Khanh Khanh Của Tôi

Chương 18




Edit: Flanty
Chiếc nhẫn đeo trên tay Ngôn Khanh, Hoắc Vân Thâm đã mua ba năm.

Năm ấy Khanh Khanh mười chín tuổi, đang học đại học. Từ nhỏ cô đã thông minh, thành tích tốt, những năm học trung học luôn đứng nhất, thuận lợi thi đậu vào trường đại học đứng đầu đỉnh kim tự tháp. Vừa vào học đã là hoa hậu giảng đường, xung quanh cô có vô số người theo đuổi, so với những người trước kia cô tiếp xúc, những nam sinh này lại càng xuất sắc hơn, có nhiều tiếng nói chung với cô hơn, trong cùng một vòng tròn nhỏ tượng trưng cho sự ưu tú.

Mà anh, bị nhà họ Hoắc hạn chế, lưu ban, nghỉ học, vì phòng ngừa anh thoát ra khỏi nhà giam, còn ác ý mà đẩy anh vào đó vĩnh viễn trước kỳ thi đại học, không cho phép anh tham gia khảo thí.

Cô ở đám mây đẹp trên cao, còn anh ở trong đất bẩn.

Ngay cả khi anh có năng lực kiếm tiền, thì ở trong mắt những người khác cũng chỉ là một tên cặn bã học không hết cấp ba, ương ngạnh hung ác, không học vấn không nghề nghiệp, tiềm ẩn bạo lực, thậm chí khắp nơi đều đồn rằng anh đã từng giết người phóng hỏa.

Anh không quan tâm, nhưng lại sợ hãi bản thân không xứng với Khanh Khanh, một ngày nào đó cô sẽ vuột khỏi kẽ tay, không hề nhìn anh không hề yêu anh, coi anh thành người xa lạ. Cả đêm anh không ngủ được, ôm cô ngủ say, vô số lần bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Vậy nên anh đợi đến ban ngày, cực đoan mà cưỡi một chiếc motor hạng nặng khiến cho mọi người phải liếc mắt, vẻ mặt âm trầm đến trường học chờ cô.

Rất nhiều người vây xem đánh giá, xì xào bàn tán, nhưng anh vẫn cố chấp đứng ở nơi đó, ở trước mặt tất cả mọi người, chờ cô gái sạch sẽ trong sáng của anh đi về phía anh.

Trong lòng anh nóng rực mong đợi, nhưng lại càng sợ hãi, khớp xương tay nắm chặt đến đau nhức, anh không biết mình sẽ chịu đựng như thế nào nếu Khanh Khanh thấy anh và tỏ ra chần chờ hoặc ghét bỏ.

Chỉ một ánh mắt né tránh tuỳ ý của cô, cũng có thể làm cho anh xuống địa ngục.

Anh đứng ra khỏi đám đông, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Khanh Khanh ở xa xa.

Cô rất trắng, cả người như phát sáng trong màn đêm. Nam nữ vây quanh nói nói cười cười. Anh cúi đầu nhìn mình, bỗng nhiên bực bội có phải mình mặc không ổn lắm không, anh hung tợn cắn răng, ấn còi xe kêu vang.

Trong lúc nhất thời có vô số ánh mắt nhìn qua, anh ngước mắt lên, nhìn cô một cách bướng bỉnh mà yếu ớt, khẩn trương đến nỗi môi trắng bệch.

Khanh Khanh cũng quay đầu, dưới ánh đèn đường cô cong mắt cười ngạc nhiên, lập tức chạy về phía anh, làn váy giống như sóng nước dập dờn trong gió, mái tóc dài tung bay, như chim non về rừng nhào vào trong ngực anh, ngẩng mặt lên ngọt ngào nói: “Vân Thâm, anh tới đón em rồi.”

Bao nhiêu hèn mọn và thống khổ nơi đáy lòng anh, tại đây một khắc này đã bị hạnh phúc thật lớn lấp đầy.

Khanh Khanh không sợ người khác thấy, Khanh Khanh yêu anh.

Trên đường về nhà, anh mua cho Khanh Khanh kẹo bông gòn. Cô kiễng chân vuốt ve giữa hai đầu lông mày anh, chọc anh bật cười: “Về sau không được nhíu mày. Anh xem, tên cùng có chữ Vân (mây), em chính là những đám mây giống kẹo bông gòn, còn anh, mây đen một mảnh —”

Anh cúi đầu hôn lên mặt cô: “Mây đen cũng khá tốt, mây đen yêu nhất kẹo bông gòn.”

“Mây đen sẽ không làm kẹo bông gòn mất mặt, có thể kiếm rất nhiều tiền, mua cho kẹo bông gòn ngôi nhà lớn lớn, mua căn phòng đầy váy và đồ trang sức, làm một phòng thu âm chuyên dụng, để kẹo bông gòn lưu trữ tất cả bài hát mà mình thích.”

“Chúng ta sẽ không sống trong căn nhà cho thuê suốt, Vân gia có thể cho, thì mây đen cũng có thể cho.”

Anh liều mạng dốc sức làm việc ở bên ngoài, tồn không ít tiền, bí mật mua cho Khanh Khanh một chiếc nhẫn, chọn chiếc đắt nhất trong cửa hàng.

Đặt trong hộp không yên tâm, đè dưới gối đầu cũng không yên lòng, về sau nắm chặt trong lòng bàn tay, liên tục làm việc trong thời gian dài, mệt mỏi mà ngủ mất, nghĩ chờ sáng sớm hôm sau anh sẽ đeo nhẫn cho Khanh Khanh.

Sáng sớm khi anh tỉnh dậy, Khanh Khanh ôm anh, mềm nhũn nói: “Anh mệt muốn chết rồi, ngủ tiếp một lát đi, em đi mua sữa bò.”

Anh không chịu, ôm chặt người cô hàm hồ nói: “Bên ngoài lạnh, chờ anh đi mua.”

Cô gái dịu dàng hôn môi anh.

Khi anh tỉnh lại lần nữa, trong nhà trống không, trên bàn đầu giường có một tờ ghi chép tay rất đẹp, nói cô đi ra ngoài mua bữa sáng cho anh, rất nhanh sẽ về.

Anh cầm chiếc nhẫn, một mực chờ đợi, đợi không kịp bèn đi ra ngoài tìm, tìm khắp mọi chỗ có thể tìm được.

Nhưng Khanh Khanh của anh không trở về.

Nếu không phải anh ngủ, Khanh Khanh sẽ không đi, sẽ không biến mất từ bên cạnh anh. Kể từ ngày đó, anh không thể đi vào giấc ngủ, mở to mắt suốt đêm, canh giữ ở cửa, ảo tưởng có thể nghe được tiếng bước chân cô về nhà.

Sau ba năm nuôi mộng tưởng không được nữa, anh mang theo nhẫn lên cầu lớn. Khanh Khanh từng kể cho anh một câu chuyện xưa, nói rằng nhảy xuống vào lúc 12 giờ đêm là có thể nhìn thấy người yêu đã mất của mình.

Chuyện xưa thật sự không lừa anh.

Lông mi Hoắc Vân Thâm ẩm ướt nhỏ xuống tóc Ngôn Khanh, anh lại gọi một tiếng: “Vợ.”

Lỗ tai Ngôn Khanh muốn mang thai.

Ban đầu cô chính là bị giọng nói của Hoắc tổng làm cho kinh diễm, hiện giờ lại bị anh dán sát vào gọi vợ như vậy, kích thích quá lớn, có chút không chịu nổi.

Gà con Ngôn Khanh như đang bay nhảy trong lòng anh, lỗ tai đỏ bừng mãnh liệt kháng nghị: “Hoắc tổng, anh bình tĩnh một chút, tân hôn thì tân hôn, nhưng hai chúng ta đều hiểu rõ cuộc hôn nhân này là như thế nào, anh đừng nên quá sức.”

“Đến đây nào, nghe lời, thả lỏng, lấy tay ra,” Cô biết người đàn ông này thích nghe dỗ dành, nên mềm giọng nói với anh, “chúng ta phải sống hoà thuận, giữ khoảng cách tốt thì mới có thể có một mối quan hệ hài hòa ổn định, đúng không?”

Cánh tay bên hông thoáng phối hợp một chút.

Ngôn Khanh không ngừng cố gắng: “Như vậy mới đúng, dù chuyện gì xảy ra cũng có cách khác để giao tiếp, đúng không?”

Anh lại thả một chút.

Ngôn Khanh rũ mắt nhìn xuống, chờ đợi cơ hội thoát thân, tiếp tục xoa dịu: “Khi nào anh bình tĩnh lại, chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ, tôi không biết nhiều về anh, anh hẳn là không nên làm tôi sợ mà phải nói chuyện với tôi nhiều hơn đúng không?”

Hoắc Vân Thâm tham luyến cọ xát bên gáy cô, nhỏ giọng hỏi: “Em định đợi anh buông tay, rồi chạy vào phòng ngủ, nhốt anh ở bên ngoài?”

Da đầu Ngôn Khanh tê rần, Hoắc Vân Thâm thành tinh! Lừa cũng không lừa được.

Cô đang lo nên ứng phó như thế nào, Hoắc Vân Thâm đã mở vòng tay giam cầm như cô mong muốn. Vừa thấy có thể chạy, cô lao vọt về phía trước theo bản năng, chạy nhanh vào phòng ngủ rồi trở tay đóng cửa, ngăn cản phần tử nguy hiểm bằng một tiếng “rầm” thật lớn.

Cách một tầng ván cửa rắn chắc, Ngôn Khanh cuối cùng cũng có cảm giác an toàn.

Hoắc Vân Thâm đứng ngoài cửa cười như không cười: “Trong nhà vợ là lớn nhất, muốn thế nào đều nghe em.”

Ngôn Khanh lập tức yêu cầu: “Anh không được tự tiện tiến vào! Phòng nhiều như vậy, anh chọn một cái mà ngủ, tốt nhất cách xa tôi một chút.”

“Có thể.”

“Anh… anh cũng không được phép lợi dụng ngôn ngữ nữa, trước khi có động tác thân mật phải hỏi tôi, tôi phải đồng ý mới được.”

“Được.”

“Tôi còn phải ghi hình chương trình nữa, theo lý thuyết không thể tùy tiện rời khỏi đội ngũ, tôi không thể lúc nào cũng đến đây với anh, nhiều nhất một tuần một lần.”

“Về sau mỗi tuần anh đều đi đón em.”

Anh phối hợp như vậy, Ngôn Khanh không nói nên lời, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vậy trước cứ thế đã, nhớ tới rồi nói tiếp, anh đi ngủ sớm một chút…”

Phía sau cánh cửa yên lặng, Hoắc Vân Thâm không nói, nhưng cũng không đi.

Ngôn Khanh dán lỗ tai lên cửa nghe ngóng, đột nhiên giọng anh truyền đến, như gần trong gang tấc: “Vợ.”

Cô hé miệng, không thể trả lời.

Xưng hô này quá buồn nôn.

Anh kiên trì, lại gọi một tiếng, xưng hô thân mật nhất giữa nam và nữ cứ xoay chuyển vù vù trong đầu cô.

Ngôn Khanh không thể nhịn được nữa: “Anh làm gì.”

Hoắc Vân Thâm dựa vào cửa yêu cầu: “Em đáp lại anh một lần, anh sẽ buông tha cho em.”

Gió đêm rất nhẹ, lay động rèm cửa và đèn màu treo, từ cửa sổ sân thượng thổi vào phòng, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, lại từ khe hở chui ra ngoài hành lang, mơn trớn chóp mũi Hoắc Vân Thâm.

Anh được mùi hương của Khanh Khanh hương bao quanh, khóe môi hơi mím lại, nhìn ánh sáng tràn qua khe hở cánh cửa đối diện, hỏi: “Vợ, em ở đâu?”

Giọng mũi cô nhè nhẹ: “… Tôi ở đây.”

Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại.

Tối nay, mây đen lại một lần nữa lấy lại được kẹo bông gòn của mình.

