Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 44: Em đối với tôi có cảm giác gì?




Quả thực Đại Boss phải cảm ơn cuộc điện thoại của Lão Chung vì giúp cô ngốc nào đó bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng nội tâm vô cùng mềm yếu kia tỉnh táo lại, không khóc nữa.

".. Cô phải đi sao?" Đại Boss lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc.

" Ừ." Cô tách khỏi người anh, tâm tình dần ổn định, nhưng vẫn còn chút lúng túng. Tối nay, mất hết cả thể diện, đầu tiên là bị Cao Tử Thụy bắt gặp, sau đó ở trước mặt anh lại vô cớ la lối, khóc lóc. Thực sự là không biết dấu mặt vào đâu.

Cô vốn không phải là người tùy hứng,  nhưng không biết tại sao, mỗi lần đối diện với anh cô đều trở lên hồ đồ.

" Thật không phải.." cô cúi đầu, không dám nhìn anh, tay cô sờ lên huyệt thái dương: " Vừa rồi tôi.. cảm xúc có hơi thái quá."

Nếu như suy nghĩ kỹ, chuyện này, lỗi không phải hoàn toàn do anh. Bởi vì anh hôn cô nhưng cô lại không phản kháng.. thậm trí còn mê man trong đó.

Hơn nữa, tối nay là cô chủ động tìm đến anh mấy lần, đầu tiên là đi nhờ xe, sau là mượn chứng minh thư.. cô đã từng dụ dỗ anh. cho nên anh hiểu lầm là đúng rồi.

Nhìn sắc mặt cô đỏ bừng, lúng túng nói lời xin lỗi, khác hắn với lúc vừa rồi làm nũng, khóc thút thít. Thay đổi đáng yêu này khiến trong lòng Đại Boss càng thêm phần cưng chiều: " Tôi không biết Cao Tử Thụy ở đây.. Sau này, sẽ không để cậu ta vào phòng này nữa." Để cho cô lúng túng thế này, anh cũng thấy có lỗi.

Hả? Sau này? Còn có sau này sao? Cô nghe xong mặt đỏ đến mang tai.

" Tống Khinh Ca."

" Ư?"

" Tôi.." Đại Boss giọng khàn khàn: " Tối hôm qua, tôi nghe thấy em và một người bạn nói chuyện." Nghe những lời đó xong, cả đêm anh mất ngủ.

Thật ra, khi cô nói rằng cô muốn cùng La Thế Sâm đính hôn một lần nữa, anh đã nghĩ rằng mình nên dừng lại. Thế nhưng, tối hôm qua là vô ý thôi nhưng lại nghe được những lời nói đó, khiến cho anh thay đổi ý định. Nhìn cô dùng điện thoại mà anh đền, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy vui vẻ mà không có lời nào diễn tả được.

Sao? Tống Khinh Ca không hiểu? Tối hôm qua, cô ở nhà Hứa Uyển: " Tôi đã nói gì?"

Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen, giọng nói khó chịu: " Em không nhớ gì sao?"

Cô nhìn anh, lắc đầu.

Nhìn bộ dạng của cô, chắc là không nhớ thật, đáy lòng Đại Boss lan tỏa cảm giác thất bại.

" Tôi rốt cuộc đã nói gì?" Cô hỏi lại lần nữa.

" Quên đi." Đại Boss không vui nói.

Điện thoại di động của cô vang lên, Lão Chung chắc đã đến khách sạn: " Tôi đi đây."

Khi cô vừa mở cửa ra thì phía sau lưng truyền đến một giọng nói: " Tết Nguyên đán tôi sẽ trở lại."

Bước chân Tống Khinh Ca có hơi chậm lại, nhưng không quay đầu, sau đó bước ra ngoài.

Thật không may, trong hành lang cô gặp Cao Tử Thụy, anh ta vẫn đang mặc áo choàng tắm, tay cầm thẻ mở cửa phòng. Nhìn thấy cô, anh ta có chút kinh ngạc, hỏi: " Tống Khinh Ca, cô về à?"

