Khi Ác Bá Gặp Lưu Manh

Chương 4: Không mắng không thành thật




Trình Khinh Vũ nổi giận!

Vốn bị ép buộc xuyên qua, tâm tình đã không dễ chịu. Lúc này nhìn đám người kia ngươi một lời ta một lời, trong lòng nàng càng lúc càng phát hỏa. 

Đám lão già này, rõ ràng là nắm quyền trong tay, cố tình làm loạn.

Coi nàng vẫn là con rối gia chủ ngu ngốc trước đây, để mặc bọn hắn chèn ép à? Tuy rằng trong ký ức của nguyên chủ, không hề để ý tộc trưởng có được quyền hạn gì, nhưng Trình Khinh Vũ nàng thì có đấy. 

Trưởng lão thì như thế nào? Rất ngưu bức đúng không? Ngay cả phí sinh hoạt, phí tiêu dùng của gia chủ cũng muốn hạn chế? Năm vạn lượng vàng một tháng rất nhiều à? Tuy rằng Trình Khinh Vũ đối với hệ thống tiền tệ tại thế giới này còn chưa quen thuộc, nhưng từ trong trí nhớ cố chủ, nàng thấy được, mỗi tháng thu chi quản sự khi đưa vàng cho nàng, mí mắt cũng không thèm nháy một cái. Số lượng khiến một tộc nhân bình thường cũng không để ý, đối với Nhậm gia mà nói, hiển nhiên chỉ là lông trâu. Vậy mà đám lão già kia còn dám ý kiến với nàng? 

Mấu chốt của vấn đề không phải là tiêu phí bao nhiêu, mà là bọn họ mượn cơ hội này hạn chế gia chủ. Hình như lúc đầu phí sinh hoạt mỗi tháng là mười vạn lượng vàng, nói cách khác đã giảm đi một nửa. Nếu không phải nàng xuyên đến, thì với tính tình vị cố chủ này, có lẽ không quá vài năm nữa sẽ bị cắt sạch. 

Con mẹ nó! Có còn coi nàng là gia chủ không đây? 

Chuyện xảy ra trước kia, Trình Khinh Vũ mặc kệ, nhưng giờ phút này, nàng càng nghe càng giận.

Ba! 

Bên canh tọa kỷ của gia chủ có trà ngon, đây là thứ tốt uống vào bổ sung linh khí, lúc này bị Trình Khinh Vũ hất tung xuống đất, vỡ vụn. 

A! 

Hả? 

Có thể trở thành trưởng lão Nhậm gia tự nhiên đều là người kinh qua nhiều sóng gió, nhưng giờ phút này từng người đều không dám tin nhìn chén trà vỡ nát dưới đất, toàn bộ ngây dại.

Ngay cả Mặc Hồng đang chờ xem trò hay cũng ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

"Đến đây đi..."

Buồn bực trong lòng bạo phát, Trình Khinh Vũ từ ghế bật dậy, chỉ tay vào đám người Nhậm Quân Dương, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi chính giữa đại điện:

"Đến! Các ngươi lên đây ngồi! Cho các ngươi làm gia chủ!"

"Muốn chế tài bản gia chủ đúng không? Các ngươi lợi hại như vậy, các ngươi tự lên làm gia chủ đi! Dọa người lắm à? Một đám không biết xấu hổ! Chủ sầu thần nhục, chủ nhục thần tử, đạo lý này các ngươi cũng không biết?"

"Nói cho ta nghe, ta có phải Nhậm gia gia chủ hay không?"

Trình Khinh Vũ không hề để ý hình tượng gầm lên, khiến ai nấy đều bị dọa sợ. Mẹ nó! Nữ nhân hoàn khố mới là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm này, trước kia chỉ cần nghe bọn hắn vừa nói cắt giảm phí sinh hoạt, nàng liền rối rít cầu xin tha thứ, khóc lóc van nài, như thế nào hôm nay ăn gan hùm mật gấu dám bạo phát rồi? Còn dũng mãnh như thế? 

Vốn dĩ, hàng tháng nghị sự là chuyện khiến cho các trưởng lão rất ưa thích, mặc kệ nói như thế nào, Trình Khinh Vũ đều là gia chủ. Gia chủ chịu thua, hướng bọn hắn van quỳ, chỉ cần nghĩ đến đã thấy toàn thân thoải mái! 

"Không trả lời phải không? Vậy ta hỏi các ngươi, nếu ta là gia chủ Nhậm gia danh chánh ngôn thuận, thì ta đại biểu cái gì? Ta đại biểu chính là mặt mũi của Nhậm gia! Ngoại nhân ăn nói không cung kính với ta, đó chính là xem thường Nhậm gia! Nếu động tới ta, chính là hướng Nhậm gia tuyên chiến! Hiện tại bản gia chủ bị người đánh, các ngươi không vì gia tộc phân ưu, còn ở đó nói những lời chó má..."

Máu nóng dồn lên não, Trình Khinh Vũ lúc này chỉ biết phát tiết.

