Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 47: Sương mù khóa hồn




Dịch: Emily Ton.

Chỉ vừa mới nhìn đã biết, một trận pháp đã được khởi động để khảo nghiệm bọn họ.

Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, "Xem ra cha ngươi thật sự đang muốn chơi đùa, cho dù chúng ta có thể xông qua, cũng sẽ bị mất mấy lớp da."

Đây là một loại pháp trận cao cấp của Thần Y tộc, gọi là Mê Vụ Toả Hồn Trận (sương mù khóa hồn trận).

Tên gọi đúng như ý nghĩa của nó, bên trong sương mù dày đặc, khiến người đi vào trong đó sẽ bị lạc phương hướng. Hơn nữa trong đó còn có các loại đồ vật kỳ quái có thể mê hoặc nhân tâm. Nói ngắn gọn, chỉ cần là người có nhược điểm, họ sẽ không có cách nào bình an vượt qua mà không bị mê hoặc. Khóa hồn không phải chỉ nói chơi, nếu như bị vây ở bên trong một ngày không ra ngoài được, thật sự sẽ không thể thoát ra được.

Nhưng lúc này bọn họ vẫn chưa đi vào trong đó. Ý của Bạch Khâu rất rõ ràng, đi hay ở lại đều do chính bọn họ lựa chọn.

"Nếu như các ngươi có thể ở kiên trì ở trong đó một ngày mà vẫn không chết, ta sẽ thả các ngươi ra ngoài!" Một giọng nói trầm ổn uy nghiêm từ xa truyền tới, quanh quẩn bốn phía.

Bạch Chi Ngạn có chút bực bội, "Cha, cha chỉ có một mình con là nhi tử, nếu như con chết rồi thì chúng ta sẽ bị tuyệt hậu!"

"Thần Y tộc chúng ta có con cháu bỏ nhà phản đạo như ngươi, chết rồi cũng tốt!" Giọng nói kia không mang theo một chút cảm xúc, sau khi nói xong thì biến mất không chút dấu vết.

Khí Bạch Chi Ngạn muốn dậm chân. Người cha này của hắn thật sự quá vô tâm.

Lâu Quân Nghiêu chỉ cong môi lên, sau đó bước vào bên trong trước, Bạch Chi Ngạn bên cạnh còn đang xù lông nhìn thấy thế, vội vàng theo sau, tận tình khuyên bảo nói, "Quân Nghiêu... ngươi... nếu như chúng ta thật sự chết ở trong đó, ta chết đi thì không sao, nhưng ngươi đường đường là Ma Vực chủ, truyền ra ngoài thì thật mất mặt......"

Bước chân Lâu Quân Nghiêu hơi dừng lại, ngoái đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ai nói chúng ta sẽ chết?"

Bạch Chi Ngạn ngẩn ra, "Hay là ngươi đã có biện pháp?"

"Không có."

"Vậy ngươi còn tiến vào đây?!" Bạch Chi Ngạn chán nản.

Lâu Quân Nghiêu bỡn cợt cười cười, chậm rãi nói, "Không phải có câu nói gọi là...... tai họa để lại ngàn năm sao? Vì thế, ông trời không dám thu nhận ta."

Bạch Chi Ngạn, "......" Quả nhiên đây mới là phong cách của hắn.

Hai người vừa bước vào đã bị tách ra, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy, nhưng khi vừa vào trong trận pháp, sương mù che trời lấp đất đã bao phủ toàn bộ hai người, con đường phía trước cũng không biết ở đâu, giống như đi vào mê cung. Bạch Chi Ngạn ngay lập tức mất hết phương hướng.

Trong khi Lâu Quân Nghiêu lại tương đối nhẹ nhàng, một đôi ma nhãn của hắn có thể nhìn thấu tất cả, thế gian vạn vật không có chỗ nào có thể che giấu được đôi mắt hắn, thủ thuật che mắt gì đó căn bản không làm khó được hắn. Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

Đột nhiên con đường phía trước dần dần trở nên rõ ràng hơn, sương mù đều tan hết, dường như rất dễ dàng xông qua, nhưng Lâu Quân Nghiêu biết, thế này vẫn chưa kết thúc.