Bao nhiêu đau khổ, đều được xóa bỏ toàn bộ.

Ngôn Khanh nằm trên chiếc giường êm ái, nhìn ánh đèn lập loè ngoài cửa sổ, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Không bàn đến những vấn đề khác, cô thực sự đã trở thành con dâu nhà giàu. Xem ra trước mắt không tồn tại tranh chấp gia đình phức tạp như mẹ chồng nàng dâu. Gả cho một người chồng có một đám phụ nữ chạy theo như Hoắc Vân Thâm, trong ba năm tới, chiếc giường này cô có thể tùy tiện lăn, thảm tùy tiện dẫm, phòng ghi âm dưới tầng tùy tiện dùng!

Ngôn Khanh nhớ thương các thiết bị chuyên nghiệp bên trong. Lúc ấy có Hoắc tổng ở đó, cô cũng xấu hổ không dám nhìn nhiều, chờ ngày mai cô dậy sớm một chút, nhân lúc anh chưa rời giường, qua đó sờ sờ chút cho đã ghiền.

Cô tất bật cả một ngày nên cũng mệt mỏi, xoay người một cái liền ngủ, tiếng động bên ngoài cánh cửa cũng không phát hiện ra. Năm giờ sáng đồng hồ báo thức reo, cô lật người dậy, trong đầu đều là phòng ghi âm, xoa đôi mắt đi ra ngoài.

Vừa mới mở cửa cô liền hoảng sợ, phải che miệng lại mới không thốt ra tiếng.

5 giờ trời vẫn còn tối, đèn ngoài hành lang đã bật sáng. Cô không biết từ bao giờ đã có thêm một chiếc ghế dựa ở bên cạnh cửa, người đàn ông vẫn với bộ quần áo đó ngồi phía trên, hơi nghiêng đầu, yên tĩnh ngủ. Ánh sáng trên nóc nhà chiếu lên người anh, hiện rõ những vết thương lớn.

Ngôn Khanh lập tức tỉnh táo lại, trái tim như bị ngâm vào biển sâu, mặn mặn chát chát.

Anh phải không yên lòng đến mức nào, sợ người trong phòng rời khỏi đến mức nào.

Cô quay trở lại lấy chăn, cẩn thận nghiêng người, nhẹ tay nhẹ chân đắp lên cho anh. Khi cử động ngón tay không cẩn thận chạm vào môi anh, bị xúc cảm mềm mại làm cho ngứa ngáy.

Tính tình Hoắc tổng kỳ quái, nhưng miệng lại lạnh lạnh mềm mại, rất đáng yêu.

Ngôn Khanh không khỏi nhớ tới cảm giác khi bị cưỡng hôn, tát mình một cái tát, sự thật chứng minh, lạnh với mềm bao nhiêu, chờ đến thời điểm tấn công, cũng vừa nóng vừa cứng.

Hung dữ gì đâu.

Ngôn Khanh không dám nhìn nhiều, đứng dậy muốn chạy, song mới đi được non nửa bước, tay đã bị nắm lấy.

Cô hoảng hốt, quay đầu liền đối diện với đôi mắt trong veo sâu thẳm của người đàn ông.

Anh nhướng mày, thấp giọng nói: “Đắp chăn xong liền đi? Không cho một nụ hôn chào buổi sáng sao?”

Ngôn Khanh muốn khóc.

Vừa rồi cô còn cảm thấy vị tiên sinh này đáng yêu?! Cô thật đúng là điên rồi.

...

Cuối cùng Ngôn Khanh cũng không có mặt mũi đi xem phòng ghi âm. Hoắc tổng tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm sáng. Khi cô quy củ ngồi đối diện Hoắc tổng uống sữa tươi, chương trình bên kia gửi tin nhắn tới, thông báo sáng ngày mai có một số phần phải quay ngoại cảnh, có hai vị khách tên tuổi đến hiện trường, yêu cầu mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Buổi tối cô không về ngủ vốn đã không đúng, giờ có nhiệm vụ mới, càng không thể trì hoãn, cơm nước xong liền quay lại chương trình.

