Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa Hạ

Chương 4




Sau khi dọn dẹp thiết bị thì cần kiểm kê lại, Mộ Gia Hủ để cho các nam sinh đi về trước, xong hết mọi thứ mới lằng nhà lằng nhằng khóa cửa lại.

Vừa nghe nói muốn đi ăn cơm cùng với Tả Ngạn, Thẩm Từ mới ra khỏi cửa đã đi ngay, để lại cho Mộ Gia Hủ một ánh mắt khích lệ.

Mộ Gia Hủ lấy điện thoại ra, nhắn cho cô ấy một tin nhắn “tuyệt giao”. Ngẩng đầu lên, liếc mắt đã nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới gốc cây.

Hôm nay anh không mặc đồng phục, áo phông phối với quần jean, tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.

Mộ Gia Hủ đi lên phía trước, không nhịn được hỏi một câu: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi vậy?”

“Hai mươi tám.”                                                                                             

Nói xong thì đút hai tay vào túi đi thẳng về phía trước, nhìn thấy anh đi về hướng của khu phố ăn vặt, Mộ Gia Hụ còn dự định đến nhà ăn ăn một bữa, bây giờ chỉ có thể cắn răng đuổi theo anh.

Lúc này, bầu trời đã được bao phủ bởi một tầng màu xám tro, các quán nướng lục tục bày ra, thấy cô gái nhỏ phía cứ nhìn thẳng chằm chằm, Tả Ngạn dừng bước lại.

Tầm mắt Mộ Gia Hủ đang tập trung ở các vỉ nướng, đột nhiên trán đụng vào một thứ gì có cứng rắn, đau đến độ hốc mắt ửng đỏ. Cô uất ức ngẩng đầu lên, đáy mắt viết đầy sự chỉ trích, khiến cho Tả Ngạn đang muốn nói gì đó cũng phải dừng lại, trong cổ họng phát ra những tiếng cười nhỏ vụn vặt.

Mộ Gia Hủ xoa trán, vẻ mặt không thể tin được: “Anh cười cái gì?!”

“Cười sự ngốc nghếch của em.”

Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt sắp có dấu hiệu xù lông, anh ho nhẹ một tiếng: “Ăn đồ nướng à?”

Lông mi của Mộ Gia Hủ nhấc lên, lập tức quên đi sự tức giận vừa rồi, hăng hái gật đầu một cái: “Ăn!”

Tả Ngạn khẽ cười một tiếng, đi trước bước vào một quán thịt nướng BBQ, để Mộ Gia Hủ gọi thức ăn.

Đồ nướng luôn luôn là thứ Mộ Gia Hủ thích nhất, nhưng các bạn cùng phòng luôn muốn giảm cân nên rất ít ăn, một mình cô cũng lười đi. Vốn nghĩ rằng sẽ hơi ngượng ngùng, sau đó suy nghĩ thay đổi đi đôi chút, hôm nay là cô mời khách, tiền tiêu vặt còn dư, may mắn là đủ ăn.

Thời gian vẫn còn sớm, trong tiệm trừ họ ra, còn có một bàn toàn nam sinh, hút thuốc uống rượu đánh bài, chơi rất vui vẻ náo nhiệt.

Đồ ăn vẫn còn đang nướng, Mộ Gia Hủ cầm chặt điện thoại, không biết nên nói gì.

Dù sao cô cũng chưa từng có kinh nghiêm giao tiếp với đại ca xã hội đen, nếu không cẩn thận đụng đến giới hạn của anh ta….

“Tại sao lại chọn ngành này?’

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, tiếng hò hét loạn xì ngầu ở bên cạnh trở thành âm thanh nền cho hoàn cảnh này, tim Mộ Gia Hủ đập chậm nửa nhịp một cách khó hiểu, giọng nói này thật sự muốn câu dẫn cô phạm tội.

Dừng mấy giây, cô mới hoàn hồn lại, nghiêm túc đáp: “Bởi vì giọng nói của tôi rất dễ nghe đó.”

Tả Ngạn: “…..”

Anh nhớ đến tiếng radio vang lên trong sân trường vào buổi trưa mỗi tuần, đúng là rất dễ nghe, mỗi tuần anh đều nghe đài đúng giờ.

“Có lẽ anh đã biết Hứa Thừa Chu ha, là một ca sĩ thực lực đang ăn khách.” Ánh mắt Mộ Gia Hủ trong veo, “Tôi thích anh ấy đã nhiều năm, nguyện vọng lớn nhất đó là có thể đứng bên cạnh anh ấy vào một ngày nào đó, cầm micro, phỏng vấn anh ấy, a a a, nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi!”

Vừa nhắc đến Hứa Thừa Chu, Mộ Gia Hủ bla bla nói không xong, cho đến khi thức ăn được mang lên mới ngừng.