Một dòng sông băng và một cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người lộn xộn. Có tiếng kêu cứu vô cùng thảm thiết, có tiếng cười nham hiểm kiêu ngạo, tất cả đều không ngừng truyền vào trong tai. Biểu tình thích ý trên mặt Lâu Quân Nghiêu đột nhiên đóng băng.

Giọng nói kia vô cùng quen thuộc với hắn.

Hắn chưa từng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng giọng nói đó lại vô cùng khắc sâu trong tâm trí hắn.

"Đừng...... Cầu xin ngươi buông tha hài tử của ta, cầu xin ngươi......"

Nam nhân kia có dáng người cường tráng, thanh kiếm trong tay giơ cao, chém xuống cái bụng đang phình to của nữ nhân kia. Nữ nhân kia đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng vẫn dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng né tránh. Ngay sau đó nữ nhân bị đâm thật sâu vào ngực, máu tươi chói mắt phun khắp mặt và người nam nhân.

Sau đó, đột nhiên xuất hiện một đội người ngựa, chém giết toàn bộ những ác nhân đó, giải cứu nữ nhân đang thoi thóp thở.

"Cầu...... cầu xin ngươi...... cứu...... hài tử của ta......" Nữ nhân chỉ còn hơi thở mong manh, bàn tay dính đầy máu tươi nắm chặt lấy tay người kia, giọng nói đứt quãng, dường như sắp chết, "Ta...... không sống được nữa...... Cứu hài tử của ta...... Cứu nó......"

Đối phương cũng bị một màn này khiến tay chân luống cuống, mặc dù muốn cứu nàng ấy, nhưng lại vụng về không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

"Mổ...... bụng ta ra......" Ánh mắt nữ nhân kia có chút mông lung đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng kiên định. Ánh mắt sắc bén như vậy, khiến người chấn động.

Cuối cùng những người đó vẫn làm theo ý nàng, lấy hài tử ra. Nữ nhân kia vốn đã bị trọng thương, lần này đã hoàn toàn tắt thở.

Nữ nhân bị lưu lại trên cánh đồng tuyết, mãi mãi yên nghỉ nơi đó, và đứa bé kia được một người nam nhân mang về nhà nuôi nấng. Trước khi nữ nhân chết đã nói cho nam nhân kia biết, đứa nhỏ này có tên gọi là Lâu Quân Nghiêu.

Suy nghĩ dần dần bị kéo trở lại, đoạn hồi ức này tràn ngập giết chóc và oán khí vô tận. Lúc này hơi thở của Lâu Quân Nghiêu trở nên vô cùng thô bạo, đồng tử trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu.

Nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục lại thần trí, cánh môi gợi lên một nụ cười trào phúng, không thèm để ý và tiếp tục bước đi.

Tất cả những điều này đều bị một đôi mắt trong chỗ tối nhìn xem.

Sao có thể có khả năng đó? Không ngờ hắn lại nhanh tỉnh lại như thế!

Đoạn hồi ức này chắc hẳn là cơn ác mộng lớn nhất của hắn mới đúng. Làm thế nào hắn có thể thoát ra khỏi đó dễ dàng như thế?

Chẳng lẽ hiện giờ hắn thật sự không có nhược điểm sao!

Giấc mộng kinh hoàn đó thật sự đã từng khắc cốt ghi tâm ở trong lòng Lâu Quân Nghiêu, nhưng hiện giờ lại không còn bị ảnh hưởng lớn như vậy nữa. Nguyên nhân không phải vì hắn. Năm đó hắn vừa mới thành lập Ma Vực, hắn đã nhổ cỏ tận gốc toàn bộ những kẻ đã hãm hại mẹ hắn năm ấy, trên dưới toàn tộc không một người nào may mắn thoát khỏi, đều nhận hết muôn vàn tra tấn mà chết, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha.

