Khanh Khanh Của Tôi

Chương 47




Do mối quan hệ của Ngôn Khanh và Hoắc thị, có rất nhiều người chú ý theo dõi động tĩnh phía Hoắc thị cũng như của chính Hoắc Vân Thâm, đều cho rằng Hoắc tổng sẽ vả mặt đặc biệt tàn nhẫn.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, thứ Hoắc Vân Thâm đăng lên, lại là lời tuyên bố ngắn gọn dứt khoát như vậy.

Ngôn Khanh thật sự đã kết hôn, và gả cho chính anh.

Đây là người có biết bao nữ minh tinh đứng đầu trong giới giải trí mơ ước, cũng là người nắm quyền nhà họ Hoắc mà không ai dám tùy tiện nghị luận hay nhúng chàm, vậy mà anh lại tự nguyện thừa nhận mình là chồng hợp pháp của một tài năng mới, còn dùng từ ngữ kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế.

Ngay tại giây đầu tiên khi Weibo của Hoắc Vân Thâm được đăng tải, tương đương với việc châm ngòi thuốc nổ, đốt cháy toàn bộ chiến trường đêm nay.

Mặt bị đánh, đánh đến lưu loát vang dội, nhưng người bị đánh không phải Ngôn Khanh, mà là mỗi người mượn cơ hội này để coi thường và chế nhạo cô.

“… Con mẹ nó có phải tôi bị mù không!”

“Hoắc tổng tự lên tiếng?! Anh ta chủ động đăng tải giấy kết hôn để công khai biểu thị chủ quyền?! Diễn biến thần kỳ gì đây!”

“Cô ngẫm lại xem Hoắc Vân Thâm là ai, không phải anh ta chủ động thì còn ai ép được anh ta!”

“Trời ơi mị điên rồi, quả dưa đêm nay to quá đi! Không phải Hoắc thị đầu tư chương trình này đều là vì cô ấy chứ?”

“Nhưng việc này không đúng lắm. Nếu tôi mà kết hôn với Hoắc Vân Thâm, ngày ngày sẽ nằm trong biệt thự đếm tiền, ngồi máy bay tư nhân đi nghỉ phép rồi tiêu xài vung phí. Vả lại, chồng muốn có ngoại hình có ngoại hình, muốn có dáng người cũng có dáng người, cần địa vị có địa vị, còn đầu tư vào chương trình tìm kiếm tài năng nổi tiếng để cho tôi chơi, tôi điên mới muốn chọn hai minh tinh lưu lượng trong chương trình này?”

Lúc trước cư dân mạng ăn dưa còn nâng Tô Lê với Hạ Minh Cẩn lên tận trời, nhận định Ngôn Khanh là loại người không có tư cách dính vào những đoá hoa lạnh lùng này.

Kết quả Hoắc Vân Thâm đã ngồi vào vị trí chồng từ lâu rồi.

Hai người lập tức bị hạ thấp, trong giây lát đã biến thành “hai minh tinh lưu lượng”.

Có tờ giấy kết hôn này của Hoắc Vân Thâm, càng ngày càng nhiều người bắt đầu ý thức được, tung tin vạch trần e là có vấn đề, trừ khi Ngôn Khanh ngốc, nếu không không có khả năng bỏ mặc anh chồng cường thế hô mưa gọi gió, để rồi đi trêu chọc người đàn ông rõ ràng còn kém hơn anh.

Là đầu óc hỏng, hay là không muốn sống nữa.

Dư luận mạng hoàn toàn lộn xộn, người khiếp sợ nổi điên, kẻ ăn dưa xem náo nhiệt, kẻ vẫn tiếp tục kiên trì mắng Ngôn Khanh không có tư cách làm thần tượng, chỉ một lần đã khiến server bị sập, không chịu nổi sức nóng bùng nổ.