"Khi dễ ta rất kích thích a? Thân làm trưởng lão, lại không nghĩ cách cống hiến cho gia tộc, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm bản gia chủ, các ngươi là vú em của ta à? Gia chủ bị người đánh, không xuất động tộc nhân báo thù, còn ở đây phóng cái rắm gì? Mặt mũi các ngươi để ở đâu? Tự tôn cùng kiêu hãnh lại vứt ở chỗ nào? Nếu là sau này nội tộc bị địch nhân tập kích, các ngươi có phải hay không sẽ là những kẻ đầu tiên bỏ chạy?"

Trình Khinh Vũ quát đến khô giọng, còn nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương, tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc đều ngây dại, có cảm giác đầu óc trống rỗng.

Mặc Hồng giống như tượng gỗ, tay còn bưng chén trà dừng lại trên không trung, quên cả đặt xuống bàn.

Tai mình không có vấn đề chứ? Đây là nữ nhân khúm núm chỉ cần nhắc tới là da mặt co giật đấy à? Đây là tiểu gia chủ bù nhìn thất cấp võ sĩ nho nhỏ đấy à? Hôm nay nàng ta bị sao vậy? Nổi điên?

"Trình... Trình Khinh Vũ... ngươi, ngươi điên rồi! Ngươi biết mình đang nói gì không?" - Nhậm Quân Dương cũng đứng dậy, không áp chế được giận dữ, huyền khí ầm ầm phát tán ra ngoài. 

"Ngươi gọi ta là gì?" - Trình Khinh Vũ chỉ chỉ vào mặt mình: "Ngay cả tên bản gia chủ cũng dám gọi, có biết gia quy viết như thế nào hay không? Đứng lên làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với ta hay sao? Đến! Bản gia chủ sợ ngươi chắc?"

Vốn Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng bị kích động không chế được lực lượng toàn thân, cả người khô nóng như mùa hạn lúc này bị chậu nước lạnh xối lên, đột nhiên giật mình một cái. Thậm chí, ngay cả Nhậm Quân Dương cũng run lên.

Trước kia chưa từng để ý, là vì vốn không để cái bao cỏ gia chủ này vào mắt. Nhưng nếu nháo lớn, vậy càng không xong! Bên trong các đại gia tộc, gia quy chính là quốc pháp, gia chủ chính là chưởng khống giả chân chính. Tuy rằng Trình Khinh Vũ đích xác chỉ là một con rối không có thực quyền, nhưng nàng ta vẫn là gia chủ hàng thật giá thật đây này! 

"Vừa rồi là ta nóng vội, cũng không có ý bất kính với gia chủ. Nhưng mà dù sao gia chủ tuổi còn nhỏ, trưởng lão hội được thành lập để giúp gia chủ quản lý gia tộc, hiện giờ gia chủ làm càn như thế, chúng ta không thể làm ngơ." - Nhậm Quân Dương lập tức khom người nhận sai, nhưng sắc mặt càng trầm xuống.

"Đúng vậy. Trưởng lão hội có quyền can thiệp vào công việc của gia chủ trước năm mười tám tuổi, bao gồm phí sinh hoạt hàng ngày của ngài, điểm ấy xin gia chủ hiểu rõ." - Nhậm Văn Húc bị mắng cũng nổi trận lôi đình, nhưng không có biện pháp phát tiết, cũng chỉ có thể hừ lạnh. 

"Ha..."

Trình Khinh Vũ đột nhiên cười, khiến đám người Nhậm gia không sao hiểu nổi, nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm không lành. 

Quả nhiên...

"Muốn chơi đúng không? Bản gia chủ liền phụng bồi đến cùng! Các ngươi điều động quyền lực trưởng lão hội, ta đây vận dụng quyền lực gia chủ. Từ hôm nay trở đi, chi phí mỗi mỗi một mạch các ngươi giảm một phần, vận dụng pháp bảo gia tộc đều phải có chữ ký của bản gia chủ. Không chỉ như thế, chờ một lát, ta gọi người đem danh sách quyền lực của gia chủ nghiên cứu nghiên cứu. Ta nhớ rõ, ta nếu muốn còn có thể sửa gia quy. Ta sẽ sửa gia quy từng chút một, một lần nếu không thể thu thập toàn bộ, vậy ta sẽ từ từ thu thập từng người các ngươi."

Thoải mái! Thực con mẹ nó thoải mái! 

Giờ phút này đám người Nhậm Quân Dương không biết nói gì cho phải, hoặc là không dám nói, bởi vì Trình Khinh Vũ nói quá độc ác. Thực tế, quyền lực gia chủ của nàng ta còn lớn hơn nàng có thể tưởng tượng rất nhiều! 

"Thương nghị, các ngươi tiếp tục hội nghị trưởng lão của các ngươi đi, bản gia chủ không rảnh ở đây chơi nữa."

Thấy một đám bị mắng đến ngu luôn, Trình Khinh Vũ tâm tình cực kỳ vui sướng, chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước ra ngoài. Còn chưa kịp về đến nội viện, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc. 

- Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên!