Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 38: Đây là người trong lòng ngươi?




"Đó không phải là tinh thạch bình thường, đó là tinh hạch mãn cấp (cấp độ đầy đủ) của mãnh thú phong phi ưng!"

"Ồ! Thật hay giả? Phong phi ưng chính là mãnh thú mãn cấp, bao nhiêu cường giả đều bỏ mạng dưới móng vuốt của nó. Ngươi nói đó là tinh hạch của nó?!"

"Lừa ngươi làm gì, ta chuyên môn thu thập tinh hạch của loài thú đó, vừa thấy là nhận ra ngay."

"Điều này quả là quá nghịch thiên!"

"Không biết hắn là người nào. Nếu không phải hắn nhìn quá khủng bố, ta thật sự muốn tới kết bạn một phen. Có một bằng hữu như vậy, thật đáng tự hào."

"Ngươi? Ha ha ha, thôi đi, ngươi mà cũng muốn kết giao bằng hữu với cường giả như vậy, đừng đùa."

"Đúng vậy, ha ha ha ha......" Tiếng cười bùng nổ ở trong đại sảnh, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Trên tầng thứ tám, có hai cái sân độc lập, một cái là Thủy Nguyệt Các, một cái là Hương Tạ Cư.

Hai tiểu viện này có diện tích rất lớn, bên trong đều có ba bốn phòng.

Nam nhân trẻ tuổi dẫn đầu mang mấy người lại đây, xoay người khom lưng nói, "Tất cả mọi thứ trong Thuỷ Nguyệt Các đều có sẵn, đã chuẩn bị đầy đủ hết cho ngài, nếu có yêu cầu gì, chỉ cần rót linh lực vào trong đó, ta sẽ tới ngay lập tức." Nam nhân nói xong, đưa một ngọc bài màu đỏ cho Khanh Dạ Ly.

A Cẩm thấy thế thì nhận lấy ngọc bài, "Đa tạ, ngươi cứ tiếp tục bận việc đi!"

Nam nhân gật gật đầu, ngay sau đó lui ra ngoài.

"Dạ Ly ca ca, vì sao chúng ta lại tới nơi này?" Nguyệt Tâm Nhan lúc này mới hỏi những nghi ngờ ở trong lòng mình.

Mặc dù đây là khách điếm tốt nhất đại lục, nhưng Khanh Dạ Ly không phải là loại người ham an nhàn hưởng lạc. Khi hắn nói ra nơi này, A Cẩm đã đi theo hắn nhiều năm cũng cảm thấy bối rối.

"Tới rồi." Khanh Dạ Ly ngồi ở trên ghế, giương mắt nhìn bên ngoài, đột nhiên nói một câu.

"Cái gì?" Nguyệt Tâm Nhan bất ngờ.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nàng thấy có vài thân ảnh đi về phía bên này, nam tử cầm đầu một thân quần áo trắng, bước chân cực kỳ quỷ dị, thân ảnh không rõ ràng, trong chớp mắt đã đến trước mặt.

"Có khách đường xa tới, thất kính thất kính."

Nam tử mặc áo trắng hai tay ôm quyền mỉm cười, một đôi mắt vũ mị đa tình giống như những ngôi sao trên trời, chỉ cần nói một câu, phong tình vạn chủng, lay động tâm người.

Một đôi mắt xanh của Nguyệt Tâm Nhan trừng lớn. Nàng lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể mặc đồ trắng như thế...... Vũ mị phong lưu.

Hơn nữa, còn là một nam nhân?!

"Vị tiểu mỹ nhân này, sao lại nhìn ta như thế?" Ánh mắt nam tử hơi đổi, giọng nói dịu dàng nhấp nhô, thật sự câu hồn nhiếp phách.

Nguyệt Tâm Nhan thiếu chút nữa đã bị câu dẫn đến nỗi thất thần, co giật khóe miệng, "Ngươi mặc đồ trắng thế này...... Thật đúng là bôi nhọ tính cách của ngươi......"