Official weibo của Hoắc thị kịp thời online, chia sẻ lại thông báo kết hôn của Hoắc tổng, tiện thể phối hợp với nhãn dán hai người hôn nhau: “Ngôn tiểu thư là Hoắc phu nhân của chúng tôi.”

Sau đó, một trong những đối tượng của vụ tai tiếng – Hạ Minh Cẩn đăng video thành ý làm sáng tỏ.

Anh ta đứng đối diện ống kính, biểu cảm nghiêm túc: “Tôi và Ngôn Khanh chỉ đơn thuần là huấn luyện viên và thí sinh, những ái muội đang lan truyền đều không tồn tại. Trong chương trình thỉnh thoảng có biểu hiện thân cận, là tôi đơn phương thưởng thức cô ấy, còn cô ấy thì không chấp nhận, ở trường quay cô ấy luôn biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, sau đó tôi biết quan hệ của cô ấy với Hoắc tổng, nên tự nguyện lựa chọn rời khỏi chương trình.”

Fans của Hạ Minh Cẩn không muốn tiếp thu sự thật này, không ngừng dùng spam “Nếu bị tư bản ức hiếp thì anh hãy chớp mắt”.

Nhưng đa số cư dân mạng đều lựa chọn tin tưởng, bởi vì vốn Hạ Minh Cẩn và Hoắc Vân Thâm không thể đánh đồng với nhau.

Dù Hoắc Vân Thâm có bao nhiêu lời đồn đại đen tối, với điều kiện của anh, chỉ cần là nữ thì đều không kháng cự được. Một đêm này Ngôn Khanh bị không biết bao nhiêu nữ minh tinh và tiểu thư nhà giàu cắn răng ghen ghét.

Kế tiếp phải xem Tô Lê đáp lại thế nào.

Tại hiện trường ghi hình, Tô Lê ngồi trong đám đông la hét ầm ĩ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vừa rồi anh ta bớt chút thời giờ xem qua di động, vốn tưởng sẽ nghiêng về bên mắng, lại giật mình thấy tuyên bố của Hoắc Vân Thâm.

Người cô gả là Hoắc Vân Thâm… mà Hoắc Vân Thâm cũng công khai không chút cố kỵ hình tượng tập đoàn?!

Quá ngoài dự kiến của Tô Lê, sau lưng anh ta toàn mồ hôi lạnh.

Trước đây anh ta còn thầm nghĩ, nếu Ngôn Khanh gả cho người khác, cứ thế để lộ ra ngoài sáng như vậy, có lẽ Hoắc Vân Thâm sẽ tức giận buông bỏ cô, nhưng hôm nay…

Hoắc Vân Thâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ tung tin thất thiệt.

Tô Lê hơi hoảng loạn, định thừa dịp hiện trường hỗn loạn mà rời đi trước. Song anh ta cũng không dám bỏ đi một mình, bèn quay sang bảo bốn huấn luyện viên khác: “Chúng ta đi vào hậu trường trước đi, ở chỗ này không thích hợp.”

Bốn huấn luyện viên chưa từng trải qua trường hợp thế này, đều lưỡng lự, thấy anh ta dẫn dắt cũng tự nhiên đi theo.

“Đi thôi, cũng bảo Ngôn Khanh xuống đi, chắc chắn là tiết mục này bỏ rồi…”

“Không biết sẽ kết thúc thế nào nữa, gần ba tháng cố gắng chả lẽ làm không công sao? Nói đến cùng, Ngôn Khanh có thể nổi tiếng, đúng là dựa vào năng lực của bản thân, cũng không đi cửa sau, giọng ca và khả năng sáng tác của cô ấy còn mạnh hơn rất nhiều ca sĩ chuyên nghiệp trong giới. Hôm nay phải kết thúc qua loa thế này quá đáng tiếc.”

Nhóm huấn luyện viên thở dài nhích người, còn chưa kịp cất bước, ánh đèn hiện trường chợt thay đổi, chiếu sáng rực rỡ.

Người tổng phụ trách 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》vội vàng lên sân khấu, nhìn Ngôn Khanh đầy kính sợ, rồi mở microphone tuyên bố: “Lập tức sơ tán người xem, những người khác ở nguyên tại chỗ.”

Vừa nãy có rất nhiều nhân viên bảo vệ được điều động, hùng hùng hổ hổ cưỡng chế đám đông ra khỏi hiện trường. Trong sảnh to như vậy, ngoài huấn luyện viên và nhân viên công tác, số người còn lại hết sức rõ ràng.

Đèn biểu ngữ lớn nhất vẫn treo ở vị trí trung tâm, có một người đàn ông đang đứng trước nó.

Máy quay vẫn đang quay, vừa lướt qua phía anh. Những thí sinh sợ đến choáng váng ở trong hậu trường đều nhận ra, đây chính là fan nam tới cổ vũ cho Ngôn Khanh ở buổi công diễn đầu tiên.

Anh đứng thẳng tắp ở đó, chậm rãi nâng tay lên, gỡ mũ và khẩu trang xuống.

Sảnh ghi hình và hậu trường đồng thời im lặng, sau một lát, không hẹn mà cùng phát ra tiếng ngạc nhiên thất thố.

“… Mẹ kiếp, là Hoắc tổng?!”

Tròng mắt Tô Lê run lên, vội vàng tránh mắt.

Ngôn Khanh không hề nhúc nhích, kiên trì đứng tại vị trí cô hát, đợi cho chướng ngại vật biến đi hết, trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, mắt cô chợt nóng lên.

Anh ở đây.

Hoắc Vân Thâm không phải là người duy nhất còn trên khán đài, có một số cô gái cũng mang theo đồ cổ vũ Ngôn Khanh ở lại. Các cô ấy thấy khán đài im ắng liền cùng nhau giơ tay hô to: “Khanh Bảo — chúng em mê ca nhạc của chị! Lúc chị hát không lộ mặt đã siêu thích! Giờ cũng là fan hâm mộ nhan sắc và tính cách của chị! Yêu năng lực và con người chị! Không liên quan đến những thứ khác! Chị đừng từ bỏ!”

Giọng các cô ấy vừa hạ xuống, lối vào hiện trường vốn đã trống vắng lại trở nên náo nhiệt. Những gương mặt mới lục tục tiến vào, đến chỗ ngồi rồi dần dần lấp đầy khán phòng, trong tay ai cũng cầm sẵn đèn biểu ngữ và đồ cổ vũ, như được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Ai sắp xếp người, không cần nói cũng biết.

Hoắc Vân Thâm tiến lên hai bước, nhìn Ngôn Khanh chăm chú, đưa tay ra hiệu, lập tức có người đưa microphone cho anh.

Anh trầm giọng nói: “Chương trình còn chưa kết thúc, tiếp tục ghi hình. Thí sinh cuối cùng đã hoàn thành phần biểu diễn của mình, hẳn là nên công bố thành tích cố gắng trong ba tháng qua.”

Ngôn Khanh nhìn anh cách một bầu không khí dày đặc, nhớ tới buổi đánh giá sơ cấp khi ấy, anh cũng xuất hiện như vậy để ổn định cục diện, vì cô mà dang đôi cách chim.

Cuối cùng cô cũng không ngăn được sự ướŧ áŧ trên lông mi.

Lửa nóng hừng hực trong ngực Ngôn Khanh, cô muốn khóc thét, nhưng lại càng muốn vững vàng bước xuống, vẽ nên đoạn kết của cuộc hành trình giữa mình với tất cả cô gái trong cuộc thi.

Tô Lê đứng ngồi không yên, mỉm cười miễn cưỡng rồi ngồi xuống.

Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chương trình vẫn tiếp tục. Mới đầu các thí sinh khác còn nơm nớp lo sợ, sau đó đều ý thức được, Hoắc tổng đang chống lưng, họ chỉ cần đi theo Ngôn Khanh, tương đương với việc được bảo hộ, không có gì đáng sợ.

Có thể kết thúc oanh liệt như thế, cũng thật tuyệt vời.

Mười bảy thí sinh, không hẹn mà cùng duy trì trạng thái tốt nhất, phối hợp ăn ý để hoàn thành nốt phần cuối cùng.

Chín cái tên được công bố lần lượt theo thứ tự từ trước đến sau. Khi đến tên người đứng đầu, Ngôn Khanh nhìn màn hình hiện tên mình, nước mắt chảy xuống, cô nhanh chóng lau khô, nhoẻn miệng cười với ống kính.

Nụ cười trong sáng mà nhiệt tình.

Cô không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Từ ngày đầu tiên tôi tham gia chương trình cho tới bây giờ, tôi luôn cố gắng để thể hiện hết mình trên sân khấu, tôi không hối hận, cũng không tiếc nuối. Nhưng lần xuất đạo này, tôi từ bỏ, mong hãy lùi lại xuống hạng mười.”

Đây là chuyện của cô.

Cô không muốn liên lụy chương trình.

Như trong dự kiến của Hoắc Vân Thâm, anh điều chỉnh chiếc đèn biểu ngữ khổng lồ thuộc về cô lên sáng nhất, rồi đập vang hai tay.

Theo sau anh, hiện trường nhanh chóng tràn ngập tiếng vỗ tay, cho Ngôn Khanh sự khẳng định cô xứng đáng.

Ngôn Khanh bị vây quanh trở lại hậu trường. Đầu nặng trĩu, bước chân nhẹ tênh, cô mờ mịt đi về phía trước, không phát hiện người bên cạnh càng ngày càng ít, cho đến khi xung quanh không còn ai, cô vẫn đang di chuyển bước chân một cách máy móc. Cuối cùng trước mắt tối sầm lại, cô đụng phải lồng ngực cứng rắn, bị cánh tay quen thuộc dùng sức ôm lấy.

Cô ngẩng mặt, nhìn đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em xong đời rồi không?”

Hoắc Vân Thâm vuốt tóc cô: “Sao có thể.”

“Nhưng chuyện kết hôn bị tuôn ra ngoài theo cách tàn bạo nhất.” Ngôn Khanh nói dồn dập, “Vừa rồi anh còn lộ mặt tại chỗ để bênh vực em, nhất định sẽ bị người khác tung tin rồi tạo liên tưởng sai lệch, ảnh hưởng đến anh —”

Hoắc Vân Thâm vuốt lưng cô, giúp cô thở đều, rồi mở điện thoại ra cho cô nhìn.

“Vợ à, người khác không cần liên tưởng, anh đã cho đáp án rồi.”

Ngôn Khanh chớp chớp mắt, hoài nghi nhìn qua, thấy rõ ràng lời tuyên bố của Hoắc Vân Thâm.

Cổ họng cô nghẹn lại, sau đó xù lông ngay: “Anh anh anh cứ như vậy công khai?! Cái gì cũng không cân nhắc? Phía sau anh còn có Hoắc thị! Không cần để ý hình tượng của tập đoàn hả? Vốn dĩ em nghĩ giờ em không làm thần tượng, đổi thân phận khác, lại nổi tiếng chút, rồi từ từ phát triển… Ít nhất cũng phải chuẩn bị trải đường chút chứ, kết quả anh lại chọn thời điểm em tệ nhất, đối với anh thật sự —”

Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô, không cho cô nói tiếp.

“Khanh Khanh, chỉ có em là quan trọng,” Giọng nói trầm thấp của anh đụng vào màng tai cô, làm dịu đi tất cả hoảng sợ, “những thứ khác đều không là gì.”