Lâu Quân Nghiêu hắn từ trước tới nay không phải là một người tốt, nếu như trêu chọc tới hắn, người nọ có khả năng không bao giờ có thể ngủ yên dù chỉ một ngày.

Nam nhân quỷ bí tính cách thất thường, hắn chưa bao giờ để cho địch nhân của mình chết đi một cách thống khoái. Chậm rãi, hắn sẽ khiến cho đối phương cả ngày lo lắng đề phòng, tận hưởng yên bình trong một thời gian lâu dài. Khi đối phương bắt đầu buông xuôi, bọn họ sẽ đột nhiên có một ngày chết đi mà không thể hiểu được. Và biểu tình trước khi chết, tất nhiên là hoảng sợ vạn phần.

Có một câu nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Lâu Quân Nghiêu là nam nhân vừa phúc hắc vừa gian trá, từ trước tới nay hắn báo thù đều tuỳ thuộc vào tâm tình của mình. Nói một cách ngắn gọn, bất luận ai đắc tội với người của hắn, bọn họ đều sẽ có một loại cảm giác hối hận vì đã sinh ra trên đời.

Khi hắn tiến xa hơn về phía trước, hắn còn gặp rất nhiều cảnh đẹp cực kỳ hiếm thấy trên nhân gian, giai nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, còn có thần đan thần dược giúp người tu luyện tăng tu vi lên. Rất may, tất cả đối với Lâu Quân Nghiêu mà nói, không hề có chút dụ hoặc nào.

Cho đến cuối cùng, hắn đột nhiên đi qua một biển hoa vô cùng diễm lệ. Những đóa hoa màu đỏ đung đưa theo gió, thoạt nhìn cực kỳ mê người. Lâu Quân Nghiêu đột nhiên dừng bước chân lại, sắc mặt có chút khó coi.

Không xong, hắn đã bị trúng kế.

Vừa nhìn thấy những cảnh đẹp và mỹ nhân nơi đó, sau đó kết hợp với những cánh hoa anh túc trước mắt, khiến cho người khó có thể phát hiện ra mùi hương của chúng. Lúc này hắn thậm chí có cảm giác sức lực cả người đều bị rút hết, ngay cả bước chân cũng có chút gian nan.

Bạch Khâu đúng là gia hoả đa mưu túc trí, đoán rằng hắn chắc chắn sẽ bất cẩn.

Sắc mặt Lâu Quân Nghiêu trở nên ngưng trọng, trong lòng nhanh chóng nghĩ phương pháp đối phó.

Sương mù khóa hồn trận được thiết kế đặc biệt, chuyên dùng để chống lại những cường giả có tu vi cao thâm. Vì vậy, nếu như người đó mạnh mẽ phản kháng lại, chẳng những sẽ không có tác dụng nào, mà còn sẽ bị trận pháp chậm rãi làm suy yếu tu vi của bản thân, cuối cùng cho dù may mắn thoát ra ngoài được, cũng sẽ ở trong tình trạng không khác gì phế vật.

Nam nhân mảnh khảnh cao lớn đứng thẳng ở nơi đó, không hề yếu đuối giống như người ở trong chỗ tối lầm tưởng, ngược lại còn có bộ dáng thoải mái. Có lẽ nhiều năm trôi qua như thế, tính tình của hắn quả thực đã thay đổi, trầm ổn và bình tĩnh hơn.

Những người lúc mới bước vào trận, thường sẽ không biết gì về sự huyền diệu trong đó, vì thế càng phản kháng sẽ càng phản tác dụng.

Mặc dù người nam nhân này đã bị dược vật ăn mòn, động tác có chút chậm chạp hơn, nhưng vẫn không có chỗ nào không ổn. Vì thế có thể thấy được, hắn căn bản không hề có ý định phản kháng, năng lực lĩnh ngộ của hắn rất mạnh, khiến người thổn thức.

Mặt khác, Bạch Chi Ngạn lại không may mắn như thế.

