Khất Nhi Hoàng Gia

Chương 7-2




Hắc y nhân kia đang xông đến, bên cạnh đột nhiên xuất hiện ra một cái chân to đạp bay hắn, là Nghiêm Lâm!

"Ngươi ngu ngốc! Mau đứng lên, tránh ra!" Trên người Nghiêm Lâm đã có mấy vết thương chảy máu, thở hổn hển mắng to.

Mặc Dạ cũng nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, tâm căng thẳng, bắt được cổ tay một hắc y nhân bên cạnh, dùng sức tung một chưởng, thân thể đối phương bay ra ngoài với lực va chạm mạnh.

"Rầm rầm!" Bức tường bị đụng vỡ đổ xuống.

Nghiêm Lâm mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, nhìn tường bị Mặc Dạ đánh vỡ, lại một lần nữa may mắn mình không đi trêu chọc hắn.

"Mặc Dạ!" Ngục Trừng Nhi ném trường kiếm trong tay cho Mặc Dạ.

Mặc Dạ lập tức bỏ lại đại đao xuống, chuẩn bị đón lấy trường kiếm, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngân vang rõ to, ánh sáng màu bạc như hóa thành ngàn đóa hoa đâm ra, nhìn như vô lực, kì thực hung ác bén nhọn!

Ngục Trừng Nhi thấy lực sát thương sau khi Mặc Dạ có kiếm tăng lên nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể giúp Nghiêm Lâm một tay, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên nàng cảm giác ống tay áo căng thẳng, quay đầu liền thấy Vương Nhị sắc mặt tái nhợt như tuyết nắm y phục của nàng.

"Ngươi làm gì vậy?" Nàng tức giận giật lại ống tay áo của mình, nàng là một cô nương cũng không hề khoa trương như hắn!

Vương Nhị mặc kệ nàng kháng cự, cầm dao găm giắt ở góc quần, núp ở sau lưng nàng, "Bảo vệ ta, giúp ta với, ta chính là Vương gia tương lai!"

Ngục Trừng Nhi nghe thế, mặt cười thiếu chút nữa biến thành mặt đen, dùng sức hất tay Vương Nhị ra, "Ngươi buông ta ra!"

Nhưng Vương Nhị thật vất vả mới bắt được một người làm bia đỡ đạn, sao có thể buông tay.

Đang lúc hai người lôi lôi kéo kéo, một hắc y nhân trong đó vung đao đánh lùi Nghiêm Lâm, vọt tới hướng bọn họ, Vương Nhị theo bản năng đẩy Ngục Trừng Nhi về phía trước. . . . . .

"A!" Ánh đao lạnh như băng chợt lóe, Ngục Trừng Nhi nhắm mắt chờ đợi đau đớn đánh úp tới.

Mặc Dạ thấy thế, kịp thời vọt đến ôm lấy Ngục Trừng Nhi, bảo hộ trước người nàng, đại đao chém rách y phục của hắn, Nghiêm Lâm liều chết vung  một đao kiềm trụ lực đạo của đối phương, chỉ thấy đại đao chém qua nửa lưng Mặc Dạ, máu tươi trong nháy mắt phun ra ướt đẫm vải.

"Mặc Dạ!" Ngục Trừng Nhi vừa ngửi cái mùi này biết ngay là Mặc Dạ, nàng lập tức mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một màn máu tươi phun tung toé kia.

Mặc Dạ không rảnh nói với nàng, đẩy nàng ra phía sau rồi huy kiếm đẩy lùi hắc y nhân đuổi theo, lúc này nhóm Tề Khải bên kia đã giải quyết gần hết hắc y nhân rồi, chỉ còn sót lại d:đ/l'q.đ năm, sáu tên xung quanh Mặc Dạ và Nghiêm Lâm, sau khi bọn hắn tới đây trợ giúp, mấy người này rất nhanh bị giải quyết.

"Mặc gia!" Tề Khải lo lắng đỡ Mặc Dạ sắc mặt trắng bệch.

"Mặc Dạ!" Ngục Trừng Nhi cũng vọt tới, lòng đau như cắt, da thịt Mặc Dạ phơi bày ra, có một vết thương ghê rợn đang không ngừng chảy máu.

"Kêu cái rắm! Mau gọi đại phu!" Nghiêm Lâm thở hổn hển ngồi dưới đất, khắp toàn thân hắn đều là vết thương.

Lúc này Tề Khải mới hoàn hồn, vội vàng chỉ huy thị vệ đi tìm đại phu.

Nghiêm Lâm nhìn y phục Mặc Dạ bị máu làm cho ướt đẫm, suy nghĩ một chút, từ trong lòng ngực móc ra một bình nhỏ màu trắng, "Này! Nữ nhân, ngươi nhanh lấy thuốc này cho hắn dùng, có thể cầm máu."