Ngôn Khanh túm lấy quần áo anh, giãy giụa mấy lần, bị anh quấn càng chặt hơn, cô dần dần không còn kháng cự, liều mạng rụt vào lồng ngực anh, nức nở nói: “Em không muốn làm anh mất mặt.”

Hoắc Vân Thâm cởϊ áσ ngoài bọc cô lại, dứt khoát nhấc lên: “Mất mặt cái gì, còn dám nói bừa là đánh đòn. Cuối cùng cũng ghi hình xong rồi, về nhà với chồng.”

Ngôn Khanh ngoan ngoãn ghé vào vai anh, bỗng nhiên nghĩ đến trọng điểm: “Video quay lén lúc em gặp mặt Hạ Minh Cẩn, đại khái là có người theo đuôi em qua đó…”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối tăm: “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”

Anh biết là ai.

Cũng đã đoán được lúc trước ở khách sạn, người cung cấp tin tức cho Vân Lăng là ai.

Hoắc Vân Thâm để lại người giải quyết tốt hậu quả, mang Ngôn Khanh lên xe. Trên xe, Mẫn Kính kịp thời gọi điện thoại tới: “Thâm ca, thật mẹ nó bẩn thỉu, hai người kia đã sớm thông đồng với nhau. Tô Lê vừa rêu rao thâm tình, vừa coi Vân Lăng là thế thân, ngủ đủ rồi thì muốn vứt, cho nên Vân Lăng liền trói anh ta vào một sợi dây.”

“Hai lần đều là cô ta.” Giọng điệu Hoắc Vân Thâm chắc chắn.

“Đúng vậy.” Mẫn Kính nói, “Từ lần vạch trần chuyện hại người tại chỗ, cô ta đã có ý định trả thù. Khách sạn và tin vạch trần tất cả đều là cô ta âm thầm giở trò quỷ. Cơ sở bao năm nay cô ta tích cóp trong giới, đều dùng để làm cái này, giờ còn nằm mơ định chạy ra nước ngoài. Chúng ta cho người theo sát cô ta rồi, cảnh sát sẽ tới ngay, cô ta đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.”

Hoắc Vân Thâm nắm chặt tay Ngôn Khanh, mi mắt hơi rũ xuống, lạnh lùng nói: “Trước khi cảnh sát tới, nghĩ cách để cho cô ta biết, cô ta bị bắt, là Tô Lê tiết lộ.”

Mẫn Kính lập tức hiểu rõ, có chút hưng phấn nho nhỏ: “Đã hiểu.”

Ngôn Khanh nghe như lọt vào trong sương mù. Năm phút sau, Hoắc Vân Thâm dựng thẳng di động lên, đặt tới trước mặt cô.

Đầu tiên là giao diện một Weibo, là tài khoản lúc trước tung tin vạch trần cô, tung tin còn hot hơn cả tin cô đã kết hôn, còn có cả hình ảnh và chân tướng đầy đủ, từ đầu tới cuối tràn ngập bằng chứng.

Huấn luyện viên chủ chốt của《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, lưu lượng tuyến một đang nổi tiếng Tô Lê, nửa người trên trần trụi, mặc một cái quần ở nhà, hút thuốc lá, dựa người vào vách tủ, trong lòng ôm hôn một người phụ nữ, bàn tay người phụ nữ vươn ra ngoài, chụp lại trong im lặng.

Đằng sau càng nhiều những bức ảnh có độ thân mật lớn hơn, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tròng mắt.

Hình tượng vốn có của Tô Lê hoàn toàn bị huỷ diệt.

Mà sườn mặt người phụ nữ hơi giống Ngôn Khanh. Mới đầu còn có người cho rằng lại tiếp tục scandal, sau khi lướt đến tấm ảnh chụp chính diện, mới kinh ngạc rớt cằm: “Lại là người bị phong sát – Vân Lăng?! Vân Lăng vì hãm hại Ngôn Khanh nên mới bị cạo chết! Hình như tôi vừa biết được một điều đáng kinh ngạc!”

Ngôn Khanh cũng kinh ngạc không kém người qua đường ăn dưa.

Hoắc Vân Thâm sờ tóc cô, đổi sang giao diện khác, lần này là video.

Sau khi nhấp vào, là một đoạn video được quay từ góc nhìn của người qua đường. Một người phụ nữ trang bị kín mít bị cảnh sát đưa đi tại sân bay, khi cô ta ra sức tránh né, mũ bị rơi xuống, để lộ khuôn mặt của Vân Lăng.

Cảnh sát phối hợp công bố thông tin: Một người phụ nữ họ Vân có nghi ngờ liên quan đến đường dây đầu cơ trục lợi thông tin cá nhân của nghệ sĩ, xúi giục phạm tội, hiện đang được đưa đi để nhận điều tra.

Video cuối cùng, mơ hồ quay được Vân Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Tô Lê cũng có một phần! Không thể để một mình tôi phụ trách! Tôi chịu trách nhiệm pháp lý, anh ta cũng thân bại danh liệt —”

Phía sau không nghe rõ, nhưng việc lộ ảnh thân mật thế nào, đã rõ ràng.

Ngôn Khanh cưỡi tàu lượn siêu tốc suốt quãng đường, trái tim phập phồng không thể bình tĩnh nổi, kéo Hoắc Vân Thâm hỏi: “Hai người họ hợp tác? Vân Lăng cho rằng Tô Lê tố giác cô ta nên vội vàng đăng ảnh lúc đang bị bắt, để cùng anh ta kết thúc trò chơi?”

Hoắc Vân Thâm sờ gương mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc của cô: “Thoải mái hơn chút nào chưa?”

Ngôn Khanh sửng sốt.

Anh đang âm thầm báo thù cho cô.

Con ngươi sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm lộ ra sự tàn khốc: “Ai làm tổn thương em, đều phải trả gấp bội.”

Vân Lăng tràn ngập ác ý với cô, trốn không thoát bị bắt vào tù.

Tô Lê vốn có lòng tự tôn cao, liền nếm thử tư vị rơi xuống vũng bùn, dùng cách thức khó coi nhất để sụp đổ hình tượng, bị người ta thóa mạ.

Không phải thích lộ ra ngoài ánh sáng hay sao, vậy hãy để chính anh ta cảm nhận điều đó.

So với hôn nhân cưới hỏi đàng hoàng, thứ hình ảnh “kiều diễm” này còn khiến người ta khinh thường hơn.

Hoắc Vân Thâm nhắm mắt.

Chỉ tiếc anh quá chậm, nếu xác nhận nhanh một chút, anh ta sẽ không thể tổn thương đến Khanh Khanh.

Khi xe trở lại nhà họ Hoắc, server Weibo lại sập lần thứ hai. Trước khi xuống xe Ngôn Khanh cập nhật giao diện lần nữa, nhìn thấy hai đề tài leo lên hot search, phía sau đều có chữ “hot”.

Đồng nhất.

Một cái là “Tô Lê cút khỏi giới giải trí”.

Một cái là “Ngôn Khanh cút khỏi giới giải trí”.

Tô Lê bị tập thể công kích, có rất nhiều người trong số họ là anti-fan chờ anh ta đi vào chỗ chết, lúc này là cơ hội tuyệt hảo, đương nhiên sẽ liều mạng chèn ép.

Nói đến chính Ngôn Khanh.

Cô khổ sở cắn môi.

Click mở đề tài, tuy không ai nói đến tai tiếng của cô, cũng hâm mộ ghen tị mà thừa nhận cuộc hôn nhân của cô, nhưng vẫn còn bám riết không tha mắng cô không có tư cách làm thần tượng. Cho dù địa vị của đối tượng kết hôn có cao đến đâu, chỉ cần kết hôn thì chính là tử hình, những thứ khác một mực không bàn nữa.