Tới nơi, Ngôn Khanh lập tức mở cửa xuống xe, người đưa đi nào đó nhàn nhạt ho khan một tiếng, cô cứng nhắc dừng lại, không tình nguyện vặn người trở về, ngoắc ngón tay về phía anh.

Hoắc tổng không chút khách khí, cúi người tới gần.

Ngũ quan anh tuấn, góc cạnh rõ ràng phóng đại vô hạn trước mắt Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh nhéo cằm anh, hôn qua loa một cái trên mặt rồi vội vàng chạy trốn, xông vào ký túc xá như thể có gắn lửa ở đuôi, WeChat đồng thời đến.

Vân Thâm: “Ngọt.”

Ngọt ngọt ngọt! Ngọt cái đầu nhà anh!

Ngôn Khanh ném điện thoại vào một góc rồi đi huấn luyện với mọi người. Cô quay về sớm, lại ở phòng đơn, cho nên không ai phát hiện ra sự bất thường của cô đêm qua.

Trong phòng luyện tập, nhỏ tóc xoăn thấy cô, kích động nhảy qua: “Ngôn Ngôn tối hôm qua sao chưa xem xong tiết mục cậu đã đi rồi.”

Ngôn Khanh sờ đầu cô nàng: “Không thoải mái, về nghỉ ngơi, buổi công chiếu thế nào?”

Trong đầu cô toàn dùng để ứng phó với Hoắc Vân Thâm, căn bản quên không nhìn, lúc này mới bắt đầu thấp thỏm.

Nhỏ tóc xoăn vỗ hai tay, bắt đầu điên cuồng khen ngợi cô như thải hồng thí[1], Ngôn Khanh buồn cười. Âu Dương duỗi tay kéo cô đi, nửa thật nửa giả mà nhe răng: “Đừng cướp Ngôn Ngôn nhà tớ, thải hồng thí tớ cũng sẽ khen.”

[1] Thải hồng thí hay cái rắm cầu vồng: là ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

Điện thoại của mọi người đều phải nộp lên, mỗi tuần chỉ có một ngày tự do sử dụng. Lần trước Tống Tuyết Nhiên lừa cô đi ra ngoài, cũng chính là tranh thủ ngày này, bình thường các cô không thể lên mạng, nên đương nhiên không thể nhìn thấy phản hồi của công chúng, chỉ có thể lo lắng suông.

Thật ra Ngôn Khanh có thể vụng trộm lên, nhưng nhớ tới những chủ đề đáng xấu hổ trước đó, cô quyết định không xem.

Tiếp tục lướt xuống dưới cuộc trò chuyện, Ngôn Khanh mới biết ngoại cảnh ngày mai ghi hình là phân tổ trò chơi. Từ vòng đấu loại thứ hai trở đi, các thí sinh sẽ được chia thành chín nhóm nhỏ để biểu diễn, mỗi người trong tổ A sẽ dẫn dắt một nhóm, cô chính là đội trưởng một nhóm trong số đó.

Ekip chương trình không muốn khiến việc phân tổ trở nên quá nghiêm túc, vì thế lựa chọn phương thức quay ngoại cảnh cộng thêm chơi trò chơi để ghi hình.

“Hai vị khách quý đến, một người là Đồng Nghiêm, một người là Vân Lăng, đều rất nổi tiếng!”

Ngôn Khanh nhạy cảm bắt được cái họ không quá phổ biến: “… Vân Lăng?”

Nhỏ tóc xoăn giới thiệu: “Cô ấy nổi tiếng được một thời gian, năm trước không biết như thế nào mà lui về ở ẩn, rất nhiều chương trình không mời nổi cô ấy, lần này chịu rời núi, siêu nể tình.”

Âu Dương nhíu mày: “Lại nói tiếp, Vân Lăng lớn lên có một chút giống Ngôn Ngôn, nhưng chắc chắn không đẹp bằng Ngôn Ngôn, giống như bản phối chất lượng thấp ấy.”

