Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 45: Từ chối




Hai chủ tớ về đến Triệu phủ thì thấy phủ rất náo nhiệt, Vũ nương đang triệu tập một đám người hầu, lớn tiếng quát mắng trách móc điều gì đó.

Xa xa thấy Phùng Uyển đi tới, nàng vội vã im miệng, lắc mông đi tới.

Vũ nương thi lễ, vui vẻ nói: “Phu nhân, lang chủ vừa đồng ý cho thiếp lo liệu tất cả mọi việc trong ngoài nhà rồi.”

Nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng ta, có lẽ đã phải bỏ ra không ít tiền tài để có được sự khẳng định và ngợi khen của Triệu Tuấn?

Phùng Uyển mỉm cười, nàng ngẩng lên nhìn thẳng vào Vũ nương, ánh mắt của nàng ta tự tin đầy ưu thế. Phùng Uyển mỉm cười, nói: “Cũng tốt.”

“Vậy thiếp đi lo việc đây ạ.”

“Đi đi.”

Phùng Uyển xuống xe ngựa, nàng nhìn Vũ nương hăm hở, nhìn những ánh mắt của đám người hầuliếc về phía mình, chậm rãi bước lên thềm.

Đúng lúc Triệu Tuấn đi ra. Quả nhiên tâm trạng của y rất tốt, mặt mày tuấn tú rạng rỡ, lưng eo cũng thẳng lên, hoàn toàn không rệu rã cúi mình như mấy ngày trước nữa.

Nhìn thấy Phùng Uyển, mắt Triệu Tuấn hiện vẻ ngượng ngùng. Y tiến lên một bước, nắm tay nàng dịu dàng nói: “Uyển nương, Vũ nương nói nàng biết cách làm ăn, vi phu đã đồng ý cho nàng chủ quản tài chính trong nhà rồi.”

Y nhìn Phùng Uyển, cúi đầu, rất thương tiếc nói: “Gần đây Uyển nương mệt mỏi, nghỉ ngơi cũng tốt.”

Phùng Uyển cúi người hành lễ, cười nhẹ nói: “Lang chủ nói rất đúng.”

Nàng vẫn như trước đây, không hề tức giận, không hề lo lắng, không hề khó chịu.

Thấy Phùng Uyển như vậy, đối diện với vẻ mặt yên lặng dịu dàng của nàng, đối diện với con ngươi mỹ lệ thần bí như ánh sao, Triệu Tuấn nhíu chặt mày lại.

Nói thật, y không thích nàng như vậy. Thà rằng nàng làm loạn hết cả lên, thà rằng nàng tranh giành quyền chủ mẫu nên có.

Dù sao, thân là chủ mẫu, mất đi quyền lợi chủ nhà, nàng cũng không còn lại gì nữa.

Nhìn nàng chăm chú, Triệu Tuấn vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng, nói cực kì dịu dàng: “Uyển nương, nàng có lời gì đều có thể nói với vi phu.”

Đối diện với phong tư tĩnh lặng như làn gió trong lành của nàng, Triệu Tuấn chợt thấy nóng lòng, không nhịn được nói: “Nàng yên tâm, nàng là chủ mẫu, chuyện này vi phu luôn biết chừng mực.”

Phùng Uyển rũ mắt, “Uyển nương tạ ơn lang chủ.” Nàng lắc đầu nói: “Thiếp đi lại mấy ngày, cũng không có được cách gì hay, không thể giúp lang chủ bớt nỗi âu lo. Uyển nương không thể yên lòng, nếu Vũ nương có thể giải quyết được thì đúng là chuyện tốt.”

Vẫn là không đau khổ không vui mừng, không hoảng sợ không giận dỗi.

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm nàng, chợt nói: “Uyển nương.”

“Dạ.”

“Nàng không tức giận ư? Nàng không còn biết tức giận nữa sao?”