Hắn thân là truyền nhân của Thần Y tộc, trời sinh đã có một thân thể bách độc bất xâm, mặc dù y thuật trác tuyệt, tu vi không thấp, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không cảm giác được, nếu mình càng phản kháng sẽ càng chịu sự áp chế càng lớn.

Hắn phải đối mặt với một đám con rối không có tư tưởng cũng không biết mệt mỏi. Chúng chỉ biết nghe theo mệnh lệnh hành sự, vẫn luôn không ngừng tấn công Bạch Chi Ngạn.

Lúc đầu hắn vẫn có thể dễ dàng đối phó, nhưng sau đó hắn phát hiện ra mình ra chiêu càng mạnh, nhóm con rối sẽ phản công với lực lượng mạnh gấp đôi hắn. Kết quả là trên người hắn có khá nhiều vết thương, có chút chật vật.

Tộc trưởng Bạch Khâu vốn đang tức giận vì hành vi không biết cố gắng của Bạch Chi Ngạn, đột nhiên bị một tiếng kinh hô bên tai kéo lại sự chú ý.

"Hắn vừa ăn cái gì vậy! Sao có thể như vậy? Không ngờ vẫn có thể chuyển động!!"

Mặc dù Tam trưởng lão Thần Y tộc Bạch Lê đã mấy trăm tuổi, nhưng tính cách lại rất ồn ào náo nhiệt. Khi nhìn thấy điều gì đó không thể tin được sẽ kêu lên như thế, hai mắt trừng lớn.

Bạch Khâu trước đó vẫn luôn chú ý tới nhi tử vô dụng nhà mình, vì thế không nhìn thấy được Lâu Quân Nghiêu đã làm gì. Ông nghi ngờ nhìn về phía Bạch Lê, "Xảy ra chuyện gì?"

Bạch Lê vẫn mang vẻ mặt kích động, "Tiểu tử kia, vừa mới ăn một viên đan dược, ta nhìn thấy rất rõ ràng. Sau khi hắn ăn đan dược xong, chẳng những năng động hơn, hơn nữa ngươi nhìn lúc này xem, hắn căn bản không bị ảnh hưởng bởi bất luận ảo giác hay khí độc nào. Chỉ cần hắn tìm ra được mắt trận, hắn lập tức có thể ra ngoài!"

Bạch Lê là một dược si (cuồng vì dược), ngày thường chỉ thích nhốt mình ở trong phòng luyện đan, mân mê các loại phương thuốc hiếm lạ cổ quái.

Toàn bộ độc trong trận pháp này đều do ông tự mình thiết lập ra, có thể nói ở bộ môn độc thuật, không ai trong Thần Y tộc có thể vượt qua ông. Và khi ông luyện độc cũng chưa từng nghiên cứu chế tạo giải dược. Tất cả đều được dùng để đối địch.

Nhưng hôm nay, không ngờ chỉ dựa vào một viên đan dược, hắn đã giải được độc của ông, quả thực không thể tin được!

"Thật sự có chuyện này sao?" Bạch Khâu cũng rất khiếp sợ.

Khi ông chuyển ánh mắt qua, lập tức phát hiện nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân, một thân hoa phục tôn quý, bên môi câu lấy một nụ cười không chút để ý, sau đó vươn đầu ngón tay thon dài trắng nõn, nhổ một bụi hoa cực kỳ xinh đẹp đáng yêu. Đó là một gốc cây sen đỏ trông giống như một thiếu nữ đang che mặt khóc.

Không sai, đó chính là nơi mà gia hoả Bạch Lê - người rất có khiếu hài hước, đã đặt mắt trận.

Mắt trận bị hủy, thế giới hư ảo giống như trời sụp đất nứt, từng tấc một sụp xuống, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Ánh mắt Bạch Khâu sâu kín nhìn qua một bên, một nén nhang vừa vặn cháy hết đoạn cuối cùng, tro tàn rớt xuống.

~~~Hết chương 47~~~