Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 35




“Giáo sư, giáo sư Snape, em có thể đi vào không?” Harry đứng trước phòng làm việc trong hầm, gõ lên cửa.

“Ha, Kẻ Được Chọn Potter vĩ đại rốt cuộc hiểu được tôn trọng chủ nhiệm nhà mình, nhớ tới việc gõ cửa trước khi vào.” Giáo sư Snape mở cửa cúi đầu nhìn Harry trước mặt, “Chân của ngươi bị dính xuống đất rồi à, hay là bị hoá đá rồi.”

Harry đã quen với việc giáo sư phun nọc độc, khẽ cười cười, theo giáo sư Snape đi vào bên trong. Phi thường quen thuộc ngồi xuống ghế salon trước lò sưởi, nhìn giáo sư đóng sầm cửa lại rồi ngồi đối diện với mình.

“Potter, ngươi tới chỗ của ta chắc không phải chỉ vì ngồi ghế salon của ta.” Giáo sư Snape lạnh lùng nói.

“Giáo sư, em có một tin tốt nha.” Tâm tình tốt đẹp của Harry hoàn toàn không bị nọc độc của giáo sư Snape kéo xuống, nhìn hắn hai mắt trừng mình, Harry vội vàng nói tiếp, “Giáo sư, thật là một tin tốt nha, đảm bảo ngài nghe xong sẽ rất vui vẻ.

Severus trừng mắt nhìn Harry trong chốc lát, mới vung đũa phép, bắt đầu các câu thần chú giữ bí mật cho cuộc nói chuyện này của bọn họ. Một lát sau, hắn ngừng tay nói: “Được rồi, có thể nói tin tức tốt của ngươi là cái gì, bất quá ta tin tưởng ngươi sẽ thông minh hơn so với mấy quái vật kia, biết rõ lừa gạt giáo sư sẽ nhận trừng phạt như thế nào.”

Harry nhìn Severus ngồi đồi diện, cười toe toét miệng nói: “Giáo sư, mẹ em, bọn họ không có việc gì, bọn họ vẫn sống rất tốt.”

“Cái gì?” Bản mặt luôn cứng nhắc của Severus đột nhiên biến đổi, nhìn cậu bé vừa mới nói ra tin tức, không thể tin được, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

“Em nói, mẹ em bọn họ không có việc gì, bọn họ vẫn sống tốt.” Harry lặp lại lời nói vừa rồi của mình.

Cứng ngắc trên mặt Severus nứt ra một khe dài hẹp, cả người hốt hoảng, miệng thấp giọng nỉ non: “Lily, Lily còn sống, cô ấy còn sống, không có chết, còn sống.” Hắn ngẩng đầu lên, một tay che mắt, cả người giống như vừa buông được gánh nặng. “Merlin a, thật sự tốt quá.” Một lát sau, hắn mới buông tay, nhìn chằm chằm Harry hỏi: “Lễ Giáng sinh vừa rồi ngươi đi đâu? Ai nói cho ngươi tin tức này, nhìn thấy mẹ ngươi tận mắt sao?”

Harry nhìn thấy bộ dạng của Severus, trong lòng có điểm khó chịu, lại có điểm cao hứng, nhưng chút cảm xúc ấy từ khi Severus buông tay đã biến thành mây khói, Harry nhẹ nói: “Em tự mình thấy mẹ, ngay tại trang viên Potter.”

“Được rồi, ta đã biết rõ.” Ngụ ý ngươi đã nói rồi, có thể cút đi. Severus nhìn cậu bé trước mặt hiểu được chính mình có thể yên tâm, trách nhiệm chăm sóc thằng nhóc này thuộc về cha mẹ nó, không liên quan gì tới mình. Severus hiểu được mình có thể thả lỏng, không còn ràng buộc, hắn có thể chìm đắm trong thế giới Độc dược, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy trong lòng trống vắng, giống như mất đi thứ gì đó.

“Cái kia, giáo sư, còn có một việc.” Harry lấy ra hai phương pháp chế Độc dược đưa cho Severus, “Hai Độc dược này phiền toái giáo sư điều chế.”

“Nga, Độc dựơc, ngươi có thể lấy ra phương pháp gì?” Severus tiếp nhận tấm da dê, trong mắt loé sáng, “Merlin a, đây… Đây là Thuốc bổ trợ linh hồn.”

Mải mê nghiên cứu phương thức chứa Độc dược, giáo sư Snape đã hoàn toàn quên người trước mặt, đứng lên rất tự giác đi vào phòng thí nghiệm của mình, bắt đầu quá trình điều chế, còn Harry, có người này sao? Giáo sư đã sớm không nhớ rõ.

Harry nhìn Severus cầm phương thức đi vào phòng thí nghiệm, nhất thời không biết có nên gọi hắn lại không, nhưng đã sớm không thấy tăm hơi, Độc dược có sức hấp dẫn vô cùng to lớn với Severus, khiến Harry có điểm đố kỵ nho nhỏ.

“Sal, Sal, ta đã trở về.” Harry đã không còn kiên nhẫn chờ Severus, liền chui vào phòng Salazar, vừa đi vừa hô to, thấy hai người trong bức hoạ đang vội vàng tách ra, “Ta không để ý, ta thật sự không thấy, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.” Harry nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía bức hoạ, tiếp tục trêu chọc.

“Xú tiểu tử, ngươi không phải nghỉ Lễ Giáng sinh sao, quay trở về nhanh vậy.” Godric không có hảo ý với Harry.

Harry thấu hiểu việc Godric đen mặt như vậy, dù sao mình đột nhiên xông tới làm bóng đèn làm phiền hai người họ mà, qua một lúc lâu mới nói: “Kỳ nghỉ Lễ Giáng sinh đã kết thúc a, Sal, ngài xem, ta vừa tới trường liền lập tức đến tìm ngài.

“Cám ơn, không cần gấp gáp gặp Sal như vậy.” Không đợi Salazar nói gì, Godric liền xen vào, hắn hiện tại có điểm hối hận vì sao lại nhận tiểu tử này làm người thừa kế, nó có chỗ nào giống mình, toàn thân đều là rắn độc a! Không có việc gì liền phá hoại chuyện tốt của mình, từ lần đầu tiên Harry phá hư khoảnh khắc ngọt ngào của hắn và Sal, Godric càng ngày càng không vừa mắt Harry, nhưng Harry nói rất ngọt nên có Salazar, Rowena và Helga ba người che chở, Godric chỉ có thể nuốt ý nghĩ này vào bụng.

Ngẫm lại lúc trước mỗi lần có ý tưởng dạy dỗ tiểu tử này đều bị ba người kia nói “Ngươi đã hơn một ngàn tuổi rồi, còn không biết xấu hổ đi chấp nhặt với đứa trẻ mới mười mấy tuổi, Godric, ngươi thật sự càng sống càng nông nổi.” Godric đột nhiên có điểm muốn khóc, các ngươi sao không nhận rõ bộ mặt thật sự của tiểu tử này a.

Trong lúc Godric ra góc tranh ngồi tự kỷ đến mọc nấm, Harry nói chuyện với Salazar về hậu duệ cuối cùng của Slytherin, Harry vẫn muốn nói rõ ràng với Sal, nếu Sal đồng ý, cậu cũng muốn nói chuyện này cho nghĩa phụ, đương nhiên là vì muốn tượng xà tổ trong lòng nghĩa phụ phải sụp đổ.

“Merlin a, ngươi nói người kia là hậu duệ của ta?” Salazar có chút kinh ngạc nói, “Ta chưa bao giờ biết Slytherin lại có dũng khí chia linh hồn của mình ra, hoàn hảo hắn còn hiểu được khắc chế, chỉ chia một phần liền dừng, nếu không ta tuyệt đối không thừa nhận hắn là con cháu ta.”

“Sal, vết sẹo của ta có một mảnh nhỏ linh hồn của nghĩa phụ, đến hè ta sẽ học cách dung hợp mảnh nhỏ này.” Harry vén tóc lên, cho Salazar xem vết sẹo của mình, “Ngươi xem, chính là đây.”

“Linh hồn bởi vì tách nhỏ nên không ổn định, kết quả bị Avada liền rơi vào ngươi.” Salazar nhìn vết sẹo, gật gật đầu, “Bất quá dung hợp mảnh nhỏ linh hồn này, ngươi cũng có thể coi là hậu duệ của ta. Tiểu Harry, gọi ta một tiếng lễ phép, ta sẽ cho ngươi biện pháp dung hợp tốt hơn nha.”

Harry hiện tại đầu đầy hắc tuyến, biết Salazar không giống trong truyền thuyết, nhưng Salazar trước mặt vẫn khiến cho mình khó có thể tiếp nhận, bất quá vì có thể dung hợp mảnh nhỏ linh hồn nhanh hơn, Harry vẫn cố gắng nói: “Xà tổ? Tổ tiên? Tổ tông? Kị nội? Cụ nội? Cố? Cố tổ?” Dù sao tuổi Salazar so với mình lớn hơn rất nhiều, cho nên gọi một tiếng lễ phép cũng không vấn đề gì. Bất quá Harry, cậu gọi kiểu gì vậy? Cậu chẳng lẽ không thấy thái dương Salazar chảy mồ hôi, còn Godric ở một bên đã bỏ lăn ra đất cười sao?

“Quên đi, quên đi, ngươi vẫn gọi ta là Sal đi, xưng hô này rất kì quái.” Salazar đá Godric đang lăn trên mặt đất, “Chỗ này ta có một Độc dược có thể trợ giúp ngươi dung hợp linh hồn, ngươi ghi lại phương thức, để Severus giúp, nhớ rõ, ba ngày uống một lần, mỗi lần không vượt quá 5ml.”

Harry nhanh chóng lấy tấm da dê và bút long chim trong phòng, chép lại phương thức của Salazar, thậm chí còn hỏi rõ ràng thời gian nấu, chiều quấy và số lần quấy, cần những Độc dược gì mới cầm ra gõ cửa phòng thí nghiệm Severus.

“Được rồi, chúng ta xem Kẻ Được Chọn Potter vĩ đại lưu luyến văn phòng chủ nhiệm nhà hắn như thế nào.” Severus nổi giận đùng đùng mở cửa phòng thí nghiệm, trừng mắt nhìn tiểu tử trước mặt dám can đảm cắt đứt thời gian mình điều chế Độc dược, phun nọc độc, “Sao lại cắt đứt thí nghiệm của ta? Hay là muốn giáo sư này tự mình đưa Kẻ Được Chọn vĩ đại trở về phòng ngủ nữa.”

“Giáo sư, đây là phương thức chế Độc dược Sal đưa cho em, ba ngày uống một lần, mỗi lần không quá 5ml.” Harry nhanh chóng đưa tấm da dê ra.

Severus nhìn kỹ tấm da dê, bất chấp Độc dược còn trên lửa trong phòng thí nghiệm, đổ hết đi, sau đó kéo Harry nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải.

“Linh hồn của ngươi có vấn đề gì?” Severus theo thói quen thực hiện các câu thần chú giữ bí mật, nói với Harry.

“Linh hồn của em? Không vấn đề gì a.” Harry nghi hoặc trả lời, linh hồn của mình rất hoàn hảo mà.

“Không xảy ra vấn đề thế Salazar đưa cho ngươi Độc dược dung hợp linh hồn làm gì?” Sắc mặt Severus càng thêm khó coi, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và đám sư tử Gryffindor ngu xuẩn, ngươi nói linh tinh ta sẽ tin sao. Ngươi nói rõ ràng cho ta, đừng vọng tưởng lừa gạt ta.”

“Thật sự, giáo sư, linh hồn của em không có việc gì, chỉ là vết sẹo của em có một mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort, Sal cùng với người kia đề nghị em dung hợp mảnh nhỏ này.” Harry lại vén tóc lên, để Severus nhìn vết sẹo của mình, “Nghỉ hè này, em sẽ đến trang viên cùng người kia học tâp ma pháp linh hồn, thuốc này chính là để trợ giúp em dung hợp vết sẹo đó.”