Vào lúc này, cô đã không còn khách sáo với Tả Ngạn nữa rồi, vừa gặm đùi gà vừa hỏi: “Anh thật sự hai mươi tám tuổi à?”

Buổi tối nay Tả Ngạn còn phải trực, không uống rượu, hai người chỉ gọi thức uống bình thường, lúc này anh đang cầm cốc, nghe cô nói xong, khóe miệng cong cong: “Lừa gạt em làm gì? Vậy em cho rằng tôi bao nhiêu, mười tám à?”

Mộ Gia Hủ ném cho anh một cái liếc mắt: “Vậy anh trẻ tuổi như vậy còn làm bảo vệ làm gì? Rõ ràng………”

Rõ ràng là một đại ca xã hội đen, chắc hẳn sẽ không thiếu tiền.

Cô không dám nói câu nói tiếp theo, trước đó đã đồng ý giữ bí mật cho anh, không thể nói không giữ lời được.

Tả Ngạn không cần hỏi cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cả người anh tựa lên lưng ghế, chân dài thảnh thơi thoải mái duỗi ra, cười tự giễu nói: “Tôi chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi, kém hơn sinh viên các em mà.”

“Đừng nói như vậy.” Mộ Gia Hủ đặt cây xiên bằng trúc xuống, lúc đang định khuyên bảo anh mấy câu, trên đùi đột nhiên cảm giác đau nhói, làm cô phải hít sâu một hơi, “Ui….”

Không biết các nam sinh bàn bên cạnh cãi vả từ lúc nào, bàn bị đánh lật, những mảnh thủy tinh bể rơi khắp mặt đất, còn có một mảnh nhỏ văng lên đùi của Mộ Gia Hủ, hôm nay cô mặc quần ngắn, lập tức có máu chảy ra từ đùi trắng nõn của cô.

Tả Ngạn nhanh chóng đứng dậy lấy mảnh thủy tinh ra giúp cô, sau đó đưa cô ra khỏi tiệm, còn mình thì đi vào lại.

Trông dáng vẻ thì mấy nam sinh kia đều là học sinh, Tả Ngạn vừa đi vào, khí chất mạnh mẽ, anh giữ đám người bọn họ lại, nhặt một chai bia lên, giọng nói trầm thấp: “Còn đánh sao?”

Anh đi về phía trước mấy bước, mấy nam sinh bị dọa sợ phải lui về phía sau.

“Muốn đánh thì tôi đánh với các cậu.”

Các nam sinh lắc đầu lia lịa.

Tả Ngạn đặt chai bia lên lại trên bàn, xoay người rời đi.

“Nhớ bồi thường.”

Chuyện giải quyết sau đó như thế nào thì Mộ Gia Hủ cũng không rõ lắm, bởi vì Tả Ngạn đã đưa cô đến tiệm thuốc, xử lí vết thương đơn giản cho cô.

Vết thương có hơi sâu, vừa vặn ở phần bắp đùi bên ngoài, Mộ Gia Hủ cảm thấy lo lắng: “Có thể để lại sẹo không vậy?”

Tả Ngạn vốn đang ngồi hờ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói rất trầm, mang theo sự trấn an: “Chắc là không đâu.”

“Vậy thì tốt.” Mộ Gia Hủ gật đầu, đã yên tâm hơn. Mặc dù giọng nói của Tả Ngạn không khẳng định hoàn toàn, nhưng cô không biết từ đâu mà mình lại tin tưởng anh như vậy.

Cô cúi đầu xuống, tầm mắt có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tả Ngạn, đôi lông mi của anh đang rũ xuống, bóng mờ bao trùm đáy mắt, vẻ mặt nghiêm túc. Mộ Gia Hủ nhớ đến cảnh tưởng vừa nãy lúc Tả Ngạn dạy dỗ đám người kia, ánh mắt hung dữ, trên người tỏa ra sự u ám đáng sợ, giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt vậy.

Sau khi xử lí xong, Tả Ngạn đưa cô trở về.

“Trời ạ, chưa trả tiền!” Mộ Gia Hủ giật mình hoảng hốt, dừng bước chân.

Tả Ngạn đưa thuốc cho cô, hất cằm chỉ về hướng cửa ký túc xá: “Vào mau đi.”

“Tiền kia thì làm thế nào?” Thấy dáng vẻ bình thường như cân đường hộp sữa của Tả Ngạn, trong lòng cô có câu trả lời: “Anh trả à?”

“Ừ, đừng quan tâm, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Nhưng……”

Mộ Gia Hủ ảo não nhìn bóng lưng rộng lớn của người đàn ông, có một cảm giác kì lạ xuất hiện trong lòng.

Sau khi trở về thì nghĩ xem lần sau nên mới anh ăn cái gì.

**

Hết chương 4