Tống Khinh Ca lúng túng, xấu hổ. Cô cau mày, không để ý đến anh ta, vội vàng sải bước về phía đại sảnh, khi bước qua quầy lễ tân cô có cảm giác mấy nữ tiếp tân nhìn mình với ánh mắt khác thường.

Cô tuyệt đối sẽ không đến đây một lần nào nữa.

--

Đại Boss ngồi đó hút thuốc lá, Cao Tử Thụy cười nịnh nọt, bước tới. Gối đầu, gạt tàn không báo trước đồng loạt bay về hướng anh. Không vấn đề gì, không vấn đề gì. Thân thủ anh vốn nhanh nhẹn, nên dễ dàng tránh thoát, Ôi, muốn làm việc lâu dài với Đại Boss, trước tiên là phải luyện cho thân thủ nhanh nhẹn, nếu không là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì tránh không khỏi.

" Sao lại để cô ấy về?" Cao Tử Thụy mặt dày hỏi.

Ánh mắt Đại Boss hiện lên ngàn tia đuổi khách.

" Đại Boss, đã đưa được người đẹp vào phòng rồi mà vẫn không thành công, xem ra kỹ năng của cậu cần được bồi dưỡng thêm." Cao Tử Thụy cười cợt nói, sau đó lại còn dám nhạo báng: " Cậu có muốn tôi giúp không? Tôi có người bạn bên Nhật, để tôi nhờ mua cho cậu một ít tài liệu để cậu học tập?"

Đại Boss trong lòng đang khó chịu, lại gặp đúng thủ phạm làm hỏng hết cảm xúc, cái này gọi là tự tìm đường chết: " Hạng mục mới bên châu phi sẽ lập tức khởi động, Cao giám đốc, cậu may mắn được phụ trách viêc khởi động hạng mục đó."

" Boss Đại Nhân!"

Đại Boss giả bộ không nghe thấy.

" Phong Thành!"

Đại Boss vẫn phớt lờ.

" Cố đại ca!"

Đại Boss tiếp tục đội mũ phớt, hừ, to tội mà còn dám nhạo báng "kinh nghiệm" của Đại Boss sao? 

" Học trưởng.." Lần này, Cao Tử Thụy biết Đại Boss không nói đùa, anh vội vàng thu hồi vẻ mặt cợt nhả, giải thích: " Tôi thề, tối nay tôi tuyệt đối không cố ý. Cậu cũng biết, mấy ngày nay tuyết rơi, khu nhà tôi ống nước bị vỡ, lại còn bị cúp điện, tôi chỉ có thể đến đây. Tôi lại không biết cậu sẽ đưa Tống tiểu thư.. Tôi càng không biết cậu vừa vào phòng liền nóng lòng.. vách tường." Anh càng nói càng không ngăn được miệng: " Nếu như tôi không mở cửa ngăn cản, thì tôi sẽ bị ép nhìn thấy một số hình ảnh hạn chế trẻ em xem.."

Đại Boss nhíu mày, hướng về phía điện thoại nói: " Hứa Khiêm, nhớ đặt vé  chuyến bay gần nhất đi châu phi cho Cao giám đốc."

Tình bạn là thuyền nhỏ, nói lật liền lật.

Cao Tử Thụy trong lòng oán thầm. Đàn ông đúng là suy nghĩ bằng nửa người dưới, trọng sắc khinh bạn.

Phá hỏng một buổi tán gái của Boss Đại Nhân, giá thật là đắt nha, châu phi.. anh muốn khóc quá đi.

--

Tuyết ngừng rơi.

Tiết trời trong xanh, mặt trời cũng đã tỏa nắng xuống, thế nhưng vẫn rất lạnh.