Các cô gái không khỏi cười khúc khích, trong lòng Ngôn Khanh hơi để ý. Chờ đến khi huấn luyện kết thúc quay về ký túc xá, cô lật điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm một chút ảnh chụp của Vân Lăng. Khuôn mặt cô gái đó mơ hồ có dấu vết của cô, cô khẳng định 90%, hơn phân nửa là có quan hệ với nữ thần Vân Khanh của cô.

Cô lại tò mò mà tìm kiếm bối cảnh của Vân Lăng. Đại đa số đều là quan chức, chỉ có một bài báo cũ nói rằng dường như Vân Lăng là một nhánh của nhà họ Vân ở Hải Thành. Đáng tiếc nhà họ Vân từng chia nửa phần thiên hạ với nhà họ Hoắc, chủ tịch Vân Thành Trạch đã qua đời ngoài ý muốn trong một vụ rơi máy bay, nên rất nhanh đã suy tàn.

Chữ quá nhiều, Ngôn Khanh xem đến phồng tóc, đôi mắt cũng đau, di động vừa vặn rung rung, là lời mời thoại, Ngôn Khanh run tay ấn nhận.

Giọng nói ma quỷ khó lộ ra sung sướng: “Hôm nay thật ngoan.”

Ngôn Khanh bình tĩnh nói: “Thứ lỗi, tiên sinh gọi lộn số rồi.”

Sau đó cả gan cúp máy, tắt nguồn điện thoại, sảng khoái lên giường đi ngủ.

Trong mộng là đôi mắt đẫm máu của Hoắc Vân Thâm, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nghẹn ngào hỏi: “Khanh Khanh, em muốn bỏ rơi anh mấy lần mới đủ.”

Cô bị doạ tỉnh, đầu đau đến kêu rên, qua vài phút đau đớn dần dịu lại, lại giống như ảo giác, như chưa bao giờ đau.

Giống như đây là cách Hoắc tổng làm để trả thù cô vậy.

Ngôn Khanh lại móc điện thoại mở ra, yếu ớt gửi giọng nói sám hối qua cho anh: “Anh không gọi nhầm, tôi nói sai rồi, Thâm Thâm ngoan nhé, đi ngủ sớm một chút, đừng nguyền rủa tôi.”

Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người tập trung lại, cùng nhau lên xe buýt đến nơi chụp ngoại cảnh.

Tọa lạc tại một công viên giải trí lớn ở ngoại ô thành phố, chương trình từ khi mang danh Hoắc thị, phô trường giàu có không biết bao nhiêu cho đủ, đặt bao hết cả ngày. Các cô gái vô cùng phấn khởi khi thấy số lượng cổ động viên khổng lồ ở cổng công viên trò chơi, nhiều khiếp người.

“Cổ vũ?!”

“Chương trình của chúng ta đã có fans?!”

“Không đúng, chắc chắn là cho huấn luyện viên.”

“Hoá ra là Bông Gòn Ngôn Ngôn của chúng ta, tự mang lưu lượng đó! Các cô nhìn biểu ngữ kia kìa — Khanh Bảo không khóc, trang điểm đẹp đến nỗi Tống cẩu ghen ghét!”

Cả xe oa oa kêu to, Ngôn Khanh hết luôn buồn ngủ, cũng nhìn theo. Biểu ngữ thật lớn, phía trên in to hình cái đầu cô trong chương trình, là dáng vẻ không trang điểm lúc đến báo danh.

Đợi mọi người xuống xe theo thứ tự, nhân viên bảo vệ tách lối đi. Ngôn Khanh bị hai phía ồn ào nhét vào trong tay hai cây quạt nhỏ.

Bên trái một cái, là hình cô ngồi xổm trong WC xin Âu Dương đồ trang điểm, chỉ cắt mỗi khuôn mặt, đôi tròn xoe vô cùng đáng thương, phối hợp với dòng chữ to dễ thương: “Cho em một chút tình yêu đi mà.”

Bên phải một cái, là hình cô hát trên sân khấu, nâng cằm, trang điểm tinh xảo, ánh mắt sắc bén, phối với dòng chữ rồng bay phượng múa: “Cho em một cơ hội yêu tiên nữ.”

Các cô gái nhiệt tình vẫy biểu ngữ, tiếng nói vang lên liên thanh: “Khanh Bảo chị siêu đẹp! Đừng bị người xấu ảnh hưởng! Chúng em cùng chị xuất đạo ở vị trí C!”

Ngôn Khanh không biết sao mà hốc mắt lại nóng lên, xoay người, giơ cây quạt về phía mọi người, cong môi cười, đôi mắt lộng lẫy sáng ngời.

Cách đó không xa trong một chiếc xe đang đỗ lại, cô gái đeo kính râm gần như dán cả người lên cửa sổ xe, nhìn chằm chằm bóng dáng xa dần của Ngôn Khanh với vẻ không thể tin nổi.

Sao có thể…

Đã chết ba năm người, làm sao lại sống sờ sờ xuất hiện ở đây!

“Lăng Lăng tỷ, công ty đã chuẩn bị xong bản thảo rồi.” Trợ lý nhỏ giọng nói, “Mặc dù tên tuổi chị lớn, nhưng Ngôn Khanh này mới nổi tiếng, độ nổi tiếng sẽ tiếp tục tăng lên, chúng ta xào một chút cô ta lớn lên giống chị, là ‘tiểu Vân Lăng’, đối với việc tái xuất của chị có chỗ tốt.”

Sắc mặt Vân Lăng trắng bệch, không có tinh lực mà đáp lại cô ta.

Cô nhất định phải biết, Vân Khanh này rốt cuộc là người hay là quỷ.

Trước khi chương trình chính thức ghi hình, có khoảng nửa giờ để chuẩn bị. Hiện trường rộng lớn, khó giữ bí mật nếu nhiều người biết. Còn có một số nhân viên công tác COSPLAY nhân vật manga anime để làm nóng bầu không khí.

Thoáng một chớp mắt, Ngôn Khanh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao gầy, mặc tây trang đen đuổi én, mang nửa tấm mặt nạ. Tim cô đập dữ dội, sốt ruột đuổi theo nhìn.

Lúc đi ngang qua vòng quay ngựa gỗ nhập khẩu, cánh tay cô đột nhiên bị người khác níu lại, bị kéo vào một lối đi khuất có tán ô che chắn, phía sau thiết bị trò chơi vài bước.

Ngôn Khanh hất tay theo bản năng: “Cô là ai —”

Cô khẽ giật mình, khuôn mặt trước mặt này vừa xa lạ lại quen thuộc.

Là “Vân Lăng” tối qua cô vừa mới điều tra.

Quả nhiên…

Ngôn Khanh xoa cánh tay, thẳng sống lưng, ánh mắt trong suốt nhìn cô ta: “Tìm tôi có việc?”

Vân Lăng nhìn cô ở khoảng cách gần, hoảng sợ và nghi ngờ càng sâu, nghe cô hỏi như vậy, càng không chịu đựng nổi, tức giận quát: “Vân Khanh, cô giả bộ cái gì! Đã chết ba năm lại đột nhiên xuất hiện, cô còn hỏi tôi tìm cô có việc?!”

Ngôn Khanh đánh giá cô ta.

So sánh, cùng là nhìn thấy một người đã chết, nhìn thái độ của Hoắc tổng người ta, lại nhìn thái độ của cô ta.

Có cần phải biểu hiện sự căm hận rõ như vậy không.

Kẻ thù của nữ thần Vân Khanh chính là kẻ thù của cô.

Ngôn Khanh cười cười: “Vân Khanh là ai? Ngài nhận sai người rồi, hay là trí nhớ không tốt? Nếu là khách quý của chúng tôi, hẳn là biết tôi họ Ngôn.”

“Cô còn giả bộ?!” Vân Lăng không khỏi nâng cao âm lượng, “Hoắc Vân Thâm bảo vệ cô như vậy! Cô dám nói cô không phải Vân Khanh! Hào môn thế giao cái gì, thưởng thức cái gì, lừa quỷ à? Hoắc Vân Thâm là dạng người gì tôi quá rõ! Nếu cô không phải Vân Khanh, ngay cả lớn lên giống nhau, anh ta liếc mắt một cái cũng không nhìn!”

Mọc ra một người phụ nữ có gương mặt tương tự, lại nói ra lời như vậy, Ngôn Khanh đã hiểu, xem ra vị Vân Lăng tiểu thư này đang tự mình thử.

Đáng tiếc, cô là bản sao của Vân Khanh, về phần Vân Lăng, chỉ là bản phối chất lượng thấp, Hoắc Vân Thâm chướng mắt là quá bình thường.

Ngôn Khanh không muốn dây dưa với cô ta, xoay người định đi.

Vân Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Vân Khanh, rốt cuộc cô có phải người nhà họ Vân không! Toàn bộ sản nghiệp nhà họ Vân bị chính tay Hoắc Vân Thâm hủy hoại, cả nhà đều sắp bị anh ta tiêu diệt rồi, tự sát, rồi đi tù, cô còn theo anh ta?!”

Giọng nói vừa phát ra, bước chân Ngôn Khanh dừng lại.

Không gian phía sau thiết bị trò chơi không tính là rộng rãi, trái phải đều có lối đi.

Giờ phút này, người đàn ông mặc tây trang đuôi én đang trầm mặc đứng trong bóng tối, hơi rũ mắt, đôi tay chậm rãi nắm chặt, sự dữ tợn trong xương cốt ngo ngoe rục rịch.

Một bên khác, Hạ Minh Cẩn đang cầm một cốc đồ uống nóng muốn đưa cho Ngôn Khanh, ngoài ý muốn nghe được những lời này ở chỗ ngoặt.

Ngôn Khanh nghĩ thầm, oa, còn có loại chuyện này.

Hoắc tổng lợi hại, diệt cả nhà vợ.

Ngôn Khanh biết lờ đi chính là thượng sách. Song không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ là nhìn người phụ nữ này cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái, rất muốn thay Hoắc tổng dạy dỗ một phen.

Cô bình tĩnh quay đầu lại, lộ ra đường cong sườn mặt ưu việt: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải Vân Khanh, nhưng lấy hiểu biết của tôi về Hoắc tổng, nếu anh ấy muốn giết ai, vậy chắc chắn là người kia đáng chết.”

Vân Lăng bị nghẹn đến ngây người, đây tuyệt đối không phải giọng điệu và thái độ của Vân Khanh, dù cô hận nhà họ Vân cũng chưa từng như vậy.

… Chẳng lẽ thật sự không phải cô?

Nhưng thật sự quá giống.

Hoắc Vân Thâm làm thế nào mà tìm được một khuôn mặt tương tự như thế!

Vân Lăng chịu đựng kinh sợ, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: “Không phải Vân Khanh? Vậy cô càng đáng buồn. Cô có biết mặt cô và người yêu Hoắc Vân Thâm giống nhau như đúc không, cô chẳng qua chỉ là một thế thân không đáng tiền nhất thôi. Nếu có một ngày Vân Khanh xuất hiện, cô ngay kể cả rác rưởi anh ta tiện tay ném đi cũng không bằng!”

Hai mắt Hoắc Vân Thâm sau tấm mặt nạ lạnh băng, trong lòng dâng lên nỗi chán ghét và hận thù sâu sắc với người nhà họ Vân. Anh vừa định bước chân, muốn kéo Ngôn Khanh ra phía sau bảo vệ.

Nhưng mà ngay sau đó, Ngôn Khanh bỗng nhiên cười.

Ánh ban mai chiếu lên người cô, phác hoạ dáng người xinh xắn.

Cô chậm rãi quay lại bước đến trước mặt Vân Lăng, khuôn mặt tinh xảo như hoạ, đôi môi đỏ cong thành hình vòng cung hoàn mỹ, ngọt ngào nói —

“Tôi ở bên Hoắc tổng làm thế thân, tôi kiêu ngạo, tôi vui, tôi đặc biệt vinh hạnh.”

“Chỉ bằng cô,” Cô nâng cằm, cười nhẹ hỏi, “quản được ư?”