Tức giận? Ta đã từng giận! Ta từng tức giận vô số lần…

Phùng Uyển đứng nơi đó mỉm cười, cúi đầu không trả lời Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn nhìn nàng chằm chằm, y càng ngày càng cảm thấy bất lực trước biểu hiện này của Phùng Uyển. Cảm giác bất lực này khiến y cảm thấy vô cùng bực bội. Lập tức y hừ mạnh một tiếng, hất tay nàng ra, “Không buồn là tốt rồi.”

Dứt lời, y nghênh ngang rời đi.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của y, Phùng Uyển bước vào phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Phùng Uyển đi tới chỗ cửa sổ cạnh sập. Dưới ánh mặt trời, nàng lấy hộp gỗ kia ra.

Hộp gỗ nặng trịch, nhìn kĩ một chút, Phùng Uyển phát hiện hộp gỗ màu tím đậm, nước sơn tỏa ánh sáng mơ hồ. Nhìn kỹ hơn nữa, đây không phải là ánh nước sơn mà do bản thân màu gỗ sáng bóng. Sau đó nàng đưa lên mũi ngửi, có mùi hương thoang thoảng, được làm từ gỗ tử thiện thượng đẳng.

Không chỉ là vật liệu vô cùng quý giá, tạo hình của hộp gỗ này tinh tế mà đường nét độc đáo. Thư họa phía trên cũng hơi quen mắt, nhìn kĩ là bức phong cảnh cung đình thời Hán.

Đồ tốt, riêng cái hộp này, xem chừng cũng đáng giá mấy chục tấm vàng lá rồi.

Phùng Uyển mừng thầm, mở hộp gỗ ra.

Trong hộp gỗ là chuỗi hạt Phật châu, tổng cộng có mười tám hạt châu, mặt trên trang trí hình bầu dục, điểm lốm đốm như sao đêm. Cách trang trí này tạo cho chuỗi hạt châu cảm giác sáng lóa như kim loại, vô cùng huyền bí, cũng không biết làm bằng chất liệu gì mà lại nặng như vậy.

Dù nó được làm bằng gì đi nữa, có từ tay quý nhân kia, tất nhiên không thể tầm thường.

Phùng Uyển đặt cái hộp và hai quyển sách quý giá cạnh nhau, sau khi khóa giấu kĩ, lẳng lặng ngồi ở trước bậu cửa sổ.

Bây giờ lòng nàng đã bình thản hơn chút.

Có những thứ này, nhỡ đâu có phải chuyển chỗ lần nữa, hoặc vạn bất đắc dĩ phải chạy trốn, nàng còn có cái để dựa vào.

Dĩ nhiên, đó là vạn bất đắc dĩ.

Trong lúc yên lặng suy nghĩ, giọng nói sợ hãi, dè dặt của Phất nhi vọng tới từ bên ngoài, “Phu nhân.”

“Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Phất nhi bưng sữa đậu nành đến.

Ả dè chừng liếc nhìn Phùng Uyển, thấy nàng ngồi bên cạnh bậu cửa sổ, dịu dàng mà yên lặng, ả cảm thấy an tâm hơn.

Sau khi đặt sữa đậu nành lên bàn nhỏ, Phất nhi khẽ nói: “Mời phu nhân uống sữa.”

Phùng Uyển hờ hững đáp một tiếng.

Phất nhi cúi đầu, hiền lành đứng hầu ở bên, rồi lặng lẽ liếc nhìn Phùng Uyển. Thấy nàng bưng cốc sữa lên nhấp một hớp, ả khẽ cắn môi, đi tới trước mặt nàng quỳ phịch xuống.

Dập mạnh đầu xuống đất, Phất nhi nói với giọng run rẩy: “Phu nhân, cầu xin người cứu Phất nhi.”

“Hả?”

Phùng Uyển uống một hớp sữa, hơi kinh ngạc, hỏi với vẻ khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lang chủ chàng lại?”

Hả?