Ngục Trừng Nhi đoạt lấy bình thuốc, Nghiêm Lâm không so đo thái độ của nàng, lần này thật là cửu tử nhất sinh, đi xác nhận thân phận cũng nguy hiểm như vậy, dọa chết người.

Mở nắp bình ra, Ngục Trừng Nhi rắc một đống bột phấn lên vết thương trên lưng Mặc Dạ, nước mắt đau lòng cũng rơi theo, đau đến độ hít thở không thông.

Lúc này lầu dưới lại truyền tới một tiếng la hét ầm ĩ, một lát sau đó, chưởng quỹ mặt đau khổ dẫn quan binh lên lầu.

Quan binh vừa lên, nhìn thấy chừng mười thi thể nằm la liệt trên đất, bị kinh hãi, còn có mấy người đứng chắn ở trong phòng, mỗi người đều là toàn thân đẫm máu, ai cũng có chút chật vật.

Quan binh chỉ huy vừa nhìn, cũng biết nhóm người này không đơn giản, ánh mắt dao động, đang suy nghĩ xem có nên gọi Huyện thái gia tới đây một chuyến hay không, bên cạnh đã có người gọi hắn.

"Nghiêm Uy, là ta." Nghiêm Lâm ngồi dưới đất dựa vào cột, thở.

Nghiêm Uy sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra lão đệ mình cư nhiên cũng ở đây, nhìn trên người hắn nhiều vết đao to nhỏ, vội vàng xông lên phía trước, "Lâm Tử, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?"

"Đại ca, đừng kêu như quỷ thế, xử lý sự tình đã, xử lý thôi." Nghiêm Lâm mệt mỏi, phất tay về phía Tề Khải.

Tề Khải nhìn ra cái đây là quan binh chỉ huy, vì không muốn quấy rầy Mặc Dạ và các thị vệ bị thương, dẫn hắn ra bên ngoài, mặc dù ngoài phòng và trong phòng cũng không khác nhau mấy.

Sau khi nói đơn giản rõ ràng thân phận của bọn họ, lại cho đối phương nhìn lệnh bài của thành Dao Quang, chỉ chỉ thi thể trên đất, Nghiêm Uy gật đầu một cái, phất tay bảo thuộc hạ đi xử lý.

Tề Khải bảo chưởng quỹ an bài gian phòng khác, vẻ mặt chưởng quỹ như đưa đám, mấy gian phòng bên kia cũng bị bọn họ làm hỏng rồi. Tề Khải móc ra một ngàn lượng ngân phiếu nhét vào tay hắn, mặt mày chưởng quỹ hớn hở, lập tức nói phía sau còn có một tiểu viện đơn độc, có thể chuyển ra ngoài cho bọn họ sử dụng.

Sau một hồi, đoàn người đồng tâm hiệp lực xử lý mọi chuyện, Mặc Dạ dĩ nhiên được chuyển đến gian phòng tốt nhất, đồng thời thị vệ cũng mời hai ba đại phu trong thành đến, bởi vì gian phòng không đủ, cho nên Nghiêm Lâm và Mặc Dạ trọng thương được an bài ở cùng một phòng.

****

Trong phòng, nửa người Mặc Dạ nằm trên một cái giường, phần lưng có vết đao từ vai phải đến xương bả vai trái, sâu nhìn rõ xương, Ngục Trừng Nhi thấy thế, khóc đến sưng cả hai mắt.

Nghiêm Lâm đã được băng bó vết thương, ngồi tê đít trên giường bên cửa sổ, nhìn nữ nhân khóc sướt mướt kia, lắc đầu một cái.

Da tay Mặc Dạ luôn ngăm đen, bây giờ phai màu rất nhiều, sắc môi tái nhợt, nhìn qua hết sức suy yếu.

Đại phu đang cầm kim khâu vết thương trên lưng hắn, vết đao này chém quá sâu, không khâu không được, mỗi kim đại phu mỗi đâm xuống, lòng Ngục Trừng Nhi đau như bị ai hung d,đ'l;q/đ hăng nhéo, nàng nhìn chằm chằm lưng Mặc Dạ, cái miệng nhỏ nhắn bị cắn chảy máu cũng không có cảm giác gì.

Mặc Dạ không đành lòng nhìn nàng như vậy, nháy mắt với Tề Khải.

"Tam tiểu thư, hay là ngài trước đi nghỉ ngơi trước đã." Tề Khải tiến lên một bước khuyên nhủ.

Ngục Trừng Nhi mãnh liệt lắc đầu, "Ta muốn bồi Mặc Dạ." Nàng không đi, nếu không phải do nàng, Mặc Dạ sẽ không bị thương nặng như vậy!