An Ny cầm sổ công việc, cùng Tống Khinh Ca đối chiếu lại lịch trình, xong xuôi nói: " Tống tổng, lễ phục đã được mang đến, cô có muốn mặc thử không?"

" Lễ phục gì?"

" Cuối tháng này có buổi dạ tiệc của hiệp hội công thương." An Ny nhắc nhở.

" Không cần thử." Tống Khinh Ca buồn bực, không vui nói.

Chờ An Ny rời khỏi phòng, ánh mắt cô lại lạc lên bàn làm việc nơi để quyển lịch bàn. Hôm nay là ngày 24, tối nay là giáng sinh, suy nghĩ lại lạc hướng nghĩ đến Cố Phong Thành, một tuần nữa là anh trở lại rồi.

Kể từ sau đêm đông chí, cô cố ý tránh anh, anh đã hai lần gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô đều không nhắn lại. Anh kiêu ngạo như vậy, chắc sẽ không liên lạc với cô nữa.

Nếu nói rằng cô không có cảm giác gì đối với anh, là nói dối.

Thậm chí, có thể nói cô rung động.

Nếu không, sao tối hôm đó lại cùng anh đi ăn cơm? Không thể phủ nhận, những lúc bên anh cô rất vui, cho dù biết anh sẽ khinh thường cô.

Thế nhưng, lúc ở khách sạn lại gặp phải chuyện kia, mỗi lần nhớ lại, cũng phần nào làm cho cô tỉnh lại.

Nếu như, hai người quen nhau mà không có cái vụ " dụ dỗ" kia, thì cô cũng không ngại cùng anh tiếp tục tiến triển thêm.

Nếu như hai người quen biết nhau từ hai năm trước, khi đó cô chưa vướng phải hôn ước, thì tốt biết bao.

Bây giờ, cô phải gánh vác Tống thị, lúc nào cũng  thường trực một nỗi lo sợ Tống thị phá sản, nhiều lúc cô cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng còn sức lực để bước vào con đường tình cảm.

Huống chi, cô đang phải đi tìm nhà đầu tư để có thể cứu vãn Tống thị, nếu như cô cùng với anh, thì chỉ góp thêm cho thành phố Z một chuyện cười về một người phụ nữ hám hư vinh,  cố sống chết víu lên cành vàng.

Đến lúc đó, chỉ sợ anh cũng hiểu lầm cô đến với anh vì mục đích, rồi khinh thường cô, vứt bỏ cô.

Nhiều băn khoăn như vậy, khiến cho cô sợ.

Cô không muốn là thiêu thân lao đầu vào lửa, càng không muốn để mình bị cháy thành tro bụi.

Người đàn ông như Cố Phong Thành, có rất nhiều phụ nữ yêu thương, mong nhớ. Muốn phụ nữ nào mà không có? Anh đối với cô, chỉ là cảm thấy có chút mới lạ nhất thời mà thôi.

--

Tống Nhã Như ngồi trên xe lăn, Tống Khinh Ca giúp bà ăn cơm.

Bà đã hồi phục lại, mắt, mũi, miệng đã trở lại bình thường, không còn nhăn nhó như lúc bị trúng gió, trừ giọng nói chưa được rõ ràng, còn lại mọi thứ đều cơ bản ổn định.

" Con.. gầy quá." Tống Nhã Như nhìn cháu gái, nói có chút khó khăn.

" Không phải đâu dì." Tống Khinh Ca bón cho bà cơm, sau đó cầm khăn giấy lau khóe miệng cho bà.

" Quá gầy.. nhìn không đẹp."

" Dì, ai nói không đẹp?" Tống Khinh Ca cười nói, làm  bộ dạng khả ái: " Như thế này có đẹp không dì?"

Tống Nhã Như cười: " Công ty.. sao rồi?"

" Tốt dì ah." Tống Khinh Ca khẽ nhếch môi, ba tháng qua, đây là lần đầu tiên dì hỏi đến tình hình công ty, mà cô, cũng cố gắng tránh để cho dì biết tin tức thật của công ty.