Ngôn Khanh lại cập nhật tiếp, nhiệt độ của Tô Lê càng tăng cao, còn của cô lại dần dần biến mất…

Là Hoắc Vân Thâm đang bảo vệ cô. Cô tìm kiếm tên, quả nhiên có rất nhiều người lên tiếng mắng nhiếc cô ỷ vào chồng mà hành động trong bóng tối, tuỳ tiện phá hot search.

Đây không phải kế hoạch ban đầu của cô.

Cô biết trạng thái tình cảm của mình không thích hợp làm thần tượng, cũng không muốn sau này làm thần tượng rồi còn khiến Hoắc Vân Thâm bị công chúng nghị luận.

Cô đã bàn bạc với An Lan về việc liệu có nên rời đi trước hay đợi sau khi công bố thành tích mới chủ động từ bỏ xuất đạo. Vì cả ekip chương trình đều phản đối kịch liệt, cô liền nghĩ, về sau nhanh chóng chuyển hình, sẽ viết nhạc, ca hát giống như trước đây, thoát ly khỏi giới thần tượng.

Nhưng mà hiện thực không cho cô cơ hội.

Cô phải dừng ngay tại đây ư, bị mắng cho đến khi rút khỏi giới giải trí.

Nhưng cô với Hoắc Vân Thâm là vợ chồng đã chính thức công khai, có nhục cùng nhục.

Ngôn Khanh rũ đầu, từ gara chậm rãi đi lên tầng, hai chân bỗng rời khỏi mặt đất, bị Hoắc Vân Thâm khiêng lên cao không kịp phòng ngừa.

“Thâm Thâm anh làm gì…”

“Đừng nhúc nhích.” Anh dỗ.

Hoắc Vân Thâm ôm cô lên tầng gác mái trên cùng, đá văng cánh cửa nhỏ được khắc hoa văn, nhẹ nhàng thả cô xuống, dùng hai tay che mắt cô lại.

Ngôn Khanh cảm giác được nhiệt độ nóng lên, trong không khí có mùi hương hoa nồng đậm.

Cô không khỏi nâng mười ngón tay thon dài ra trước mắt, ngơ ngẩn phát hiện mình đang ở trong một nhà ấm trồng hoa tinh xảo, mỗi loại đều là chủng loại và màu sắc mà cô thích. Các loại hoa được trồng đan xen, đặt cô ở giữa.

Ngôn Khanh kinh ngạc nhìn Hoắc Vân Thâm.

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm thâm thuý mà nhu hoà: “Chúc mừng vợ đã hoàn thành công việc, món quà nhỏ hoan nghênh em về nhà.”

Trước khi đến đây Ngôn Khanh vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng chỉ một chớp mắt này, cô vẫn không nhịn được mà nức nở, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em làm việc không tốt, phải cút khỏi giới giải trí.”

Dù có tự an ủi bản thân nhiều thế nào đi chăng nữa thì vẫn khó chịu khi bị tất cả mọi người phủ định.

“Em không hiểu…” Cô hơi nghẹn ngào, “Chỉ cần yêu đương kết hôn, thành tích trước đó đều không đáng một đồng sao?”

“Em chưa bao giờ bày ra hình tượng giả tạo để người ta ảo tưởng, mỗi lần biểu diễn đều coi như giải một bài thi, người khác ca hát lệch tông, nhảy múa như quẫy đạp, nhưng em ngoài lần bị thương ở chân thì chưa từng phạm sai lầm, ca hát luôn làm tốt nhất, nhảy cũng từ con số không cho đến trình độ ra được bề ngoài, những thứ mọi người chứng kiến, một chút… cũng không đáng để ý sao?”

“Sẽ phẫn nộ đến mức, trực tiếp bảo em cút…”

Trong căn phòng đầy hương thơm, Hoắc Vân Thâm ôm chặt lấy cô gái của mình.