Nghe thấy câu nói ẩn chứa vẻ châm chọc của Phùng Uyển, Phất nhi ngơ ra, gương mặt tái nhợt thon gầy đỏ bừng. Ả trợn to một đôi mắt, lắc đầu liên tục, vội vàng kêu lên: “Không phải, không phải, là mẫu thân củanô tỳ. Cầu xin phu nhân cứu mẫu thân nô tỳ.”

Ả lại tiếp tục dập đầu.

Phùng Uyển lặng yên nhận ba lượt khấu đầu của ả, thậm chí còn không hề chớp mắt.

Phất nhi ngẩng khuôn mặt với cái trán ửng đỏ lên, vừa nhìn thấy biểu hiện của Phùng Uyển, mắt ả hiện vẻ tuyệt vọng. Phất nhi lấy tay áo lau nước mắt, rầu rĩ nói: “Phu nhân, mẫu thân của nô tỳ bị bệnh, bệnh rất nặng, nô tỳ, nô tỳ muốn mượn ít tiền.”

Ả vừa mới nói được đến đây, giọng chợt trở nên cấp bách, “Phu nhân yên tâm, Phất nhi sẽ trả, Phất nhi nhất định sẽ trả lại.”

Phùng Uyển rũ mắt, nàng nhấp một hớp sữa, thản nhiên hỏi: “Cần bao nhiêu?”

Hả?

Phu nhân bằng lòng ư?

Phất Nhi vừa mừng vừa sợ, môi ả run lên, nước mắt lưng tròng, một lúc sau mới nói đứt quãng: “Cần, cần năm tấm vàng lá.”

Năm tấm vàng lá, ra giá không hề thấp. Khế ước bán thân của Phất nhi ả còn chẳng đáng nửa tấm vàng lá!

Thấy Phùng Uyển do dự, Phất nhi cắn môi, nước mắt ứa ra, ả nói với giọng run run: “Phu nhân, bốn tấm, bốn tấm cũng được, vậy, ba tấm, hai tấm cũng được.”

Nói đến hai tấm, giọng nói của ả mang theo sự ủ rũ chán chường.

Trong lúc nước mắt Phất Nhi tuôn trào, Phùng Uyển từ từ đứng lên.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên lưng Phùng Uyển, làm cho gương mặt của nàng bị chìm trong bóng tối.

Cúi đầu, rũ mắt, Phùng Uyển lẳng lặng nhìn Phất nhi quỳ dưới đất, nước mắt giàn giụa, điềm đạm đáng yêu. Nàng khẽ nói: “Ta không có vàng lá.” Nàng lấy một ít tiền đồng trong hộp gỗ đặt bên cạnh, nói: “Chỉ có những thứ này, ngươi muốn không?”

Thứ này?

Đây là nén đồng mà?

Đôi mắt đờ đẫn của Phất nhi nhìn thẳng vào thứ xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nõn của Phùng Uyển, khóc không ra nước mắt.

Dần dần, ả phải cố gắng hết sức mới có thể thốt nên lời, “Vô dụng thôi, phu nhân, những thứ này thì có tác dụng gì.” Ít tiền như vậy, thậm chí còn chẳng đủ để đi mời đại phu, chứ đừng nói đến tiền thuốc thang.

Trong lúc Phất nhi xơ xác tiêu điều, Phùng Uyển nói dịu dàng: “Nếu không, ngươi đi hỏi Vũ nương, xem nàng có thể cho ngươi được thứ gì không?”

Phùng Uyển vừa mở miệng, Phất nhi liền lắc đầu nguầy nguậy, Phùng Uyển tò mò hỏi: “Tại sao lại lắc đầu?”

Phất nhi cười khổ, nói: “Nàng không phải là phu nhân… Nàng không cho đâu.”

Câu nói vừa dứt, con ngươi Phùng Uyển chợt sáng lên: Vậy ư? Ngươi hiểu rõ ta như vậy sao? Dù ta luôn lạnh nhạt với ngươi, coi thường ngươi, ngươi vẫn cho rằng ta là người duy nhất bằng lòng chi tiền cứu giúp mẹ ngươi ư?