" Thế Sâm đâu?"

Tống Khinh Ca mỉm cười, việc hủy hôn, cô không dám để cho dì biết.

Tống Nhã Như mặc dù đang mang bệnh nhưng suy nghĩ không hề bị ảnh hưởng, bà chuyển từ phòng hồi sức ra phòng bệnh được một thời gian, không thấy La Thế Sâm đến thăm: " Hai đứa.. cãi nhau sao?"

" Chúng con không sao, vẫn tốt ạ." Tống Khinh Ca tiếp tục bón cơm cho bà.

Tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại Tống Khinh Ca vang lên.

[Đêm giáng sinh vui vẻ.]

Là Cố Phong Thành gửi đến.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, tâm tình rối loạn.

" Dì, La Thế Sâm bị tai nạn xe." Tống Khinh Ca không muốn Tống Nhã Như nghi ngờ, nói: " Anh ấy đang nằm viện."

" nặng.. lắm không?"

Tống Khinh Ca gật đầu một cái: " Chân tay đều bị gãy, đợi anh ấy xuất viện thì mới sang thăm dì được."

" Khinh Ca.. gọi.. Thế Sâm.. cuộc gọi.. video.." Đối với lời của cô, Tống Nhã Như bán tín bán nghi: " Dì muốn.. nhìn thấy nó."

Không có cách nào khác, Tống Khinh Ca đành gọi facetime cho La Thế Sâm.

Điện thoại thông, trên màn hình liền hiện lên khuôn mặt của La Thế Sâm, hắn nằm trên giường bệnh đã lâu, không có cách nào che dấu bệnh tình, nhận được cuộc gọi video của cô, hắn mừng rỡ: " Khinh Ca."

Tống Khinh Ca cố ý nói: " Thế Sâm, Dì muốn nhìn anh một chút." Hắn ngày nào cũng gọi điện cho cô, muốn cùng cô nối lại tình xưa, nhưng cô vẫn chưa trả lời rõ ràng. Dù sao cũng đã là vị hôn thê của hắn hai năm, cũng tồn tại chút tình cảm.

" Khinh Ca." Bộ dạng La Thế Sâm đáng thương: " Anh rất nhớ em."

Tống Khinh Ca khóe môi hơi nhếch lên: " Anh cùng dì nói chuyện." Dứt lời, cô đưa điện thoại đến trước mặt Tống Nhã Như.

Trên màn hình, La Thế Sâm nằm trên giường bệnh, tay chân vẫn còn bó thạch cao, điện thoại là Hứa Hoa Mai cầm giúp hắn, La Thế Sâm ngon ngọt, nói mấy câu đã khiến cho Tống Nhã Như cười.

Sau đó, Hứa Hoa Mai cùng Tống Nhã Như nói chuyện vài câu thăm hỏi lẫn nhau, cuối cùng Hứa Hoa Mai nói: " Nhã Như, hôm nào tôi đến thăm chị, bây giờ để cho đôi vợ chồng son nói chuyện."

" Khinh Ca, đêm nay là giáng sinh." La Thế Sâm bày ra bộ mặt vô tội, đáng thương, năn nỉ nói: " em qua đây với anh nhé?"

Bởi vì có Tống Nhã Như ở đây, Tống Khinh Ca đành nhắm mắt gật đầu một cái.

Lúc sau, Tống Nhã Như thúc giục mấy lần, Tống Khinh Ca đành phải sang phòng bệnh của La Thế Sâm, lúc đi còn thấy Tống Nhã Như nói: " Sang đến đó.. gọi điện cho dì."

--

Tống Nhã Như nằm cùng viện với La Thế Sâm, chỉ khác phòng, cách nhau chỉ bằng 1 phút đi bộ. Rất nhanh Tống Khinh Ca đã đến cửa, cô gõ hai tiếng rồi mở cửa vào.