Tề Khải khổ sở nhìn Mặc Dạ, Mặc Dạ thấy thế, cũng đành chiều theo nàng.

Đợi đến khi đại phu lo toan ổn thoả cho vết thương của Mặc Dạ, trời đã sáng rồi, mọi người mệt mỏi đổ cái rầm, sau khi Mặc Dạ bảo Tề Khải an bài người gác đêm, nhịn không được cũng ngủ mê man.

Ngục Trừng Nhi kéo cái ghế tới, dựa vào bên giường cùng hắn, mặc cho Tề Khải khuyên như thế nào cũng không chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

Nghiêm Lâm nghe đến phiền, không nhịn được quát: "Ngươi bê cái sạp gỗ từ ngoài vào làm giường cho nàng nghỉ ngơi không được à, có để cho người khác nghỉ ngơi không đây!" Đại gia hắn đánh nhau sống chết suốt một đêm, rất mệt mỏi đấy!

Tề Khải suy nghĩ một chút thấy cũng ổn, thở dài, quả thật từ bên ngoài lấy ra một sạp gỗ, sắp thành giường nhỏ đơn giản để cạnh bên giường Mặc Dạ.

Đến lúc này, đêm nay kinh hồn, rốt cuộc cùng chấm dứt.

Trên lưng Mặc Dạ bị thương không nhẹ, căn bản không biện pháp di chuyển, cho nên đoàn người không thể làm gì khác hơn là ở huyện Huyền tin về.

Tề Khải phái người trở lại thành Dao Quang thành thông báo, theo thông báo nhận trở về, là đại đội nhân mã gồm một nhóm gồm năm trăm binh lính trong thành, còn không chỉ có người do An Dạ Hàn phái tới đây, Hoàng Đế nhận được tin tức, cũng phái năm trăm cấm vệ quân tới, lần huy động này khiến cho nửa huyện Huyền nho nhỏ bị một nghìn binh mã bao vây.

Hai ngày sau, An Dạ Hàn xử lý xong chuyện trên tay cũng chạy tới.

"Chuyện phản loạn ở ba châu đến tột cùng là thế nào rồi?" Vốn Mặc Dạ không muốn hỏi cái sự kiện này, dù sao đây là cơ mật quân sự, lấy thân phận của hắn không thể hỏi đến.

Ánh mắt An Dạ Hàn lóe lên, "Không phát hiện tung tích của phản bội vương, ngay cả bóng dáng cũng không có." Việc này cho thấy có cái gì đó không đúng.

"Chẳng lẽ trên người Nam Vương có cái gì mà hắn muốn?" Mặc Dạ suy nghĩ mấy ngày, chỉ thấy có cái kết luận này hợp lý.

"Lúc Nam Vương mất tích mới là đứa trẻ hai tuổi, hắn muốn cái gì cơ chứ?" An Dạ Hàn cười lạnh.

"Chuyện này không ổn." Mặc Dạ mệt mỏi khẽ dựa vào thành giường, hết sức không làm ảnh hưởng đến vết thương. Chuyện phản loạn ở ba châu chỉ tốn không tới một tháng là có thể bình định, phản bội vương không xuất hiện, lần này chênh lệch quá nhiều so d:đ;l/q,đ với trận làm phản rung chuyển hai mươi năm trước, lần này tựa như một trò đùa.

"Chẳng qua đây là thăm dò nhỏ, chỉ sợ qua đi, sẽ nghênh đón một đợt bão táp mãnh liệt." Lúc An Dạ Hàn còn tiếp giá đã cùng Hoàng Thượng thảo luận điểm này, đây là vì sao sau khi dọn dẹp phản loạn Hoàng Thượng lại nhanh chóng khải hoàn hồi triều.

Mặc Dạ nặng nề gật đầu. Hắn không nguyện nhìn thấy nhất là chiến tranh, đánh tới đánh lui, có khổ cũng chỉ là dân chúng, năm đó cha mẹ bán hắn đi, cũng chính là thời điểm loạn lạc, nhìn chỗ tài liệu Tề Khải mang về, trong mấy năm kia, số hài đồng bị mua bán nhiều hơn gấp mấy lần, đủ để thấy chiến tranh mang đến bao nhiêu đau thương.

"Này. . . . . . Các ngươi có cần ở bên cạnh ta nói mấy chuyện này hay không. . . . . ." Gương mặt Nghiêm Lâm xanh mét. Mấy người này có nhầm không? Cư nhiên lúc hắn bên cạnh tùy tiện mà nói ra những bí mật này, hắn không muốn bị giết người diệt khẩu đâu!

