứt khoát nói rõ ràng ra, nếu không thư của ta đến đây, không biết họ sẽ như thế nào. Dudley, ca nghĩ có phải không?”

Dudley ngẫm lại, nếu tự mình phải xử lý chuyện công ty mà vẫn tiếp tục gạt trong nhà thì sợ không được, hơn nữa với tính cách của cha mẹ, nếu thư của Harry tới, nhất định sẽ khiến cho bọn họ bị kinh hách, không bằng nói ra trước để chuẩn bị chu đáo, vì thế gật gật đầu nói: “Cũng được, vậy ta nói hay đệ nói?”

“Ta nói đi, phần lớn đều là chuyện của ta mà.” Harry nhảy xuống giường, mở ngăn kéo bàn học ra, cầm tờ chi phiếu nói: “Đi, đi xuống lầu, chúng ta cho dì dượng kinh hỉ một phen.”

Duddie co quắp mặt, không biết lần này là kinh hỉ hay kinh sợ đây.

“Các con mau xuống đi, chúng ta sắp phải đi rồi.” Petunia nhìn thấy hai người từ trên lầu đi xuống, vội vàng nói.

“Chờ một chút, dì.” Harry mở miệng nói: “Con có chuyện muốn nói với hai người, có thể trì hoãn một chút được không?”

“Chuyện gì?” Vernon trừng mắt liếc cậu một cái: “Tiểu tử có chuyện gì đâu, đừng có chậm trễ Duddie bảo bối tới vườn bách thú chơi.”

“Cha, con nghĩ chậm trễ một chút cũng không có vấn đề gì, vườn bách thú tối nay đi cũng được mà.” Duddie nói với Vernon.

Vernon ngồi trở lại chỗ cũ, Petunia ngồi bên cạnh hắn nói với Harry: “Nói đi, con có chuyện gì muốn nói cho chúng ta.”

“Con nghĩ cho hai người biết…” Harry mắt nhìn bọn họ, có chút khẩn trương nói: “Con và Dudley cùng nhau lập một công ty nhỏ, mấy năm gần đây hoạt động cũng không tệ lắm, có chút lời lãi.”

“Cái gì? Hai đứa mở công ty?” Vernon cùng Petunia trăm miệng một lời, vẻ mặt khó tin.

Dudley cùng Harry ngoan ngoãn gật đầu, Dudley lén lút nuốt nước miếng, lui về phía sau một chút, chuẩn bị nếu tình huống xấu thì kéo Harry nhanh chóng chạy.

Vernon và Petunia nhìn lẫn nhau, Vernon nói: “Hai đứa mở công ty gì, mở khi nào, vốn lấy từ đâu? Nói thật ra, không cho phép nói dối!”

Harry cả người đứng nghiêm, thanh âm có điểm run lẩy bẩy, nhìn Vernon cùng Petunia nói: “Mở công ty thiết kế ba bộ phận, đồ dùng gia đình, trang sức và trang phục.”

Vernon cùng Petunia đồng thời hít một hơi sâu, Harry vội vàng giải thích: “Là do phát triển nên mở thêm thôi, lúc ban đầu chỉ có mảng trang phục, không phải ngay từ đầu đã mở nhiều như vậy.”

“Trả lời vấn đề khác.” Vernon giống như đã trấn định lại, tiếp tục truy vấn.

“Mở từ bốn năm trước.” Harry cúi đầu xuống, tránh đi tầm mắt của Vernon, nói tiếp: “Lúc ban đầu là vốn Đại sư huynh cấp cho, xem như là cho vay không tính lãi.” Harry cúi thấp hơn, nói: “Toàn bộ tiền vay đã trả hết trong năm hoạt động thứ hai của công ty.”

“Quả nhiên không hổ là con trai của ta, Duddie bảo bối a.” Vernon và Petunia cười khích lệ, vui mừng nhìn Dudley.

“Hai đứa luôn lén gạt đi, như thế nào đột nhiên lại nói cho chúng ta biết?” Petunia tâm tình tốt hỏi bọn họ.

“Mẹ à, trong nhà có phải kinh tế đang khó khăn đúng không?” Dudley đi lên trước vài bước, nhìn hai người lớn hỏi.

“Kinh tế trong nhà do cha quan tâm sẽ tốt hơn, tiểu hài tử không cần lo lắng.” Petunia né tránh vấn đề.

“Dì, chúng con đã trưởng thành, nếu trong nhà có khó khăn cũng có thể nói với chúng con, hiện giờ không phải chúng con cũng có năng lực giúp đỡ đó sao?” Harry nhìn Petunia nói.

” Được rồi, nói cho hai đứa rồi đó thôi.” Vernon nói xen vào: “Công ty của ta gần đây kinh tế hơi đình trệ, lợi nhuận giảm nhưng rất nhanh sẽ tốt.”

Dudley và Harry nhìn lẫn nhau, Harry lấy ra tờ chi phiếu từ trong túi, đưa cho Petunia nói: “Dì, dì nhận lấy đi.”

“Cái gì?” Petunia nhìn tờ chi phiếu trong tay Harry, nói: “Đem cái này đưa cho ta làm gì? Ta còn nuôi được hai đứa.”

“Dì, con không phải ý này.” Harry vội vàng giải thích: “Con chỉ muốn cố gắng vì gia đình thôi.”

Sắc mặt Petunia dễ nhìn hơn, nhưng vẫn đem tờ chi phiếu trả về: “Tâm ý của hai đứa ta cùng Vernon nhận. Bất quá tiền trong nhà, hai đứa còn nhỏ không cần phải quan tâm, biết không?”

Harry không trả lời, nhìn Petunia và Vernon nói: “Mặt khác, con… Con có thể sẽ nhận được một phong thư gọi nhập học.”

“Thư gọi nhập học?” Petunia nghi hoặc nhìn cậu: “Vậy thì sao?”

“Trường học gì?” Vernon ở một bên hỏi: “Ta không đồng ý cho mày đi vào trường học không đứng đắn.”

“Dạ… Là… Là Hogwarts.” Harry nổi lên dũng khí, một hơi nói ra.

“Cái gì?” Petunia và Vernon cả kinh đứng lên, trợn to mắt nhìn Harry.

“Không có khả năng, con chưa từng có kỳ quái chuyện tình, sao có thể có thư.” Petunia khó tin chất vấn: “Con… Làm sao con biết?”

“Dì, khi con tới đây đã một tuổi, kí ức trước đó con nhớ rất rõ.” Harry lui về phía sau giải thích: “Chỉ cần con có phép thuật thì từ khi sinh ra đã có tên ở Hogwarts rồi, nên sẽ có thư gửi đến cho con.”

“Thượng Đế a, ta tuyệt đối không cho con đi.” Petunia có điểm hung dữ nói: “Trường học cổ quái kia đã hại chết Lily, ta tuyệt đối cho con tiếp tục đi.”

“Không, dì, dì nghe con giải thích…” Harry sốt ruột muốn nói.

“Tiểu tử, mày hiện tại cút về phòng cho ta.” Vernon xanh mặt, cắt đứt lời của Harry, lớn tiếng nói: “Mày kiểu gì cũng không được đi, có nghe hay không!”

Harry uể oải gật đầu, cậu vẫn đánh giá thấp sự căm ghét của dì Petunia và dượng Vernon với pháp thuật, xem ra cuộc sống của mình sau nay sẽ không tốt lắm.