Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 13: Nghĩ cách thưởng thức con mồi xinh đẹp




Quay trở lại thời gian 10 phút trước.

Đổng Tùng San đóng cửa lại, chặn đứng ý định cầu cứu của Tống Khinh Ca.

Phía trước, xuất hiện người khiến cô vô cùng kinh hoảng, nhưng do thuốc trong rượu quá mạnh, khiến cho thân thể cô không có lấy một chút lực nào, cô cùng đường nên hướng một lối khác lao đi, trấn tĩnh sợ hãi, đẩy bừa một cánh cửa phòng bar bước vào.

Rất nhanh tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói tới gần.

" Vẫn chưa tìm thấy sao? Đúng là một đám vô dụng. Không được việc gì, có một phụ nữ cũng không tìm thấy." Sau đó nghe mấy bạt tai truyền đến kèm theo đó là giọng nói độc ác của Tả Mạc. Tất cả làm cho Tống Khinh Ca cảm thấy kinh hãi. Run bần bật.

" Đã tìm hết mọi nơi chưa? Tả Mạc cả giận nói, hắn không tin thuốc trong rượu mạnh như vậy, cô lại có thể chạy trốn? " tất cả các phòng đều lục soát hết rồi hả?"

Tiếng thuộc hạ của hắn, vì sợ hãi mà giọng nói vô cùng khiếp sợ: " Tả thiếu, tầng này trong các phòng bar đều là những khách vip của chúng ta.." Những người đến Ngân Hà Cửu Thiên là những người không giàu thì sang, huống chi đây còn là tầng bar vip.

" Tìm tất cả các phòng, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, dù có đem cả bar này lật tung lên, cũng phải tìm cho ra." Tả Mạc cắn răng thật mạnh, miếng thịt đã lên tận miệng rồi, thế mà lại chạy mất: " đặc biệt là phòng bar của La Thế Sâm."

Thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm một cái. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói: " Bắt đầu từ phòng này, tất cả đều phải soát cho thật cẩn thận."

Cô kinh hãi, chỉ sợ hắn tìm thấy.

Rầm một tiếng, phòng bar bị mở cửa ra, cô không có đường nào trốn, vì vậy mệt mỏi núp ở góc tường, tuyệt vọng.

" Ủa? Phòng bar này đèn bị hỏng à?"

Bên trong phòng bar tối đen như mực.

Không biết tiếng người ở đâu: " điện thoại di động không phải có đèn pin sao?"

Rất nhanh phòng bar được soi sáng bằng đèn ở điện thoại di động.

Khi luồng sáng chiếu vào mặt Tống Khinh Ca, cô không còn chỗ nào mà trốn, cô cảm thấy bản thân quá tuyệt vọng.

" Không xong rồi." Nhưng giây kế tiếp, tình hình thay đổi, có người hô: " Tả thiếu và La Thế Sâm đánh nhau rồi."

" Qua đó xem một chút."

Mọi người vội vã chạy đi, chỉ còn lại một người thanh niên trẻ tuổi vừa phát hiện ra Tống Khinh Ca vẫn đứng đó.

Cô hoảng sợ nhìn cậu ta, cậu ta đang quay lưng lại phía cô, cầm điện thoại bật đèn pin, cô không thấy rõ khuôn mặt. Vì sau lưng cô là tường,không còn đường lui nữa, lúc này cô chẳng thể làm được gì.

Cậu ta cúi người bước tới, Tống Khinh Ca cảm thấy lành ít dữ nhiều.

" Chị Nhạc Nhạc." Cậu ta khẽ nói.

Tống Khinh Ca bình tĩnh lại, trong bóng tối, mặc dù chưa nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta nhưng nghe câu ta gọi "chị Nhạc Nhạc" khiến cho cô yên lòng. Bởi vì, chỉ có những người từng lớn lên ở cô nhi viện cùng cô mới gọi cô như vậy.

Cả người cô không còn chút sức lực, để mặc cậu ta dìu đi.

Ở phòng chữa cháy, có một cửa sổ. Cậu ta buộc một sợi dây, sau đó đưa cho cô: " Những cửa khác đều có người canh giữ, chỉ có thể đi bằng lối này."

" Cậu là ai?" cô hỏi.

Lúc này, đằng xa truyền đến những tiếng ầm ĩ, giống như là có người bước đến.

Không dám chậm chễ, cậu ta đỡ cô leo lên cửa sổ.

Đây chính là cơ hội chạy trốn duy nhất, cô chưa kịp nói lời cảm ơn thì cậu ta đã thả sợi dây xuống.

Đêm mùa đông, sương mù dày đặc, cô nắm sợi dây trong tay, sợi dây thô ráp khiến cho tay cô đau, nhưng đây là hi vọng có thể thoát khỏi đây nên cô cắn răng chịu đựng. Nhưng khi cô tiếp đất, thì lại đến chân bị đau.

Đồng thời, có những luồn sáng chói mắt chiếu từ cửa sổ xuống người cô.

" Tả thiếu, cô ta ở dưới này." Thuộc hạ thi nhau nói để tranh công.

" Còn đứng đó làm gì, đi bắt cô ta về đây." Tiếng nói mang theo âm trầm, phấn khích như điên. Lúc này, hắn đang đứng trên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, bộ dạng vô cùng bỉ ổi, giọng nói quái đản: " Tống tiểu thư, cô vội vàng đi đâu đó?"

Hắn đứng trên cửa sổ, nhìn cô nhưng vật nằm trong túi mình. Thuộc hạ hắn rất nhanh sẽ tới, không thể, cô tuyệt đối không thể để hắn bắt về.

Cô thầm cầu xin cho ý định trốn thoát của mình, cô gắng gượng dù cho thân thể đang mềm nhũn cùng cái chân đau, bò dậy, lảo đảo hướng lối đi bỏ chạy.

Tả Mạc lấy một điếu xì gà, hơi híp mắt, cười lạnh nhìn bóng dáng sợ hãi của cô. Xung quanh đây cũng đều là địa bàn của hắn, cô lại uống rượu hắn đã đặc chế, làm sao có thể chạy khỏi lòng bàn tay của hắn.

Lúc này, hắn đang suy nghĩ, sẽ thưởng thức con mồi xinh đẹp này như thế nào.