Ngôn Khanh cọ nước mắt lên người anh: “Em kết hôn là sự thật, không trách ai, cũng không muốn giải thích tiền căn hậu quả cho ai… Em chỉ muốn nói cho chồng mình nghe một chút.”

Cô nói không lưu loát: “Nhưng nếu em cứ như vậy bị mắng rời khỏi, anh phải làm sao bây giờ, phu nhân Hoắc thị vĩnh viễn chỉ là một thần tượng thất bại.”

Hoắc Vân Thâm đau lòng khàn cả giọng: “Khanh Khanh, những từ ngữ trên mạng đó, anh sẽ —”

“Không thể lúc nào cũng dựa vào anh để giải quyết mọi việc.” Ánh mắt cô quyết liệt, “Hiện tại cả giới đều biết em là vợ Hoắc Vân Thâm, em thật sự không muốn cứ im lặng, xám xịt mà rút khỏi giới như vậy, khiến anh cũng bị người ta nghị luận.”

Ngôn Khanh nghĩ đến cái gì, xoa chóp mũi đỏ bừng: “Thâm Thâm, anh nói xem em hát có tốt không, em còn am hiểu viết từ soạn nhạc, em trở lại lúc ban đầu, đi làm ca sĩ được không? Vốn từ đầu em cũng không nghĩ tới chuyện làm thần tượng.”

Cô mong chờ hỏi: “Em viết nhiều tác phẩm mới hơn, hát nhiều hơn, và có những sản phẩm thực sự hay, liệu có xoay chuyển được hình tượng không?”

Ngực Hoắc Vân Thâm trướng đau, ấn vào gáy cô: “Không cần vất vả như vậy.”

Ngôn Khanh kiên định: “Cần, em không đơn giản là Ngôn Khanh, em là Hoắc phu nhân, đại diện cho anh. Em không thể cái gì cũng buông bỏ, chạy trốn tới cảng tránh gió, hoàn toàn để anh bảo vệ, là sự tồn tại mà mỗi lần nhắc tới đều bị trào phúng.”

Biểu cảm của cô dịu xuống, ngoan ngoãn hỏi: “Anh nói xem… chờ đến khi em cho người khác biết em cũng có đủ năng lực chuyên môn, có thể dành được sự công nhận và yêu thích nữa không?”

Cổ họng Hoắc Vân Thâm đau đớn, không nói nên lời.

Qua hồi lâu, anh mới cúi người xuống trịnh trọng ôm cô, khàn giọng nói: “Đương nhiên sẽ, anh tin em có thể làm được, anh biết em ưu tú bao nhiêu, từ trước đến giờ, vẫn luôn biết… nhưng anh lại không hy vọng em làm được.”

“Thâm Thâm…”

“Bởi vì,” Anh nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ cô, tham lam đòi lấy hương thơm của cô, “anh yêu em, muốn độc chiếm em, không muốn bất cứ kẻ nào đánh giá, bình phán em.”

Không muốn chia sẻ em với ai.

Trái tim Ngôn Khanh bỗng ê ẩm.

Cô không lên tiếng, lẳng lặng ôm anh.

Hoắc Vân Thâm hiểu, Khanh Khanh sẽ không tình nguyện dừng lại, anh cũng không thể giam cầm cô lại bên người.

Tay anh cầm xiềng xích, chuẩn bị một nhà tù thoải mái dễ chịu.

Nhưng anh cần phải lui ra phía sau, không thể trói chặt đôi cánh của cô.

Hoắc Vân Thâm cười khẽ, nâng người dậy, phủi tóc cho Ngôn Khanh, vuốt ve đuôi mắt phiếm hồng của cô.

Khanh Khanh không phải cá chậu chim lồng, mà là kiêu ngạo của anh.

“Muốn làm gì thì làm cái đó, không cần sợ.” Hoắc Vân Thâm dịu dàng nói, “Mây đen có thể che kín bầu trời, vì kẹo bông gòn của anh mà hộ giá.”