Nam tử mang vẻ ngoài nữ tính, thiên kiều bá mị, một nữ tử như nàng cũng hổ thẹn không bằng.

"Được rồi, đừng trêu nàng nữa." Khanh Dạ Ly liếc mắt nhìn nam tử áo trắng một cái, hắn cũng thu liễm bộ dáng trêu đùa ngay sau đó, tự tìm chỗ ngồi ở một bên, sau đó rót cho mình một ly trà, uống một ngụm.

"Ta đã nghe nói chuyện ngươi bị người ám sát, đám ngu xuẩn kia sớm muộn gì cũng tự hại chết mình." Nam tử nhếch môi, sau đó ngước mắt nói, "Ngươi không cần cố kỵ ta khi xuống tay. Mặc dù ta cũng từng là một thành viên trong đó, nhưng rốt cuộc đã thoát ly ra rồi, chính bọn họ tự mình tìm chết, không thể trách người khác."

"Đó không phải là điều ta muốn nói."

"Ta biết, ngươi quả nhiên không thật sự quan tâm tới ta."

"Quan tâm tới ngươi?" Khanh Dạ Ly nhướng mày, "Chưa từng."

"......"

Nguyệt Tâm Nhan nhìn nam tử áo trắng một cách luyến tiếc, "Phụt" một tiếng bật cười.

Khanh Dạ Ly không quan tâm tới ánh mắt tràn ngập oán niệm của nam tử, mở miệng nói thẳng, "Ta muốn ngươi giúp ta điều tra một người."

Nam tử kinh ngạc nhìn nhìn hắn, "Điều tra một người? Ai chọc tới ngươi, ngươi muốn trả thù??"

Khanh Dạ Ly không trả lời, vươn tay ra, trong lòng bàn tay bất chợt xuất hiện một bức họa chân dung cuộn tròn rất độc đáo, sau đó đưa cho hắn, "Giúp ta tìm người trong tranh."

Nam tử nghe vậy thì tiếp nhận lấy, sau đó chậm rãi kéo bức hoạ cuộn tròn ra, cặp con ngươi vũ mị phong tình trừng lớn, "Nữ nhân?!"

Hắn vừa kêu một tiếng như thế, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của hai người Nguyệt Tâm Nhan và A Cẩm.

Chỉ thấy nữ tử trong tranh mặc một thân quần áo màu trắng, dáng người tinh tế yểu điệu, tóc dài được dùng một sợi dây cột trên đỉnh đầu, vài sợi rủ xuống ở bên má, khoanh hai tay dựa vào trên một cây đại thụ, tư thái lười biếng tinh nghịch.

Ngũ quan của ràng tinh tế nhỏ xinh, phá lệ xuất sắc. Hấp dẫn người nhất, chính là một đôi mắt dài hẹp khôn khéo giống như hồ ly, đuôi mắt cong lên, cực kỳ lôi cuốn. Khóe môi màu hồng nhạt hơi nhếch, mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.

Nàng dường như đang ở chăm chú nhìn thứ gì đó, nhưng hoàn toàn không biết bản thân mình cũng bị một người khác chăm chú nhìn như thế.

Bức họa này miêu tả cực kỳ tinh tế, đặc biệt là nàng kia, ngay cả thần thái cũng giống như đúc. Có thể thấy được, người vẽ tranh có kỹ nghệ cao siêu.

A Cẩm đi theo Khanh Dạ Ly lâu như thế, tất nhiên biết rằng hắn biết vẽ tranh.

Nhưng A Cẩm lại không biết rằng, hắn lại vẽ một bức họa đẹp như thế.

Vì thế lúc này A Cẩm cũng rất kinh ngạc.

Điều khiến Nguyệt Tâm Nhan khiếp sợ chính là, Dạ Ly ca ca từ trước tới nay luôn né xa ba thước đối với sinh vật là nữ, vì sao lại vẽ bức họa nữ tử?