Dĩ nhiên Nghiêm Lâm vẫn ở trong cùng một căn phòng dưỡng thương với Mặc Dạ, vết thương trên người hắn tuy nhiều, nhưng đều không sâu, khôi phục nhanh hơn so với Mặc Dạ.

Hai người An Dạ Hàn và Mặc Dạ cùng quay đầu liếc hắn một cái, sau đó quay trở lại làm như không nghe thấy gì.

"Hoàng Thượng gửi mật hàm cho ta, để ta dẫn bọn hắn đi trước." Tâm bệnh hoàng gia kéo dài quá lâu, mắt thấy sẽ giải quyết xong, ở cửa vào lại xảy ra chuyện, đây không phải là đang đánh vào mặt Hoàng Thượng sao.

Mặc Dạ gật đầu một cái, hắn không phản đối, còn rất tán thành, "Mang đi cũng tốt, ta sợ không nhịn được giết một người khác."

Hắn chỉ dĩ nhiên chính là người hôm đó đẩy Ngục Trừng Nhi ra cản đao: Vương Nhị.

Mấy ngày nay Vương Nhị cũng nếm không ít khổ, kể từ ngày đó hắn ở dưới mắt mọi người đẩy Ngục Trừng Nhi lên nhận cái chết thay hắn, toàn bộ đoàn người đối với hắn không hề có sắc mặt tốt, mặc kệ hắn có thể là Nam Vương hay không, trừ thay hắn chuẩn bị cái ăn bên ngoài, đối với hắn hoàn toàn là coi thường.

"Hắn thật phiền toái." An Dạ Hàn rét lạnh lãnh trào phúng cười.

"Dường như hắn thích hợp hơn." Mặc Dạ mở mắt, đối với khuôn mặt càng ngày càng khó coi của Nghiêm Lâm nhếch môi cười.

"Nói cho cùng, ta không muốn quay về Hoàng Đô." Hắn ở trong chốn giang hồ tự do tự tại quen rồi, mặc dù chưa từng đến Hoàng Cung nhưng chuyện cổ tích cũng nói không ít, đây chính là nơi phiền toái.

"Chỉ sợ không phải do ngươi rồi." Mặc Dạ cười nói một chút.

"Uống thuốc nào." Ngục Trừng Nhi dẫn theo Ngọc Hương, Huệ Hương cùng nhau vào phòng.

Vừa mới bước vào cửa, nhìn đến sắc mặt ba người khác nhau, Nghiêm Lâm sắc mặt tái xanh, Đại ca cười lạnh, Mặc Dạ xem kịch vui, nàng không khỏi có chút nghi hoặc, "Thế nào?"

"Không có gì!" Nghiêm Lâm giành lời trước khi bọn hắn nói chuyện.

Mặc Dạ chau chau mày, không nhiều lời. Trên tay Ngục Trừng Nhi và Ngọc Hương bưng bát thuốc, mà trên tay Huệ Hương là canh bổ máu thông khí.

"Đại ca, ngươi đi cùng chúng ta đến Hoàng Đô sao?" Ngục Trừng Nhi ngồi ở mép giường, vừa dùng thìa đút thuốc cho Mặc Dạ, vừa rất tự nhiên hỏi, "Này, không đúng, Đại ca, huynh ra d.đ/l'q;đ khỏi thành rồi thì ai quản lý thành?" Phải biết không phải người nào cũng có thể tạm thay vị trí của thành chủ, nhất là thành thần, trước đây vì sợ thành thần có dị tâm, bình thường chức thành chủ không để cho thành thần thay thế.

An Dạ Hàn liếc nhìn nàng một cái, "Cha và mẹ trở lại." Còn chưa có lập gia đình đã biết phục vụ thế kia, sẽ đau lòng người, xem ra Mặc Dạ bỏ ra mấy năm này vẫn được đáp lại.

"Cái gì? Sớm như vậy? Không phải đi Đan Bái quốc chơi sao?" Ngục Trừng Nhi kinh ngạc.

"Trở lại là trở lại, làm sao huynh biết được." An Dạ Hàn trả lời một câu, "Ngày mai huynh mang hai người kia đến Hoàng Đô trước, muội và Mặc Dạ ở đây dưỡng thương, đợi thương thế của Mặc Dạ ổn định rồi hẵng đi."

"Ừ." Ngục Trừng Nhi đối với quyết định này là giơ hai tay tán thành, mau mau mang tên khốn kiếp kia đi, nếu không nàng sợ mình không nhịn được tìm người đánh hắn.

Uống thuốc xong, uống canh xong, Ngục Trừng Nhi chủ động lưu lại bồi Mặc Dạ. An Dạ Hàn nghiêng mắt nhìn hai người một cái, làm như không nhìn thấy, nên rời đi trước thôi.