Hứa Hoa Mai cũng đang ở đây, nhìn thấy cô, bà liền tìm cớ về nhà để tạo cơ hội cho hai người. Trước khi đi bà nói: " Khinh Ca, cháu hãy thường xuyên đến thăm Thế Sâm, mấy ngày qua cháu không đến nên tâm trạng nó không tốt. Nếu nói chuyện lâu thì cũng đừng về, bên cạnh có phòng nghỉ đó."

Tống Khinh Ca lúng túng, thật ra cô chỉ muốn đến một chút rồi đi.

Đợi Hứa Hoa Mai đi khỏi, cô mới chậm chậm bước đến bên cạnh giường, tìm chuyện nói: " Bác sĩ có nói lúc nào thì tháo thạch cao ra không?" Nhìn dáng vẻ của hắn, nằm một chỗ gần một tháng, chắc cũng thấy buồn chán.

" Ngày mai." La Thế Sâm nhìn cô, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp đến chói mắt. " Khinh Ca, tại sao lâu lắm mới thấy đến thăm anh?"

" Anh cũng biết, em rất nhiều việc." Cô nói.

" Em có muốn về bên anh không?" Hắn hỏi.

" La Thế Sâm, chúng ta đã hủy hôn ước rồi." Tống Khinh Ca khẽ cau mày, nhắc lại chuyện này, có gì hay đâu.

" Cái đó mình đừng tính." La Thế Sâm dịu dàng, thắm thiết nói: " Tại trong lòng anh, em là vị hôn thê của anh! Là người phụ nữ anh thích nhất."

Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, hắn thế nào mà có thể trợn tròn mắt nói dối được? Rõ ràng hắn đăng báo hủy hôn, hiện tại lại không dám nhận nữa à?

" Anh biết, lúc trước anh có nhiều chỗ không đúng, nhưng hiện tại anh biết sai rồi, anh sẽ sửa." La Thế Sâm biết rõ nhược điểm của Khinh Ca: " Khinh Ca, em cũng không muốn dì của chúng ta lo lắng, có phải không?"

Chuông điện thoại reo vang, Tống Khinh Ca nhìn dãy số khó hiểu, mã vùng 00, sao nhìn lạ thế nhỉ? Cũng may, vì đang gặp phải câu hỏi khó, cô không nghĩ ngợi gì thêm liền nhấn nút trả lời: " Alô?"

" Đã ngủ chưa?" Điện thoại vừa thông, một giọng nói trầm thấp từ tính truyền đến, khiến cho lòng Tống Khinh Ca một trận tê tê dại dại, mặt ửng đỏ.

" Em chưa ngủ." Giọng cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt có chút lóe lên, tim đập thình thịch.

Nét mặt của cô, bị ánh mắt La Thế Sâm theo dõi, hắn nhìn cô, chất vấn: " Khinh Ca, đã trễ thế này, ai còn gọi điện?"

Tống Khinh Ca không biết từ đâu dẫn tới hốt hoảng, không cẩn thận cúp điện thoại.

" Ai gọi điện cho em?" La Thế Sâm nhìn cô không chớp mắt.

" Tiểu Uyển." Cô ổn định tâm tình nói.

La Thế Sâm nghi ngờ nhìn cô, lại nghĩ đến lần trước gọi điện cho cô nghe được những lời nói kia, rốt cuộc nổi lên nghi hoặc: " Khinh Ca, em không muốn cùng anh làm lại, có phải đã có người đàn ông khác hay không?"

Cô không lên tiếng.

" Hắn là ai?" La Thế Sâm kích động hỏi.

" Thế Sâm, anh suy nghĩ nhiều quá." Tống Khinh Ca nói.

" Đợi anh xuất viện chúng ta lập tức đính hôn." La Thế Sâm nhìn cô không chớp mắt nói.

