Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 28: Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cô




Cái gì?

Tinh thần bị tổn thương?

Tống Khinh Ca giật mình, tránh ánh mắt của anh ta, bình tĩnh nói: " Tôi chỉ đụng vào đuôi xe của ngài, tinh thần của ngài tôi không có dính dáng đến, sao phải bồi thường."

" Ai nói?" Anh từng bước áp sát, một cảm giác áp bức vô hình bao chùm lấy cô.

Cô từ từ lùi về phía sau, khi sau lưng là ghế sô pha, không còn đường lui nữa. Hay rồi, mặc dù có choáng váng đầu óc, nhưng miệng cô vẫn còn rất tỉnh táo: " Thứ nhất người anh không có chỗ nào bị thương, thứ hai anh không có bị tàn tật, thứ ba anh không có chết.. Tại sao tinh thần lại tổn thương?"

( Chỗ này thay đổi xưng hô từ " ngài" sang "anh". Nữ chính chắc không chịu nổi nữa. Vì lý do nam 9 đưa ra quá vô lý.  ^^)

Đúng là một người phụ nữ không tim, không phổi, sắc mặt Đại Boss lạnh đến cực điểm: " Thế nào? Cô còn muốn đâm cho tôi tài phế, cho tôi chết luôn sao?"

" Tôi không có ý này.." cô giải thích.

" Vậy cô có ý gì?" Anh ta đứng đó, thân hình cao lớn, mắt nhìn xuống cô.

Tầm mắt Tống Khinh Ca cố tình tránh né, giọng có chút chậm: " Là ý đầu tiên, muốn xin lỗi và nhận hoàn toàn trách nhiệm."

" Tống tiểu thư." Đại Boss cười lạnh: " Tôi xem cô hôm nay đến đây không giống như muốn giải quyết về chuyện đụng xe." Anh hơi nhướng mày, giọng nói lạnh nhạt.

Đáy lòng Tống Khinh Ca trống rỗng, văn kiện trong tay lặng lẽ dấu ra sau lưng.

" Giống như là cô cố ý đến chọc giận tôi." Anh ta hừ một tiếng.

Hừ cái gì? Rõ ràng là anh cố ý bới chuyện.

Cô nghĩ đến mục đích chính tới đây, vì vậy tự dăn mình: Bình tĩnh, bình tĩnh! Khi tâm tình đã bình phục: " Cố tổng, hôm nay tôi rất có thành ý.."

Điện thoại di động của cô vang lên.

" Xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Cô nén giận, mượn cớ nghe điện thoại, định thoát khỏi vòng vây của anh ta, nhưng lập tức bị anh ta ngăn lại, ấn cô ngồi xuống sô pha, còn anh ta thì đứng đó, từ trên cao nhìn xuống.

" Bác gái?" Là Hứa Hoa Mai, Khinh Ca có chút kinh ngạc.

..

Giọng cô hơi thấp xuống: " Sao ạ?" Tiếp theo giọng nói cao lên: " Thế Sâm, anh ấy làm sao?"

..

" Vậy ạ."

..

Cô thoáng trầm mặc: " Buổi tối cháu sẽ đến viện thăm anh ấy."

..

Đại Boss nghe nhắc đến cái tên nhạy cảm kia, sắc mặt, nói giống mộtnúi băng có phần còn là khiêm tốn. Đợi cô nghe điện thoại xong, anh khịt mũi khó chịu: " Tống tiểu thư thật là có thành ý, vừa mới nói muốn cùng tôi nói chuyện, lại vội vàng đi nghe điện thoại?"

Tống Khinh Ca đầu đầy hắc tuyến, nhăn mày: " Cố tổng.."

" Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cô." Tâm tình Đại Boss cực kỳ không tốt, lạnh lùng cự tuyệt.

" Tôi.." Tống Khinh Ca tay chân luống cuống.

Đại Boss xoay lưng về phía cô, đầu suýt chút nữa bốc khói.

Nhìn bóng lưng anh ta, cao lớn mà lạnh lùng, tâm tình thì thất thường. Cô cảm cúm, người càng lúc càng nóng lên, đầu óc choáng váng, lúc này, hiển nhiên là không nên nói thêm gì, trời cao biển rộng, lùi mộtbước có sao đâu. Cô khiêm tốn khách khí nói: " Vậy hôm khác chúng ta lại nói chuyện, Cố tổng, hẹn gặp lại."

Cô đang định rời đi thì bị một cánh tay mãnh liệt kéo lại, cô không có chút nào phòng bị, anh ta lôi mạnh, cô chóng mặt, cả người liêng biêng ngã nhào vào trong ngực anh ta.

Đầu anh thật nhanh cúi thấp xuống, động tác không dịu dàng, không để cho cô mở miệng nói thêm bất cứ điều gì, môi anh đã áp xuống, trong miệng cô lập tức tràn đầy mùi thuốc lá, hô hấp khó khăn, sau đó cô mất đi cảm giác.

Cố Phong Thành cau mày, chẳng lẽ cô bị anh hôn đến mức hôn mê rồi sao?

Không đúng, sắc mặt cô ấy sao lại hồng hồng, không bình thường thế này?

Anh thử sờ vào trán cô, nóng quá.

Cả người cô nóng bừng lên.

Nóng đến dọa người.

--

Tống Khinh Ca cả người lừ đừ, đầu óc choáng váng, cô mở mắt ra, phát hiện tên sắc lang nào đó đang cởi y phục của mình, cô giật mình, giãy giụa: " Anh muốn làm gì?"

Anh bắt gọn hai tay cô, sắc mặt không tốt: " Cặp nhiệt độ cho cô."

Kinh  nghiệm mách bảo cô không thể tin anh ta. Cặp nhiệt độ sao phải cởi y phục, cô giãy giụa, nhưng một tay anh ta đã túm lấy hai tay cô, cố định ở trên đầu, sau đó, cô trơ mắt nhìn anh ta cởi y phục của mình, từng nút áo sơ mi.. Đồ đàn ông bỉ ổi, sao lại có thể lợi dụng lúc người khác khó khăn?.. Nhưng khi một vật lạnh như băng đặt vào trong cánh tay cô, cô mới trấn an lại, mở to mắt vô tội nhìn anh ta.

Anh ta cầm nhiệt kế, nhìn nhiệt độ phía trên, khẽ nhíu mày, sau đó bưng đến một cái ly đưa cho cô cùng một viên hạ sốt.

Không biết có phải tại vì lúc này đang bị ốm hay không mà cô vô cùng ngoan ngoãn, bộ dạng như mèo nhỏ, nằm trên giường ngây ngô nhìn anh, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn uống nước.

Nhìn bộ dạng vì bị ốm mà vô cùng ngoan ngoãn kia, Cố Phong Thành vừa bực mình, vừa buồn cười. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao giọng nói của mình lại đầy cưng chiều: " Nhắm mắt lại, nghỉ một lát sẽ đỡ."

Đầu óc cô chắc chắn là vì sốt cao mà cháy hỏng, không biết ngượng ngùng, mắt cứ nhìn anh ta.

" Cô mau ngủ một lát đi." Anh than nhẹ, đưa tay mơn trớn đôi mắt xinh đẹp.

Mệt mỏi kéo đến, cô nhắm mắt lại, ngủ say.

Anh không yên lòng, liền ở bên cạnh cô. Cách một lúc lại đưa tay sờ lên trán cô.

Điện thoại di động của cô vang lên.

Đại Boss nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy " Thế Sâm" thì mặt nhăn lại, trực tiếp bấm nút từ chối. Đối phương kia không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp, anh lại từ chối. Về sau, tắt máy luôn.

Cầm điện thoại của cô quăng sang một bên, sau đó anh nằm xuống bên cạnh cô, hai tay đặt sau gáy, suy nghĩ có chút loạn.