Hơn nữa vừa nhìn đã biết là dùng rất nhiều nỗ lực vào nó.

Ngay cả nàng có thể nói chuyện với Dạ Ly ca ca, có thể đến gần hắn, đó cũng vì từ nhỏ nàng đã dán lấy hắn. Hơn nữa, bọn họ là tình cảm huynh muội, vì thế mới có thể thân cận như vậy.

Vì thế lúc này, nàng không thể không tò mò. Người trong bức họa là ai? Nguyệt Tâm Nhan chưa bao giờ giữ được lời trong lòng, vì thế hỏi thẳng, "Dạ Ly ca ca, nàng là ai?"

Đây cũng là câu hỏi mà trong lòng A Cẩm và nam tử áo trắng muốn hỏi.

Khanh Dạ Ly chăm chú nhìn vào khuôn mặt người trong bức họa, ánh mắt dịu lại, "Nàng là người rất quan trọng."

Lời này vừa ra, mấy người lập tức khiếp sợ.

Khanh Dạ Ly thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam tử áo trắng, "Khuôn mặt nàng có khả năng thay đổi, nhưng cặp mắt kia của nàng không phải người bình thường có thể có. Hãy chú ý tới người có đôi mắt như vậy. Còn có, khí chất của nàng rất đặc biệt, nếu ngươi gặp qua nàng, ngươi sẽ không quên."

"Thần kỳ như thế?" Nam tử áo trắng chép chép miệng, "Ta chưa từng thấy dáng vẻ này của ngươi, chẳng lẽ đây là người trong lòng ngươi? Người này thật là đẹp, đôi mắt nhỏ thậm chí còn quyến rũ hơn ta......"

"Được rồi, không nói nữa. Đồ keo kiệt, nhìn hai mắt cũng không được." Nam tử nhìn thấy hắn lại cuộn bức họa lại, không thể không hừ một tiếng.

"Làm ơn." Khanh Dạ Ly nói giọng trầm thấp hơi khàn, đôi mắt màu xanh tràn ngập nghiêm túc, dường như còn có một chút thỉnh cầu.

Nam tử ngẩn ra một chút, giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này thể hiện thái độ như vậy, dường như có chút yếu ớt. Nam tử nhẹ nhàng nhếch môi, "Được rồi, ta không nói sẽ không giúp ngươi. Giao tình nhiều năm như thế, chỉ tìm một người mà thôi."

"Đa tạ." Khanh Dạ Ly gật đầu.

"Được rồi, các ngươi đi đường cũng mệt mỏi rồi, ta không quấy rầy nữa, hãy nghỉ ngơi đi!" Nam tử áo trắng cười nói, sau đó đứng lên, với thân pháp quỷ dị giống như vừa rồi xuất hiện, cánh cửa cách mấy chục bước, hắn dường như chỉ bước một bước đã vượt qua, trong chớp mắt đã biến mất, những tên tùy tùng cũng rời đi theo.

"Người này rất mạnh." A Cẩm thở dài.

"Dạ Ly ca ca, hắn là bằng hữu của ngươi sao?" Nguyệt Tâm Nhan nghĩ tới chuyện ám sát gì đó hắn vừa mới nói, "Hắn có quan hệ gì với những tên thích khách đó?"

Khanh Dạ Ly nhìn nàng một cái, chậm rãi nói, "Hắn là nghĩa tử của cốc chủ Tiêu Dao Cốc, nhưng mấy năm trước đã rời khỏi Tiêu Dao Cốc. Vãng Sinh Lâu này là do hắn mở."

Nguyệt Tâm Nhan chớp mắt, "Lợi hại như thế! Hắn là chủ nhân nơi này?"

"Ừ, thân phận chân chính của hắn là thiếu chủ của một trong tứ đại gia tộc trên đại lục Bạch Trạch. Mặc dù hắn đã nhận tổ quy tông, nhưng tính tình của hắn tiêu sái không kềm chế được, vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa hai đại lục."

"Thật đúng là lai lịch không nhỏ!" Nguyệt Tâm Nhan hiểu được một nửa gật gật đầu, nhưng điều khiến nàng tò mò hơn chính là......

Đôi mắt màu xanh lam xoay chuyển, "Dạ Ly ca ca, tỷ tỷ kia thật sự là người trong lòng ngươi sao? Vì sao trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc tới!"

Ánh mắt Khanh Dạ Ly tối sầm lại, "Nàng đã chết."

Nguyệt Tâm Nhan trừng lớn mắt, dường như không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế. Nàng cắn răng và cắn cắn cánh môi, có chút áy náy, "Xin lỗi, ta không biết......"

"Nàng đã chết, nhưng ở thế giới này nàng vẫn còn sống."

Nguyệt Tâm Nhan không biết phản ứng như thế nào, sau đó nàng đột nhiên nhớ lại. Hoàng huynh từng nói với nàng, Dạ Ly ca ca là người dị giới, đột nhiên xuống đại lục này cách đây hai mươi năm trước.

Vậy thì nữ tử này, tất nhiên cũng là người yêu từ thế giới kia của hắn!

Nghĩ đến đây, nàng không thể không tò mò hơn. Người có thể khiến đại nam nhân tâm tính lạnh nhạt như Dạ Ly ca ca động tâm, chắc chắn là rất lợi hại!

.......Edit: EmilyTon......

Vân Trung Thiên gần đây rất không yên ổn.

Xưa nay cho dù là đại lục cấp cao hay là đại lục cấp thấp, đổ máu chém giết, cướp đoạt địa bàn vẫn là đạo lý không đổi.

Chẳng qua đó chỉ là những vụ ẩu đả của đại lục cấp thấp, đấu tranh ở Vân Trung Thiên càng tàn khốc hơn.

Gần trăm năm nay, Ma Vực bị mấy phương thế lực đuổi giết áp bách, sớm đã tràn ngập nguy cơ, đặc biệt là thợ săn công hội, bọn họ giống như ác quỷ lấy mạng cắn chặt người Ma Vực không bỏ. Chỉ cần nhìn thấy tung tích của người Ma Vực, thà rằng giết sai một ngàn, bọn họ cũng không buông tha một người.

Nguyên nhân chính là năm đó, lão đại công hội thợ săn đã từng là người Ma Vực, bởi vì ma chủ không coi trọng hắn ta, đã từng nói móc và châm chọc hắn ta.

Điều này khiến cho lòng tự trọng mãnh liệt của hắn ta chịu vũ nhục nghiêm trọng, bởi vậy mới phản bội Ma Vực, tự lập công hội thợ săn, tuyên bố cuộc đời này sẽ chống lại Ma Vực.

Truy nhiên, sau khi nghe được lời này, Lâu Quân Nghiêu lại mang vẻ mặt mờ mịt, hắn thật sự từng nói móc châm chọc người khác hay sao?

Tất cả mọi người đều nhìn trời nói không nên lời. Quân thượng, ngài không những đã làm điều đó, còn làm điều đó nhiều hơn một lần, không phải hay sao?

Đáng giận nhất chính là, ngài rõ ràng đã làm điều đó nhưng lại xem như không có chuyện gì xảy ra và quên sạch về nó.

Năm đó, Lâu Quân Nghiêu không điệu thấp như thế. Hắn là một Ma Vương kiêu ngạo bá đạo, mọi người đều biết tính hắn. Vị Ma chủ này chẳng những vô cùng kiêu ngạo còn cực kỳ độc miệng, chỉ một câu nói là có thể khiến người xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Dùng những từ mà Bạch Chi Ngạn đã nói chính là, nếu một ngày nào đó thế lực mấy phương giao thủ, Ma Vực bọn họ căn bản không cần phí một binh một tốt, chỉ cần dựa vào miệng lưỡi của quân thượng cũng bất khả chiến bại!