" Không!" Tống Khinh Ca cự tuyệt: " Ban đầu, là anh nói hủy hôn."

" Anh đã xin lỗi rồi." La Thế Sâm tâm tình dần bất ổn, vì trên người có một mớ thạch cao, nên không thể đứng dậy: " Em không thể vì anh làm sai một chuyện mà bỏ rơi anh."

Tống Khinh Ca cau mày, bọn họ giải trừ hôn ước là hắn nói. Thế nào bây giờ lại phủi hết trách nhiệm? Nể tình hắn là bệnh nhân, cô không muốn cùng hắn cãi nhau: " Thế Sâm, anh nằm nghỉ, em sẽ thăm anh sau."

Mắt thấy cô rời khỏi phòng bệnh, La Thế Sâm bó tay hết cách, hắn quát nhẹ: " Khinh Ca! Em không sợ dì biết chuyện, lại bị trúng gió sao?"

Khinh Ca bước chân khựng lại, dì là người thân duy nhất trên đời, so với bố mẹ còn có phần hơn.

" Khinh Ca." La Thế Sâm biết, Tống Nhã Như là yếu điểm của Tống Khinh Ca: " tin tưởng anh, anh sẽ yêu em, sẽ giúp Tống thị vượt qua khó khăn, sẽ hiếu thuận với dì."

Tống Khinh Ca ngập ngừng.

" Khinh Ca, đoạn thời gian trước, là anh sai rồi." La Thế Sâm năn nỉ: " Em coi như anh ngốc nghếch, tha thứ cho anh một lần được không? Anh sau này sẽ không bao giờ.. thế nữa."

--

Bên kia nước Úc, ánh mắt Đại Boss lạnh lùng, tâm tình không đảm đương nổi. Người phụ nữ đáng chết, đã trễ thế này, sao còn ở cùng với La Thế Sâm?

Anh ném điện thoại, đứng ở cạnh cửa sổ, cả người không chỗ nào tốt.

" Phong Thành." Sang Lan Cầm đi tới, bà năm nay 60 tuổi, nhưng được chăm sóc nên nhìn khá trẻ: " Giúp mẹ đưa Helen về." Phía sau bà, Helen đang cười tươi như hoa, ngẩng đầu đợi.

Helen ( Hải Luân) là người mang hai dòng máu Trung Mỹ, khuôn mặt rất xinh đẹp.

" Con uống rượu, không thể lái xe." Đại Boss nhàn nhạt nói.

Sang Lan Cầm cười nói: " Đó là nước trái cây, không sao đâu."

" Mẹ." Đại Boss đốt một điếu thuốc: " Mẹ như vậy là dung túng con vi phạm."

Sang Lan Cầm không hài lòng nhìn anh, biết anh khi đã quyết định chuyện gì, cho dù ai khuyên cũng vô dụng, vì thế không miễn cưỡng nữa: " Helen, xin lỗi con, Phong Thành uống rượu, đành để tài xế đưa con về."

Helen đi rồi, Sang Lan Cầm nhìn con trai đang hút thuốc lá, cau mày nói: " Phong Thành, trước bữa tối con vẫn rất tốt, sao bây giờ mặt mày suy sụp thế kia?"

Đại Boss không lên tiếng, tiếp tục hút thuốc lá.

" Con thế Helen thế nào?"

" Cô ta thế nào liên quan gì đến con." Đại Boss nói.

Sang Lan Cầm càu mày, kiên nhẫn nói: " Vậy con thích người như thế nào? Để mẹ tìm cho con?"

Đại Boss thở dài.

Sang Lan Cầm cầm điện thoại di động: " Con xem một chút, xem thích người nào?" Biết con trai qua đây để cùng đón noel với mình, nên bà đã chuẩn bị ảnh của một số cô gái để con chọn.

" Con mệt rồi." Đại Boss bước lên lầu, không quay đầu lại: " Con đi tắm rồi ngủ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi."